Có lẽ đây chính là cảnh tượng 'kích thích tột độ' ha.
Tần Bân nấp phía sau Mạnh Thiểu Du, cậu ta nghe những lời này thì không kiềm được mà nói thầm một câu: "Cái này không phải là Tiểu Thanh gặp Pháp Hải* à, lại còn yêu đương nữa mới ghê..."
(Tiểu Thanh: Một nhân vật trong 'Bạch Xà Truyện', rắn thành tinh.)
(Pháp Hải: Một nhân vật trong 'Bạch Xà Truyện', một hoà thượng.)
Mạnh Thiểu Du không nhịn được mà nhắc: "Tôi là một đạo sĩ."
Con quỷ kia nghe vậy cũng không sợ, cô ta nói: "Đạo sĩ được mà! Người ta có đam mê với đồng phục mà anh trai?"
Mạnh Thiểu Du nhướng mày nói: "Cô không sợ tôi à?"
Có cả quỷ không sợ đạo sĩ ư? Nữ quỷ kia hơi bị tự tin, cô ta cười hì hì nói: "Các cậu vào địa bàn của ta, thế thì ta là người quyết định, có gì mà ta phải sợ chứ?"
Cô ta nói xong thì lại nhìn về phía Tần Bân rồi nói: "Đây vốn là nhà của ta, ta nể tình anh đẹp trai nên mới để anh dọn vào đó..."
Nữ quỷ vừa nói vậy, Tần Bân chợt nhớ đến việc mình ngủ chung với ma cả tháng nay, cậu ta không thể kiềm chế được sắc mặt, liên tục lùi về phía sau rồi nói: "Sao, tôi, sao tôi biết đây là nhà cô được?! Trả tiền lại cho cô là tôi đi được rồi chứ gì!"
Khoan hẵng nói đến chuyện xui xẻo của Tần Bân, quả thực bản thân nữ quỷ đã chết bên trong căn nhà này, trước khi chết cô ta có oán niệm sâu nặng, sau khi chết lại không được siêu độ, nên cô ta mới trở thành ác ma vương vấn trong căn nhà, cứ thế gây họa cho người khác.
Nơi này cũng trở thành một căn nhà bị ma ám, cũng phải trách Tần Bân lúc mua không kiểm tra rõ ràng, cậu ta chỉ cho rằng mình đã nhặt được một căn biệt thự với giá cả tiện nghi, mà không nghĩ đến việc đó là do chủ cũ bỏ của chạy lấy người.
Bây giờ Tần Bân đổi ý, nữ quỷ lại không cam lòng, ngay lập tức gương mặt trở nên lạnh lẽo, cô ta nhìn chằm chằm Tần Bân rồi nói: "Định chạy hả?! Nằm mơ đi!!"
"Không phải lúc dọn vào anh đã rất vui vẻ à?! Lúc đó anh ngọt ngào đường mật với ta rồi bây giờ lại hối hận ư?!" Nữ quỷ vọt tới trước mặt Tần Bân một cách phẫn nộ, giọng nói thảm thiết, Tần Bân thấy cô ta như vậy thì bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch ra.
"N-nhưng mà, c-cô lừa đảo trước mà!" Tần Bân cũng khổ sổ hét lên một câu như vậy, sau đó cậu ta hoảng loạn trốn đằng sau Mạnh Thiểu Du.
Nữ quỷ đối mặt với Mạnh Thiểu Du, sắc mặt cô ta khó coi, nói: "Anh ta đã ở với ta được một tháng rồi, bây giờ nói không thừa nhận là không thừa nhận ngay, bộ xem chỗ này của ta là khách sạn hay sao hả?!"
Tần Bân không kiềm được mà nói một câu: "Trên giấy tờ nhà viết tên tôi mà..."
Nữ quỷ: "..."
Cô ta lại chuyển sang trừng mắt với Mạnh Thiểu Du, giọng điệu chẳng hề tốt lành gì: "Hai người bọn cậu là một nhóm, ta đây cũng không định để các cậu đi, cứ ở lại đây làm bạn với ta đi!!"
Tần Bân vừa nghe vậy đã rịn mồ hôi lạnh, cậu ta nhìn Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Đ-đại sư, cậu thấy cái này xử lí ra sao?"
Mạnh Thiểu Du vỗ vỗ tay cậu ta, giọng nói bình tĩnh: "Không sao đâu, tôi là dân chuyên nghiệp."
Vẻ mặt của cậu thật sự rất bình tĩnh, khiến Tần Bân cũng không khỏi trấn tĩnh lại, cậu ta nhìn Mạnh Thiểu Du rồi lại liếc qua nữ quỷ, ngay lúc nữ quỷ vọt về hướng bọn họ, cậu ta nhanh chóng trốn sang một bên hô: "Đại sư cố lên!"
Tuy ý chí của tôi ở cùng cậu, nhưng thân thể thì sợ ma lắm hu hu...
Mạnh Thiểu Du cũng không để ý đến việc cậu ta trốn ở một bên, cậu chỉ nhân lúc nữ quỷ vọt đến mà nhanh chóng lấy một lá bùa đã chuẩn bị sẵn ra, ném thẳng ra ngoài.
"Trời chỉ có trời, đất chỉ có đất, chém quỷ trừ ác, giải vây an nguy!"
Bùa trong tay cậu đều được vẽ bằng bút lông có được từ miếu Thành Hoàng, đã có khí lành lại có thêm đạo pháp của chính Mạnh Thiểu Du, so với lá bùa bình thường, sức mạnh của nó đã tăng hơn gấp trăm lần.
Nữ quỷ nhanh nhẹn né tránh, sau đó cô ta nhận ra Mạnh Thiểu Du lại có thể lấy ra nhiều bùa hơn nữa, cậu cứ thế tung về phía cô cứ như xả tiền vậy.
Ban đầu nữ quỷ còn có thể tránh né, cuối cùng cô ta muốn tránh cũng không được, bị Mạnh Thiểu Du chặn đứng.
Sau cùng, cậu cầm một nhánh gỗ đào dùng để trấn áp tà khí đứng trước mặt cô ta, kết cục đã định.
Mạnh Thiểu Du thở dài, nói: "Người và quỷ không chung đường, sao cô lại đặt tình cảm vào đây để làm gì? Chi bằng đi đầu thai sớm một chút thì hơn."
Nữ quỷ thấy mình đã không còn hi vọng, ngay cả tức giận cũng không dám bộc lộ ra ngoài, Mạnh Thiểu Du lại quay sang hỏi Tần Bân: "Tiếp theo anh muốn làm thế nào?"
Tần Bân trốn trong góc, cậu ta nhìn Mạnh Thiểu Du và nữ quỷ đấu phép thuật với nhau mà choáng váng, khó khăn lắm mới tiễn đưa được thế giới quan đã bị phá hủy của mình đi.
Nghe Mạnh Thiểu Du hỏi vậy, cậu ta nói một cách mông lung: "Làm thế nào cái gì cơ? Cô ấy có thể đóng tiền thuê nhà cho tôi không?"
Nữ quỷ: "..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Nữ quỷ suy sụp mà hô lớn: "Không lẽ anh đã âm thầm nghĩ đến tiền thuê nhà sao hả?!!"
Ít nhiều gì thì người ta cũng có câu 'một ngày làm vợ chồng, trăm ngày còn tình nghĩa'! Tần Bân cũng ở cùng cô ta một tháng rồi, ấy vậy mà chỉ nghĩ đến mỗi cái này thôi?!!
Nữ quỷ nhìn Tần Bân với biểu tình u oán, cô ta nói: "Tuy ta với anh không phải là vợ chồng trên dương thế, nhưng dù sao cũng đã ăn nằm với nhau cả tháng trời, anh lại kêu đạo sĩ đến bắt ta đi, Tần Bắc Lương*, anh thật là tàn nhẫn!!"
(Có vẻ đây là tên nam chính trong một bộ ngôn tình ngược luyến tàn tâm.)
Tần Bân sợ đến mức vội vã lắc đầu, cậu ta nói: "Tôi không phải, tôi không có! Toàn là mơ thôi!"
Nữ quỷ lại càng oán hận hơn, cô ta nói: "Lúc trước ở trong mơ toàn anh anh em em, chẳng lẽ là giả hết sao? Vậy nên yêu đương chỉ là gió thoảng mây bay ư?"
Chuyện người và quỷ yêu nhau, có lẽ sẽ rất tốt đẹp ở trong tiểu thuyết đấy, thế nhưng nếu gặp phải trong đời thực thì lại là một chuyện khác.
Vả lại, cái đó chỉ đơn giản là anh anh em em sao?! Tần Bân tức tối nghĩ, nếu cậu ta không tỉnh ngộ nhanh chóng là bay màu từ lâu rồi!!
Mạnh Thiểu Du cũng không kiềm được mà mở lời: "Cô đừng có nói như thể tình cảm sâu đậm như vậy, rõ ràng là cô thèm khát thân thể của người khác thì có!"
Nữ quỷ vừa sợ lại vừa hận cậu đạo sĩ này, cô ta nhìn cậu mà ngứa cả răng, tuy người này rất đẹp thế nhưng ra chiêu nào chiêu nấy đều cực kì hung ác, cô ta bèn tức giận nói: "Thèm khát thân thể của anh ta thì làm sao?! Ta tình nguyện mê muội trong sắc đẹp!!"
Có ai mà không thích trai đẹp chứ?! Có ai!!!
Mạnh Thiểu Du: "..."
Quên đi vậy.
Cậu nhìn Tần Bân và nữ quỷ mà hạn hán lời, đành nói: "Cô đến chỗ Thành Hoàng rồi hẵng nói mấy câu này."
Sau khi giao nữ quỷ cho quỷ sai xong, căn nhà của Tần Bân đã không có việc gì nữa.
Đợi nữ quỷ được mang đi, Tần Bân vẫn còn hơi hoảng hốt nói: "Việc này ổn thỏa rồi à?"
Mạnh Thiểu Du gật đầu nói: "Ừ, vấn đề lớn nhất của căn nhà này là do có ác ma quấy rối, bây giờ diệt xong rồi nên không sao nữa."
Có sự cam đoan của cậu, Tần Bân mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó Mạnh Thiểu Du lại chỉ cho cậu ta, ba ngày sau vào lúc giữa trưa, hãy đào ba tấc đất ở góc Đông Nam đằng sau căn nhà, lấy những thứ đã được chôn dưới đó ra, khi đó căn nhà này có thể xem như một nơi ở bình thường.
Về việc Tần Bân nghe lời cậu rồi đào ra một khối thi thể nữ thì tạm thời giữ lại không nhắc đến.
Sau khi giải quyết chuyện này, thái độ của Tần Bân đối với Mạnh Thiểu Du cứ phải gọi là kính cẩn lễ phép, cậu ta không hề chần chừ mà gửi cho Mạnh Thiểu Du một khoản tiền, sau đó lại không yên mà hỏi: "Đại sư, tôi có thể chụp với cậu tấm hình không? Tôi muốn đặt làm màn hình khóa..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cuối cùng ảnh thì vẫn chụp.
Chẳng qua Tần Bân không đặt làm màn hình khóa mà lại đăng lên tường nhà.
Tần Bân: Gần đây tui gặp phải một số chuyện kì lạ, cũng nhờ đại sư giúp tui giải quyết phiền toái.
Đại sư không chỉ đẹp trai, mà kĩ năng chuyên môn cũng rất là tuyệt vời!! [hình ảnh.
jpg]
Tần Bân là một người hoạt động sôi nổi trong vòng bạn bè, cậu ta vừa đăng lên thì đã thu được rất nhiều lượt tán thành và bình luận trả lời.
Quý An: Tôi cũng thấy năng lực chuyên môn của đại sư rất tuyệt! [like]
Hứa Ngưng: Ủa ông cũng tìm đại sư hả? Hồi trước tôi đã nói là cậu ấy rất lợi hại rồi mà ~
Tất nhiên cũng có người trưng ra vẻ mặt ngơ ngác...
Bạch Diệu Tuyết:??? Đây không phải là trợ lí của thầy Dư hả?! Đại sư gì cơ?
Bạch Diệu Tuyết: Đúng là cậu trợ lí kia mà!
Bạch Diệu Tuyết: Thế giới này bị gì vậy?!
- -
"Thiểu Du!! Dạo này cậu có nhận đơn hàng không!!"
Thời gian gần đây, khó khăn lắm Hồ Tử Ngư mới rảnh rỗi được một lần, thế mà cậu ta lại đến hỏi Mạnh Thiểu Du xem cậu có nhận đơn hàng hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cậu ta cầm lấy tay Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Tốt quá rồi, vậy cậu đi theo tớ trước đã, việc khẩn cấp lắm, nói trên đường đi!"
Mạnh Thiểu Du ngơ ngác leo lên xe Hồ Tử Ngư, họ lái xe thẳng một mạch đến nhà họ Hồ.
Trên xe, Mạnh Thiểu Du hỏi: "Gặp phải chuyện gì mà cậu làm ầm lên thế?"
Xét theo tướng mạo Hồ Tử Ngư, hẳn là bây giờ không có mấy chuyện ác ma bám thân mới phải.
Hồ Tử Ngư thở dài, nói: "Không phải tớ, là một người bà con trong nhà tớ cơ."
Sở dĩ Hồ Tử Ngư lo lắng như thế là vì người gặp chuyện không may là anh họ của cậu ta.
Anh họ của Hồ Tử Ngư có một cô bạn gái đã quen được năm năm, hai người yêu nhau từ thuở đại học, sau khi tốt nghiệp cũng không chia tay mà cùng nhau dốc sức gây dựng sự nghiệp, bố mẹ đôi bên cũng rất hài lòng, năm nay họ cũng đã chuẩn bị lễ cưới.
"Hôm trước tớ vừa mới tham gia tiệc cưới của anh ấy, không ngờ hôm nay đã xảy ra sự cố." Hồ Tử Ngư thở dài nói.
Truyền thống của gia đình bọn họ là sau khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cặp đôi mới cưới phải về nhà cũ ở hai ngày.
Anh họ của Hồ Tử Ngư và chị dâu mới vừa dọn vào đã gặp phải chuyện lạ, họ luôn nghe thấy tiếng người già khóc bên tai mình.
Nhà cũ đã rất lâu không có người, bọn họ cũng nghi thầm trong lòng, chị dâu của Hồ Tử Ngư muốn dọn khỏi nhà ngay lập tức.
Lúc không kiềm được mà bàn bạc với chồng mình, cô lại nghe thấy giọng anh cứ như đã trở thành một người khác, anh nói: "Chưa gì đã dọn đi rồi, không lẽ ở trong nhà này không quen à?"
Giọng nói già nua khàn khàn, về căn bản là không phải tiếng của anh họ Hồ Tử Ngư!
Chị dâu sợ hãi, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho mọi người trong nhà, sau đó cả nhà họ Hồ đều chạy đến nhà cũ.
Sau khi đến, giọng điệu của người bám trên thân anh họ không hề tốt đẹp, gã nói: "Ta dùng đồ của nhà họ Hồ các ngươi mà còn dám so đo với ta ư?"
Sau đó thì gã ăn gà uống rượu, cởi trần ngồi trong phòng khách, uống một ngụm rượu ăn một miếng gà, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của anh họ từ xưa đến nay.
Nhà họ Hồ có nhiều người là dân kinh doanh, ít nhiều gì cũng có chút mê tín, họ thấy thế thì đoán là anh họ của Hồ Tử Ngư bị quỷ ám, một mặt thì giữ lấy anh họ, mặt khác thì kêu mọi người mời đại sư đến.
Hồ Tử Ngư thở dài, nói: "Không phải là do ba tớ nhớ đến việc tớ quen cậu đó sao? Sau đó ông ấy giục tớ đến tìm cậu luôn."
Chẳng trách lại gấp như vậy, Mạnh Thiểu Du gật đầu nói: "Ừ, vậy đi mau đi."
Hồ Tử Ngư lên tiếng, cậu ta giẫm chân ga tiến về phía nhà cũ của nhà họ Hồ.
Tuy căn nhà này được gọi là nhà cũ, thế nhưng cũng không có cảm giác tan hoang.
Tuy người nhà họ Hồ không ở nhà cũ, nhưng bọn họ cũng hết sức để tâm đến căn nhà.
Xét cho cùng, có câu nói 'sự thăng trầm của nhà cũ liên quan đến sự thăng trầm của cả gia đình', vậy nên thỉnh thoảng họ sẽ tiến hành tu sửa cải tạo một lần.
Lúc bọn Mạnh Thiểu Du đến, trong nhà còn có những người khác.
Hồ Tử Ngư vừa thấy có mấy người mình không biết đã hỏi ngay: "Những người này là ai vậy ạ?"
Chị dâu nghe vậy thì nói: "Đều là các đại sư mà cả nhà mời đến đó..."
Hồ Tử Ngư nghe vậy thì nói một cách không vui: "Không phải đã nói là để em tìm à? Sao lại không tin tưởng em chứ?"
"Không thể nói vậy được, tìm nhiều một chút cũng tốt mà!" Thím của Hồ Tử Ngư mở miệng giảng hòa.
Người gặp chuyện không may là con của bà, Hồ Tử Ngư thấy vậy thì không nói gì nữa.
Sau đó họ lại thấy chú cậu ta bước ra, ông nói: "Mọi người đang ở trong phòng khách, chúng ta đi xem trước đã nhé."
Ngoài Mạnh Thiểu Du, nhà họ Hồ còn mời hai vị đại sư nữa.
Một người phụ nữ trung niên, tóc búi cao, thoạt nhìn có hơi nghiêm túc.
Người còn lại là một người đàn ông trung niên để râu dê, ông ta cầm một cái la bàn trong tay, trông có vài phần cốt cách thần tiên.
Mà Mạnh Thiểu Du tuổi còn trẻ, cậu đứng giữa bọn họ trông có vẻ hơi lạc loài.
Người phụ nữ trung niên kia nhìn cậu rồi hừ nhẹ một tiếng, bày tỏ sự khinh thường của bản thân.
Mạnh Thiểu Du cười cười, không quá để ý.
Ba người vừa bước vào phòng khách đã đối mặt với một khối xương gà đang bay tới, nó đập "bộp" một tiếng vào cánh cửa.
Sau đó bọn họ lại thấy một người đàn ông còn trẻ tuổi đang mặc áo lót của người già, gã ngồi xếp bằng trên mặt bàn, một tay cầm thịt gà, tay còn lại cầm bình rượu uống từng ngụm một.
Mặt chú của Hồ Tử Ngư toát mồ hôi, ông nói: "Mọi người xem, con tôi như này là bị làm sao vậy? Nó..."
Người phụ nữ kia thấy vậy thì mở miệng trước: "Vừa nhìn đã biết là bị quỷ ám rồi! Đừng sợ, đợi tôi gọi âm sai đến hỏi một câu."
Người phụ nữ này họ An, sau khi dứt lời, bà tìm đến sô-pha trong phòng khách, nằm sải lai trên đó rồi nói: "Đừng đụng vào tôi, tôi phải đến âm phủ hỏi về người kia cái đã."
Chú của Hồ Tử Ngư chưa thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, ông đứng tại chỗ sững sờ một lúc, người có râu dê đứng bên cạnh giải thích: "Cô ấy là một người chuyên đi âm, cô ấy đang đi đến âm phủ để hỏi âm sai đó."
Đi âm cũng thường được gọi là 'đi Vô Thường'.
Dân gian thường có cách nói, nếu cõi âm quá bận bịu thì âm phủ sẽ bắt người sống xuống để làm chân sai vặt, sau khi xong việc thì đưa về, xem như là nhân viên tạm thời của âm phủ.
Trong quyển "Quỷ Ngữ – Ghi Chép Quan Trọng Về Đi Vô Thường" có ghi lại việc này.
Chú của Hồ Tử Ngư không biết những truyền thuyết này, ông nghe vậy thì nói: "Thì ra là vậy, không hổ là đại sư..."
Mạnh Thiểu Du ngầm phớt lờ, đúng là có việc đi Vô Thường này thật, nhưng cậu có thể khẳng định rằng người phụ nữ họ An này không hề đi Vô Thường ở âm phủ.
Thứ nhất, cậu không nhìn thấy hồn phách của bà An rời khởi cơ thể, thứ hai, cậu có thể thấy ngực bà An phập phồng một cách rõ ràng, xem ra chỉ đang ngủ trên sô-pha mà thôi...
"Anh họ" đang ngồi trên bàn ăn uống cũng cười to, nói: "Ngủ thì ngủ đi, nói đi âm gì chớ?"
Mạnh Thiểu Du cảm nhận được hơi thở của bà An thoáng khựng lại.
Người đàn ông râu dê sờ sờ chùm râu nhỏ của mình, ông ta bước về phía trước rồi nói: "Nếu cô ấy không làm, vậy thì để tôi ra tay đi."
Người "anh họ" nọ vẫn còn ngồi ăn uống trên bàn, gã liếc nhìn người đàn ông râu dê đang bận bịu, chỉ thấy ông mải miết cúi đầu vẽ một lá bùa, sau đó đốt lá bùa rồi cầu khấn: "Kính mời chư thần, đuổi xuống địa ngục...!Lập tức tuân lệnh!"
Sau đó ông ta cầm một nắm gạo lên rồi ném về phía "anh họ", vừa ném vừa lẩm bẩm, thoạt nhìn có chút quái dị...
"Anh họ" ngồi trên bàn đúng lúc đang ăn ngon, chưa kịp đề phòng tự dưng bị ném một nắm gạo, trong nháy mắt gã trở nên giận dữ, không hề nghĩ ngợi mà ném bình rượu trong tay vào người đàn ông, nổi giận mắng: "Thằng cháu vô lễ! Cút ra ngoài cho ta!!"
Chai rượu Mao Đài đập lên người ông chú râu dê, ngay lập tức khiến ông ta phải đần người!
"Bọn ngươi là thứ gì vậy? Hạng người nào cũng dám tự xưng là đại sư ư? Cút ngay!" Người "anh họ" nọ chỉ vào người đàn ông râu dê mà mắng, sau đó là một chuỗi lời lẽ thô tục, chú của Hồ Tử Ngư nghe xong thì trưng ra vẻ mặt khiếp sợ.
Cho đến bây giờ con của ông cũng chưa bao giờ nói tục!
Mà lời mắng nhiếc này còn kèm theo sự châm biếm, gã cứ thế dùng bình rượu đuổi người đàn ông râu dê và người phụ nữ họ An ra ngoài.
Sau đó "anh họ" liếc mắt nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, hừ lạnh: "Ngươi còn chưa đi à?"
Mạnh Thiểu Du cười cười nói: "Nhưng tôi không sợ."
Chú của Hồ Tử Ngư nghe vậy thì trưng ra vẻ mặt tràn ngập hi vọng.
Suy cho cùng thì cậu vẫn không bỏ chạy dưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Mạnh Thiểu Du mà thôi!
Mạnh Thiểu Du đã đối phó với rất nhiều trường hợp ma quỷ cướp xác, cậu lấy nhánh gỗ đào mình đã quen dùng ra rồi xông lên.
Cậu dùng một tay bóp chặt ngón giữa của đối phương, chụp lá bùa khử tà lên, một tên lão quỷ cứ thế bị bắn ra ngoài.
Lão quỷ không ngờ Mạnh Thiểu Du lại thật sự có chút năng lực.
Gã sửng sốt một lúc, sau đó lại thấy cậu cầm nhánh gỗ đào lên rồi đâm về phía mình mỗi lúc một hăng hái, lão quỷ cướp xác bèn cuống quít hô to: "Gượm đã!! Ta chính là tổ tiên của nhà họ Hồ!! Tại sao nhà họ Hồ được phù hộ bao nhiêu năm mà lại đối xử với ta như vậy?!"
Động tác của Mạnh Thiểu Du hơi khựng lại, chỉ thấy lão quỷ hầm hừ nói: "Ta bảo vệ cho nhà họ Hồ nhiều năm như thế, chẳng lẽ chúng đã quên sạch những thứ mà ta cho rồi sao?!"
Chú của Hồ Tư Ngư vừa thấy con mình hôn mê bất tỉnh thì đã vội vàng bước lên ôm con đi.
Lão quỷ kia có vẻ mặt buồn rười rượi, gã nói: "Ta bảo vệ nhà họ Hồ nhiều năm như vậy, không có công lao mà chỉ có khổ lao, chúng dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy!!"
Mạnh Thiểu Du nghệt ra, lão quỷ gào khóc nói: "Không tin thì ngươi đi hỏi đi!!"
Nếu đây thực sự là tổ tiên của nhà họ Hồ, đây lại là một chuyện khác.
Mạnh Thiểu Du bèn đi ra ngoài, cậu kể lại chuyện này với mọi người một lượt.
Trưởng nhà họ Hồ bây giờ là bố của Hồ Tử Ngư, Mạnh Thiểu Du vừa nói vậy, bố Hồ suy nghĩ nửa ngày rồi nói: "Hình như là có chuyện như vậy."
Nói đến đây thì có thể xem như là một bí mật đau khổ của nhà họ Hồ, nghe nói vẫn còn một vị tổ tông đang sống ở nhà cũ của nhà họ Hồ.
Tuy việc này đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ, thế nhưng họ chưa bao giờ cảm nhận sự tồn tại của ông một cách rõ ràng, nên dần dà mọi người cũng quên béng mất.
Nhưng cái mấu chốt là tại sao ông lại muốn chiếm lấy thân thể của con cháu mình chứ.
Lão quỷ nọ khóc thút thít, ông nói: "T-ta ở nhà cũ nhiều năm thế rồi, ta vẫn còn độc thân, bọn ngươi còn bắt ta x-xem người ta có đôi có cặp...!T-ta cô đơn lắm!"
"Ta cũng muốn cưới vợ!!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Người nhà họ Hồ: "..."
Lão quỷ yêu cầu: "Ta mặc kệ đấy, ta cũng muốn có một người vợ!"
Dù sao cũng là tổ tông của nhà họ Hồ, sau khi Mạnh Thiểu Du truyền đạt lại ý kiến của lão quỷ, người nhà họ Hồ ai nấy đều do dự, cho ông lấy vợ kiểu gì bây giờ...
Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì đề nghị bọn họ đốt cho lão quỷ một người giấy, đều giống nhau cả.
Lão quỷ õng ẹo một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý một cách miễn cưỡng.
Cuối cùng anh họ của Hồ Tử Ngư tỉnh lại, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì anh đặc biệt nói cảm ơn Mạnh Thiểu Du, còn xin số WeChat của cậu nữa.
Anh họ nói: "May mà có đại sư...!Sau này nếu có chuyện gì chúng tôi có thể giúp được thì cậu cứ việc nói nhé!"
Mạnh Thiểu Du cũng chỉ là làm việc lấy lương, giải quyết xong chuyện là ổn rồi.
Sau đó cậu lại đưa ra vài đề xuất cho anh họ của Hồ Tử Ngư, ví dụ như trong thời gian tới phải phơi nắng nhiều để bổ sung dương khí vân vân...
Đương nhiên, Mạnh Thiểu Du cũng tiện thể nói: "Nếu có khách hàng khác thì anh giới thiệu cho tôi nhé, lịch trình của tôi đang rất trống!"
"..."
- -
Giải quyết xong chuyện của anh họ Hồ Tử Ngư, cậu ta bèn tiện đường đưa Mạnh Thiểu Du về nhà.
Trên đường về, họ nhìn thấy nơi nào cũng giăng đèn kết hoa, trông như một lễ hội.
Hồ Tử Ngư nói: "Ủa? Hôm nay là ngày lễ gì hả? Sao trang trí rực rỡ dữ vậy?"
Mạnh Thiểu Du nói: "Hôm nay là ngày ba mươi tháng bảy á."
Ngày ba mươi tháng bảy của lịch âm là Lễ Địa Tạng, lễ hội này được tổ chức tại nhiều nơi ở Giang Tô.
Mỗi khi đến ngày này sẽ thấy giăng đèn kết hoa, tổ chức chợ đêm.
Dân buôn bán mượn cơ hội để kiếm tiền, các tín đồ thì lại đội nón trúc, mặc quần bố, tụng kinh ở ven đường, cúi đầu đi từng bước về phía chùa chiền để vái hương.
Bình thường Hồ Tử Ngư toàn lẫn lộn mấy ngày này thành thứ hai ba tư năm gì đó, nếu không thấy người ta giăng đèn thì chắc hôm nay cậu ta cũng không thuận miệng hỏi ra vấn đề này.
Trái lại, Mạnh Thiểu Du hiểu biết hơn cậu ta một chút, cậu nói: "Trong đêm hội Địa Tạng có thể sẽ thả đèn Địa Tạng, bên bờ sông của chùa Long Hoa có nhiều hoa đăng lắm, có thể xem như là một cảnh khó thấy."
Nghe cậu nói vậy, Hồ Tử Ngư lại có hứng thú, cậu ta hỏi: "Không ấy đêm nay bọn mình cũng đi xem hoa đăng đi! Tớ lớn vậy rồi mà chưa thả đèn Địa Tạng bao giờ đâu!"
Mạnh Thiểu Du không có ý kiến, đợi đến tối thì cậu đi loanh quanh chùa Long Hoa với Hồ Tử Ngư.
Bên bờ sông đã có rất nhiều người tụ tập, trên đường cũng có không ít các con buôn đang rao bán hoa đăng bên rìa phố.
Những chiếc hoa đăng này có đủ mọi màu sắc, nhưng chúng đều được cắt thành hình hoa sen, ở giữa có đặt dầu thắp, dầu thắp này cũng được gọi là "nến Địa Tạng", suy cho cùng thì hoa sen cũng là biểu tượng của Phật giáo.
Người ta thường bảo, nếu những con ma lang thang nhận được nến Địa Tạng thì còn có thể thành tiên, nhưng đó chẳng qua chỉ là một truyền thuyết trong dân gian mà thôi.
Mạnh Thiểu Du vừa nói vậy, Hồ Tử Ngư đã vui vẻ mua một chiếc đèn lồng rồi đi về phía bờ sông.
Có đầy người đi đường đang đứng bên bờ để thả đèn sông, những chiếc đèn hoa sen đủ mọi màu sắc đi vào lòng sông.
Ánh sáng của chúng rất yếu ớt, khi nhìn thấy vào ban đêm thì lại hệt như có ai đó trộm một bầu trời sao mà thả xuống dòng sông dưới trần gian.
"Thiểu Du?"
Mạnh Thiểu Du nhìn qua theo giọng nói, lại thấy một bóng hình hết sức quen thuộc.
Dư Giang Hòa đeo khẩu trang bước ra từ trong đám người.
"Sao anh lại đến đây ạ?" Mạnh Thiểu Du vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mà chạy đến, thầy Dư mà chịu ra khỏi nhà cơ á?!
Dư Giang Hòa nhìn cậu, anh bảo: "Hôm nay là Lễ Địa Tạng, nghe nói cạnh chùa Long Hoa có thể thả hoa đăng nên tôi đi xem sao."
Đồng thời thử cả vận may...
Mạnh Thiểu Du không nghĩ nhiều, cậu nghe vậy thì hỏi: "Vậy anh thả hoa đăng chưa ạ?"
"Chưa." Dư Giang Hòa nói, anh vốn không đến để thả hoa đăng.
"Vậy khéo quá, tôi cũng chưa." Mạnh Thiểu Du nói.
Cậu nhìn thấy một sạp ven đường, bèn đi chọn hai cái về rồi nói: "Vậy tiện thể thả cùng nhau nha?"
Đương nhiên Dư Giang Hòa sẽ không từ chối cậu, hai người cứ thế cầm hai ngọn hoa đăng mà đi về phía bờ sông.
Mạnh Thiểu Du nói chuyện phiếm với thầy Dư cả đường đi, cậu kể về Lễ Địa Tạng, kể về nến Địa Tạng, kể về cả chùa Long Hoa.
Dư Giang Hòa không lên tiếng, nhưng anh lại lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Sau đó hai người đi đến chỗ bờ sông có ít người, Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Thả ở đây đi..."
Hai ngọn hoa đăng được đẩy một cách nhẹ nhàng vào giữa sông, sau đó lại hòa vào cùng những chiếc hoa đăng khác...
Dư Giang Hòa nhìn sang bên cạnh, có thể thấy trong mắt người bên cạnh anh chứa cả một trời sao.
"ÙM!"
"Không ổn rồi! Có người rơi xuống nước!!"
Theo tiếng rơi xuống nước, trên bờ vang lên một tiếng thét chói tai, Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa đột nhiên lấy lại tinh thần.
Dư Giang Hòa dẫn đầu mà gọi điện thoại báo nguy, Mạnh Thiểu Du nhìn chằm chằm nước sông, đột nhiên bảo: "...Từ từ, người đó trồi lên rồi!"
Chỉ thấy một đầu người chợt xuất hiện trên mặt sông, tiếp theo người đó lại được đưa về phía bọn họ cứ như đang được nâng lên.
Mạnh Thiểu Du vội vàng kéo người lên, tiếp đó cậu lại thấy bên dưới người này còn có một đôi bàn tay đang đỡ lấy.
Một con quỷ nước ló đầu lên, nói một cách vui mừng: "Ui, may mà tui nhanh tay lẹ mắt, chứ không là người này tèo rồi..."
"Người này là do ngươi cứu à?" Mạnh Thiểu Du hỏi.
Con quỷ nước nhìn cậu, nó không ngờ cậu có thể nhìn thấy mình, nhưng vẫn rất tự hào mà nói: "Đương nhiên òi! Coi thường ma làm việc tốt hả?"
Mạnh Thiểu Du: "...Không, rất tốt, hi vọng hiện tượng ma truyền lửa cho ma nổi lên."
—
Hết chương 33..