“Cậu đi đâu đấy? Lại đi giữ chỗ à?” Thu Thu nằm ở trên giường thò đầu ra hỏi tôi.
Kể từ năm ba, hai cô bạn kia không tiếp tục ở lại kí túc xá nữa, nên chỉ còn lại mỗi tôi với Thu Thu mà thôi.
Hôm nay là thứ bảy nên không có tiết học, mà Thẩm Chấp mỗi lần như vậy đều sẽ tới thư viện học bài.
Nhưng mà chỗ ngồi bên trong thư viện có hạn, cho nên tôi liền dậy sớm đi giữ chỗ giúp anh.
“Ừm, tối qua mình đã nói với Thẩm Chấp rồi.” Tôi nhanh chóng dọn dẹp sách vở rồi bỏ vào túi, không quên bỏ thêm mấy thanh chocolate, chút nữa sẽ đưa cho Thẩm Chấp bổ sung năng lượng.
“Hứa Chiêu Nguyệt cậu muốn nhan sắc có nhan sắc, chưa kể thân hình cũng không tồi, cớ gì lại cứ phải treo mình trên cái cây Thẩm Chấp này chứ? Rốt cuộc anh ấy đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì?” Thu Thu tức giận ngồi dậy khỏi giường.
Cô ấy không thể hiểu được, Thẩm Chấp ngoại trừ việc trông đẹp trai một chút, thành tích cũng có hơi tốt một chút, thì còn có cái gì tốt chứ.
Tính tình thì lạnh lùng lại kiêu ngạo, quan trọng nhất chính là anh ta không hề thích Hứa Chiêu Nguyệt, vậy mà bạn tốt của cô lại tự treo mình vào cái cây này suốt 4 năm.
“Đó là bởi vì gương mặt đó...” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn thấy mặt Thu Thu dần dần đen lại, tôi vội vàng chạy khỏi kí túc xá trước khi bị ăn nguyên cái gối vào người.
Mặc dù vẫn còn sớm nhưng đã có không ít người tới thư viện, tôi tìm thấy một chỗ có ánh sáng tốt rồi ngồi xuống, lấy sách vở ra rồi ngồi chờ anh ấy giống như mọi ngày.
Thời gian dần trôi qua, một tiếng, hai tiếng.....!Mặt trời đã dần lên cao.....!Nhưng mà Thẩm Chấp vẫn chưa đến.
Tôi biết có người dùng ánh mắt kì lạ soi mói tôi, nhưng tôi cũng không để ý lắm, bởi những ánh mắt như này tôi đã thấy nhiều rồi.
Từ lúc theo đuổi Thẩm Chấp, tôi đã luôn bị người khác nhìn như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại đột nhiên rung lên, cũng không phải là tin nhắn hay gì, chỉ là báo thức một giờ chiều mà thôi.
Hoá ra đã qua giờ cơm trưa rồi, bảo sao dạ dày lại bắt đầu thấy đau rồi.
Tôi mở WeChat ra xem tin nhắn, tin nhắn ở cột ghim trên cùng vẫn chỉ là câu chúc ngủ ngon tối hôm qua, không có bất kì tin nhắn mới nào.
Thay vào đó là Thu Thu gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy hỏi tôi đã ăn cơm chưa.
Tôi chợt dừng lại một chút, bình thường khi Thu Thu thấy tôi đi với Thẩm Chấp căn bản sẽ không bao giờ hỏi như vậy.
Bởi vì tôi thà đói meo cũng sẽ không để cho Thẩm Chấp phải chịu đói, cho nên là đến giờ thì đều sẽ đi ăn cơm.
Tôi tắt máy, cũng không lập tức trả lời, suy nghĩ chắc là hôm nay Thẩm Chấp sẽ không đến, rồi đem cuốn sách chưa lật được mấy trang bỏ vào lại trong túi, đi ra khỏi thư viện.
Dạ dày có chút nhói, nguyên nhân chắc là do đói bụng.
Nhưng mà tôi cũng không muốn ăn lắm, Thẩm Chấp không ở đây, tôi ăn đại cái gì cũng được, vì thế tôi dự định đến cửa hàng tiện lợi của trường mua chút bánh mì ăn lót dạ.
Trên đường đi, tôi luôn cảm giác có người đang thì thầm cái gì đó sau lưng mình, vốn đã tập thành thói quen rồi nên tôi cũng không để ý lắm.
Mãi cho đến khi tôi nghe được một ít nội dung trong đó.
“Đàn chị Lâm Uyển hình như đã hoàn thành trao đổi sinh viên trở về rồi thì phải, lại sắp có kịch hay để xem rồi.”
“Đúng vậy, ai mà không biết Thẩm Chấp thi vào đại học A là vì chị Lâm Uyển chứ.”
“Chính là có một số người không biết xấu hổ, nhân lúc chị ấy không ở đây, thừa cơ chen chân vào...”
“......”
Người mà các cô ấy cười nhạo không phải ai xa lạ, “một số người” trong câu nói đó cũng không phải ai khác, mà chính là tôi đây.
Suýt nữa thì tôi quên mất, mặc dù Thẩm Chấp không thích tôi, nhưng anh lại có một “bạch nguyệt quang” mà tất cả mọi người đều biết — — Lâm Uyển.
Cô ấy là một đàn chị dịu dàng và xuất sắc, là người xứng đôi vừa lứa nhất với Thẩm Chấp trong mắt mọi người, là người mà ngay từ đầu Thẩm Chấp đã rất ngưỡng mộ.
Khó trách hôm nay Thẩm Chấp không tới thư viện, hoá ra là cô ấy đã trở về.
Mọi thứ dường như đã có lời giải thích.
Đau khổ không? Hình như cũng có một chút, nhưng mà tôi vẫn chịu được..