Cả Gia Đình Phản Diện Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta


Truyền Văn cố gắng thể hiện ra bộ dáng chất phác, trong lòng cũng đã gấp không chờ nổi muốn biểu diễn: 【 Đến ta đến ta, ta ngẫm lại trong sách miêu tả ta khi mới vào hầu phủ sao nhỉ? Sợ hãi rụt rè.

Toàn thân để lộ không phóng khoáng, nhìn chằm chằm quần áo, đồ trang sức Trường Hưng Hầu và Trường Hưng Hầu phu nhân, trong ánh mắt tất cả đều là tham lam.


Sợ hãi rụt rè thì dễ, chỉ cần cúi đầu.

Nhìn trộm người, may mắn bệnh đục tinh thể của ta còn chưa có chữa khỏi, chổng mông, ưỡn ngực, trợn trắng mắt.

Không phóng khoáng, hai chân khép lại, mũi chân dựa gần, hai chân cong cong.

Còn gì nữa không nhỉ.


Tham lam, đúng rồi tham lam, nhưng đồ trang sức cũng sẽ không cho ta, còn không bằng mấy khối điểm tâm.

Kết quả là, một đôi mắt của Truyền Văn nhìn về phía mấy khối điểm tâm tinh xảo giữa Trường Hưng Hầu và Trường Hưng Hầu phu nhân, 【 Ực, ( âm thanh chảy nước miếng ).

Bánh hoa quế ơi, ta gọi ngươi một tiếng, ngươi dám trả lời không】
Trường Hưng Hầu phu nhân: Ta nhìn thấy vẫn là cùng một người sao?
Trường Hưng Hầu: Mau lấy gậy đánh chó tới.

Truyền Thụy che mặt, biểu tình Từ Yến cứng đờ: con gái, con có muốn nhìn xem con biểu diễn chính là yêu nghiệt phương nào hay không?
Truyền Võ lông mày cứng đờ, nhướn nhướn: Muội muội, ca ca thật sự không nói nổi lời trái lương tâm.

Tôi tớ, nha hoàn kinh ngạc: Người này có bệnh sao?
"Ừm.


Cháu đói bụng đi, mau, ăn một chút lót dạ.

"
Trường Hưng Hầu không hổ là Trường Hưng Hầu, thực mau phản ứng lại đây, ý bảo nha hoàn chạy nhanh bưng bánh hoa quế bên người qua cho Truyền Văn, muộn một giây ông cũng sợ nhóc con này hiện ra nguyên hình, lại sai nha hoàn đi phòng bếp thúc giục đồ ăn.

【 A ha, thực sự có ăn nha! 】
Truyền Văn nội tâm hoan hô nhảy nhót, vui vẻ nói lời cảm tạ, tuy rằng thu đồ, nhưng vẫn tận chức tận trách biểu diễn ra ‘tham lam’ đối với điểm tâm, đồng thời trong lòng không nhịn được cảm khái:
【 Trường Hưng Hầu thực tốt, đáng tiếc chết sớm, Trường Hưng Hầu đối với cha ta tựa hồ thâm hậu hơn so với Trường Hưng Hầu phu nhân một chút, trong sách cũng nói, nếu Trường Hưng Hầu còn sống, cha được nhận nhiều dạy dỗ hơn, nói không chừng cũng sẽ không hại người hại mình, cuối cùng chết thảm đầu đường.


Trường Hưng Hầu: Nếu cháu nói cái này, ta đúng là không sợ.

Nhưng, ông vẫn là ánh mắt phức tạp nhìn con trai nhiều năm không thấy của chính mình một cái, đứa con trai này của ông cuối cùng thế nhưng cũng chết.

Truyền Thụy bị đồng tình đến: Người cha từ trên trời rơi xuống này sao cứ nhìn ta nao nao, giống như thấy ta sống không lâu vậy, người ta đang tráng niên được không! Ai nha, không đúng!!! Người cha từ trên trời rơi xuống này của ta không phải là cũng nghe thấy tiếng lòng con gái chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận