Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta


Một người là Truyền Hải, hắn đầy mặt đều là hoảng sợ, phảng phất thấy được cảnh tượng cả hầu phủ đầu rơi xuống đất.

Một người khác chính là hoàng đế ngồi ở trên long ỷ, giữa mày hắn cứng đờ nhảy lên, ngồi ở trên long ỷ của hắn ị phân?
Thật to gan!
Trường Hưng Hầu vội vàng lôi kéo Truyền Văn quỳ xuống dập đầu, Truyền Hải cũng bước ra khỏi hàng dập đầu.

"Hoàng Thượng thứ tội, đứa cháu gái này của thần từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, không có quy củ, thô lỗ đã quen lại không lựa lời, thật là vô tâm, sau khi trở về thần nhất định sẽ quản thúc nàng thật tốt, cầu Hoàng Thượng thứ tội!"
Trường Hưng Hầu và Truyền Hải đều sắp khóc, Truyền Văn còn ở nơi đó phun trào.

【 Ha? Ném nồi? Rõ ràng là ánh mắt của tổ phụ không tốt bị vấp ngã, sao còn ăn vạ lên trên người ta? 】
【 Trẻ nhỏ dễ khi dễ có phải hay không, khinh bỉ!】

Trường Hưng Hầu bị xem thường và Truyền Hải yên lặng rơi lệ: Cô nãi nãi ơi, xin hỏi còn muốn mệnh hay không?
Hoàng đế trên cao xoa giữa mày, ở trong lòng mặc niệm: Ta là minh quân, ta là minh quân, ta là minh quân!
"Bỏ đi, trẫm sẽ không so đo với một tiểu cô nương.

"
Hoàng đế tẩy não cho chính mình thành công, đuổi Trường Hưng Hầu và Truyền Văn trở về, sau đó quay đầu liền cho Truyền Hải một cái sai sự, làm hắn đi điều tra chuyện dân chạy nạn.

Hắn không phủ nhận vừa rồi có ý lợi dụng Truyền Văn, mặc kệ nàng là thật sự biết trước hay là giả, dù sao cũng có thể giúp hắn giải quyết Chu Dũng.

Nhưng tiếng lòng tiết lộ, loại sự tình này rốt cuộc quá mức mơ hồ, hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn tin.

Trước mắt dân chạy nạn dũng mãnh vào kinh thành nháo sự, bạc cứu tế không thấy hơn phân nửa, mỗi quan viên đã từng trông coi bạc đều nói chính mình trong sạch, đây không thể nghi ngờ là một vụ án khó giải quyết, vậy hắn liền cho Truyền Hải đi điều tra.


Nếu Truyền Văn thật sự biết được trăm sự, như vậy Truyền Hải tự nhiên có thể điều tra ra manh mối, nếu nha đầu này đang cố tình làm ra vẻ cao thâm, vậy hắn sẽ gộp chung cả việc hôm nay vào tính sổ với bọn họ một lần.

Truyền Hải là một văn chức thanh nhàn, không thể hiểu được tự dưng bị giao sai sự này, lão bánh quẩy quan trường như hắn đại khái có thể đoán ra vài phần ý tứ của hoàng đế, nhưng cũng chỉ có thể lau mồ hôi nhận sai sự này.

Hôm nay trời đầy mây, sáng sớm đã sương mù âm u, khi Trường Hưng Hầu và Truyền Văn trở lại hầu phủ trời đã sắp mưa.

Gã sai vặt trông cửa vừa thấy hai người trở về, liền chạy nhanh đi vào bên trong thông truyền, thực mau Trường Hưng Hầu lão phu nhân dẫn người một nhà đi ra đón.

Vừa nhìn thấy người trong nhà, Trường Hưng Hầu dọc theo đường đi đều cố gắng căng nháy mắt liền mềm chân, làm cho người một nhà hoảng sợ.

"Đây là làm sao vậy? Hoàng đế vì sao triệu hai người tiến cung?"
Trường Hưng Hầu lão phu nhân vốn dĩ đã lo lắng đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy Trường Hưng Hầu như vậy, càng là không thở nổi, đây tất nhiên là đã xảy ra đại sự.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận