Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chị ấy so với Phó Cảnh Ngộ lớn mười mấy tuổi, mẹ sinh Phó Cảnh Ngộ sinh muộn, cho nên, được Diệp Phồn Tinh gọi là chị, chị cũng thật cao hứng. Dù sao Diệp Phồn Tinh nhìn qua, tuổi tác cũng không lớn hơn con trai của chị bao nhiêu.

Phó Linh Lung cười nói: "Thật ngoan!"

Chỉ cần cô nguyện ý gả cho Phó Cảnh Ngộ, đã hơn hẳn mấy đứa con gái nhà họ Tô kia rồi.

Phải biết, ban đầu, Tô Lâm Hoan là do Phó Linh Lung giới thiệu cho em trai mình.

Chị lại vạn nhất không nghĩ tới, Tô Lâm Hoan lại là người như vậy, quả thật là có thể làm chị tức chết.

Diệp Phồn Tinh giúp Phó Cảnh Ngộ đẩy xe lăn, đi theo Phó Linh Lung vào cửa.

Biết Phó Cảnh Ngộ muốn trở về, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ đều đang bận rộn, hai vợ chồng tranh nhau ở trong phòng bếp làm cho con trai đồ ăn ngon.

Cho nên, trong phòng khách giờ phút này, chỉ có con trai của Phó Linh Lung đang chơi game.

Vừa vào cửa, Phó Linh Lung liền mở miệng, "Bảo Bảo, mau tới đây, chào cậu con đi"


Phó Linh Lung chỉ có một đứa con trai, một mực coi như bảo bối.

Trước mặt người khác hay sau lưng người khác đều là Bảo Bảo, gọi Bảo Bảo.

Cũng may con trai cũng rất không chịu thua kém, thành tích học tập đều tốt, rất có phong thái của cậu nó.

Rất nhanh, người trên ghế sa lon liền cất điện thoại di động, đứng lên, lễ phép cùng Phó Cảnh Ngộ chào hỏi, "Cậu khỏe chứ."

Diệp Phồn Tinh đẩy xe lăn Phó Cảnh Ngộ, hướng trong phòng đi, nghe được âm thanh, sợ đến dừng lại.

Không có ai so với cô quen thuộc hơn cái thanh âm này.

Chẳng qua là...

Không thể nào đâu!

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vũ Trạch đứng ở nơi đó, hắn vẫn là như thường ngày, ăn mặc áo sơ mi trắng, thả lỏng

Lúc đi học hắn ngồi cùng bàn với cô, hai người cơ hồ mỗi ngày đều nói chuyện với nhau, hiện tại nhìn thấy hắn, những thứ kia nhớ lại, liền thoát ra.

Dĩ nhiên, thiên phú tay máu chó cũng nổi lên.

Diệp Phồn Tinh làm sao cũng không nghĩ tới, Phó Cảnh Ngộ lại sẽ là cậu hắn.

Thật là một cuộc hội ngộ trớ trêu!

Nhưng mà, so với Diệp Phồn Tinh tới, càng khiếp sợ hơn chính là Cố Vũ Trạch.


Biết cậu muốn trở về, cho nên, hắn sáng sớm liền theo mẹ tới.

Cho tới nay, mẹ chung quy luôn giáo dục Phó Cảnh Ngộ là tấm gương mà hắn phải học hỏi, hắn cũng ở mọi phương diện, cũng giống như Phó Cảnh Ngộ làm chuẩn. Phó Cảnh Ngộ tại nhà bọn họ địa vị, có thể tưởng tượng được.

Nghe nói Phó Cảnh Ngộ trở lại, còn mang về đối tượng kết hôn, chẳng qua là... Diệp Phồn Tinh làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Cô, chính là đối tượng kết hôn của cậu hắn?

Không có khả năng!

Hắn lúc trước cùng Diệp Phồn Tinh qua lại, là bởi vì bọn họ là bạn học, mỗi ngày sớm chiều bên nhau, sinh ra chút ít cảm tình ngoài ý muốn.

Cậu từ sau khi xảy ra chuyện, cũng rất ít cùng người khác qua lại, cậu ấy làm sao có thể quen biết Diệp Phồn Tinh.

Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh trong nháy mắt, Cố Vũ Trạch cảm giác chính mình tam quan đều đổi mới.

Phó Linh Lung vỗ bả vai của Cố Vũ Trạch một cái, "Ngây ngốc làm cái gì? Đây là mợ nhỏ con, mau chào mợ đi."

Mặc dù ở trong trường học, là Hot Boy lạnh lùng, nhưng Cố Vũ Trạch ở trong nhà, chính là một người địa vị gì cũng không có ngoan ngoãn bảo bảo, sứ mạng của hắn chính là nghe lời, nghe lời.


Chẳng qua là, vị mợ nhỏ, hắn thật sự là... Không mở miệng được!

Phó Linh Lung thấy hắn buồn bực, "Tại sao không gọi? Mau gọi a!"

Diệp Phồn Tinh là lần đầu tiên tới nhà này, chị hy vọng cho Diệp Phồn Tinh lưu lại một ấn tượng tốt.

Rất sợ Diệp Phồn Tinh sẽ cảm thấy, trong cái nhà này người không chào đón cô.

Loại thời điểm này, dĩ nhiên muốn cho con trai biểu hiện tốt một chút.

Trong lòng của của Cố Vũ Trạch, giống như có ngàn vạn con ngựa lao nhanh qua.

Hắn quả thực không muốn gọi, tìm một cái lý do, "cô ấy xem ra tuổi tác cũng không lớn hơn con lắm."

Diệp Phồn Tinh so với hắn còn nhỏ hai tháng đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận