Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta


Trường Hưng Hầu dừng ánh mắt ở trên điểm tâm, ăn ngon sao? Đây đều là chút điểm tâm bình thường, ông ăn không quen, quá ngọt quá ngán.

Nhưng thấy ăn mặc của bốn người liền nhớ tới bọn họ sinh hoạt ở nông thôn, ba bữa cơm cũng cần mưu tính, khẳng định chưa từng ăn qua mấy loại điểm tâm này, ánh mắt ông thân thiết hơn rất nhiều, hỏi: "Đã ăn cơm trưa chưa? Nếu đói bụng, ăn chút điểm tâm, uống nước trà trước đi, đợi lát nữa ta bảo hạ nhân đi chuẩn bị chút đồ ăn cho các ngươi.

"
"Cảm tạ Hầu gia, cảm tạ Hầu gia phu nhân!"
Truyền Văn tươi cười ngọt ngào cầm lấy một khối điểm tâm hình cánh hoa, hai mắt tỏa sáng, trong lòng lại là một phen tán thưởng.

【Nhà có tiền ở cổ đại thật chú trọng, vừa có hương vị vừa đẹp, thật có phúc, thật có phúc】
Trường Hưng Hầu vuốt chòm râu cười càng thân thiết, giống như đã quên việc vừa rồi nghe được chính mình buổi tối hôm nay sẽ chết, trong nhà ông, mấy đứa cháu trai cháu gái mỗi lần tới thăm ông đều là quy quy củ củ, không thú vị, nha đầu trước mắt này lại rất thú vị, mặt ngoài trang nghiêm, nội tâm lại nhiều lời như vậy.


Bởi vậy ông không khỏi nghĩ đến các cháu trai cháu gái nuôi bên người chính mình, chẳng lẽ cũng là mặt ngoài giả bộ ngoan ngoãn, nội tâm từ ngữ phong phú? Ông có chút muốn nghe được tiếng lòng của bọn họ khi tới thăm chính mình.

Trường Hưng Hầu mải suy nghĩ không chú ý tới phu nhân nhà mình khuôn mặt luôn trầm thấp, thế nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía Truyền Văn lại thân thiết một tầng.

"Ngươi chính là Truyền Thụy?"
Âm thanh phu nhân Trường Hưng Hầu vang lên, nhìn về phía nam nhân trung niên trong bốn người, lúc này hắn đang giả bộ uống trà, kỳ thật là dựng lỗ tai nghe tiếng lòng khuê nữ nhà mình.

Tự nhiên bị điểm danh, Truyền Thụy chạy nhanh đứng dậy, không đợi hắn trả lời, phu nhân hầu gia lại hỏi: "Ngọc bội trên người ngươi đâu, đưa cho ta nhìn xem.


"
Trường Hưng Hầu phu nhân ngữ khí đạm mạc, bà thoạt nhìn cũng không quá thích một nhà chính mình, Truyền Thụy một bên trong nội tâm suy đoán chẳng lẽ chính mình không phải do vị phu nhân hầu gia này sinh ra, một bên ngượng ngùng sờ sờ đầu.

"Sao thế? Mất rồi sao?"
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Trường Hưng Hầu phu nhân nhíu nhíu mày.

Trường Hưng Hầu cũng không khỏi ngồi thẳng, ngọc bội kia là tín vật rất quan trọng, tuy rằng ông đã phái người điều tra rõ, người trước mắt này chính là con trai bị mất tích hơn ba mươi năm trước của ông, nhưng không có ngọc bội, vẫn coi như là có vướng mắc
"Mất thì không mất" Truyền Thụy có chút ngượng ngùng, hắn ngại ở trước mặt mọi người móc ra.

Từ Yến đang muốn đứng dậy thuyết minh tình huống, liền nghe thấy nội tâm khuê nữ nhà mình làm càn cười to.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận