Cả Hai Đều Sai FULL


Cuộc hội ngộ với Dụ Chi lại đến một cách bất ngờ.

Ngày hôm ấy, anh bận một chiếc áo sơ mi trắng đứng dưới cây ngô đồng, ánh nắng chiếu xuống vai anh, trên miệng nở nụ cười ôn nhu.
“Chiêu Nguyệt, đã lâu không gặp.” Người vốn dĩ đã chết lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, mà lúc này tôi cũng không có bất ngờ hay vui vẻ như tôi vẫn tưởng tượng.

Thẩm Chấp đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn về phía chúng tôi.

Gương mặt kia quả thật rất giống với Dụ Chi, chỉ khác là trên mặt anh ấy bây giờ toàn là sự lạnh lẽo.
Tôi vẫn luôn cho rằng Dụ Chi đã mất.

Anh đã mất vào năm chúng tôi vừa lên cấp 3, tôi tận mắt nhìn thấy người nhà anh mang xác anh đi.
“Tôi không cho phép em qua đó, Hứa Chiêu Nguyệt.” Thẩm Chấp lạnh lùng lên tiếng.


“A Chấp, em ấy là của tôi.” Một Dụ Chi luôn ôn hoà lại nói ra loại lời nói này thật sự khiến tôi rất kinh ngạc.
“Cái gì là của cậu? Cậu không biết cô ấy đi theo làm thiểm cẩu* cho tôi bốn năm trời sao?” Thẩm Chấp giọng điệu mỉa mai, tôi không thể chịu đựng được việc lần nữa bị anh vạch trần.
(Thiểm cẩu: ý nói một người mặt dày theo đuổi người khác dù biết đối phương không hề thích mình)
Tôi chìm trong xấu hổ, lại không thể nào phản bác lại.
“Mong cậu tôn trọng em ấy.” Dụ Chi lại dịu dàng kiên định lên tiếng.

“Tôn trọng? Cô ta xứng à?”
“Hứa Chiêu Nguyệt, em nói đi, em xứng sao?” Anh cười nhưng lại dùng ánh mắt sắc bén nặng nề nhìn tôi.
Dụ Chi tiến lên, ngăn lại tầm mắt của Thẩm Chấp.

“Thế nào? Cậu đau lòng à?”

“Chỗ dựa của em trở về rồi, Hứa Chiêu Nguyệt, em lợi hại thật.” Thẩm Chấp cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không có ý định rời đi.
“Tôi thay Chiêu Nguyệt xin lỗi cậu.

Tất cả mọi thứ, tôi thật sự xin lỗi cậu.” Dụ Chi từng bước nhượng bộ, nhưng Thẩm Chấp lại không muốn bỏ qua.

“Đúng là cậu nên xin lỗi.

Nếu không bởi vì cậu, cuộc sống của tôi cũng sẽ không bị loại người như cô ta làm đảo loạn.” Rốt cuộc thì Thẩm Chấp cũng rời đi.
“Thật sự xin lỗi em, Chiêu Nguyệt.” Dụ Chi tiến tới muốn ôm tôi, tôi liền lùi lại.

“Anh còn sống vì sao lại không quay về.” Tôi ngập ngừng lên tiếng.
“Anh vừa tỉnh lại liền quay trở về, xin lỗi em, Chiêu Nguyệt.” Lúc anh ôm chầm lấy tôi, tôi giống như vỡ oà.

Tôi không kìm được mà oà khóc trong ngực anh: “Tại sao bây giờ anh mới về, tại sao chứ?”
“Là anh tới muộn rồi, xin lỗi em.” Anh ôm lấy tôi, dịu dàng an ủi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận