7.
Tan tầm, Chu Gia Lương về nhà, cứ cảm thấy Từ Mộ Mộ có cái gì đó không đúng.
Mặc cho anh làm gì, cô đều cười tủm tỉm nhìn anh, vừa ngoan vừa lạ lùng.
“Chu Gia Lương, có phải anh thích em không?”
Tay run lên, giò heo rơi xuống đất, ánh mắt anh khiếp sợ nhìn cô, miệng hơi hé, theo bản năng muốn phủ nhận.
Thời khắc mấu chốt, chợt nhớ buổi chiều Khương Nghiên gọi điện thoại “Chu luật sư, tôi có bất ngờ lớn tặng anh…”
Lúc ấy anh đang sửa sang hồ sơ vụ án ly hôn, nghe không rõ ràng lời cô nói, hỏi lại “Cái gì?”
“Sau này anh phải chăm sóc tốt cho Từ Mộ Mộ”
Thực tế Khương Nghiên không chỉ tặng món quà bất ngờ cho Chu Gia Lương, cô cũng cho Từ Mộ Mộ.
Trước đó, Khương Nghiên nói cho Từ Mộ Mộ một bí mật “Có một việc, Chu luật sư nhà mày đề nghị tao giữ bí mật, nhưng tao thấy nói cho mày cũng không sao.
Thật ra trước khi mày tìm tới tao, anh ấy cũng tìm tao tư vấn vấn đề tình cảm, hơn nữa, anh ấy đối với mối tình đầu của mày canh cánh trong lòng”
Từ Mộ Mộ mặt đầy khiếp sợ “Hả?”
“Anh Chu thích mày”
Mà lúc này, Chu Gia Lương không trả lời, Từ Mộ Mộ hỏi tiếp “Mấy hôm trước anh giận dỗi là vì thấy thùng đồ kỷ niệm của em?”
Im lặng rất lâu, Chu Gia Lương thở dài một hơi “Em biết hết rồi”
Cô gật gật đầu, giải thích với anh “Về Trần Thanh Dương, anh không cần để ý.
Anh ấy là một đoạn trong cuộc đời em, cũng là đoạn duy nhất có tình yêu lãng mạn, cho em thấy từng có một thời thanh xuân, cho nên em quý trọng những kỷ niệm đó.
Những đồ đạc đó không bị bụi bặm là vì thời gian trước em soạn đồ, thuận tay lau chùi thôi.
Nếu anh thật sự không thích, em có thể vứt bỏ chúng”
Cô dừng lại một chút rồi cười nói “Chúng ta làm bạn bè mười mấy năm, cũng có những lúc em có ý nghĩ muốn cùng anh yêu đương.
Nhưng mỗi lần giống như thời cơ không đúng, cuối cùng vẫn thấy hay là thôi đi, người yêu sẽ chia tay, nhưng bạn bè có thể thiên trường địa cửu.
Sau đó, anh nói nếu không chúng ta kết hôn đi, em nghĩ, thấy vậy cũng tốt, quan hệ bạn bè hay vợ chồng, như vậy chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau”
Từ Mộ Mộ chưa từng nghi ngờ tình cảm thích của mình với Chu Gia Lương là loại tình cảm gì, giống bạn bè, giống người thân, cũng giống tình yêu.
Cô vẫn luôn không thích hôn nhân, cũng không tin hôn nhân, nhưng nếu người kia là Chu Gia Lương, cô lựa chọn tin tưởng.
Cô hy vọng, có thể ở bên anh đến đầu bạc răng long.
Nghe đến đó, trên mặt Chu Gia Lương có sự biến hóa kỳ diệu, anh như đang nghĩ tới lời Khương Nghiên
“Sao anh chắc chắn Từ Mộ Mộ không thích anh? Sau này cần chăm sóc thật tốt cho Từ Mộ Mộ, tôi đem cô ấy giao cho anh”
Những tâm tình buồn phiền trong mấy ngày qua chợt trong sáng lên, anh cười theo cô, bao nhiêu lời nói trong lòng giấu hết trong tiếng gọi “Từ Mộ Mộ”
“Thật ra có một việc em rất tò mò, tại sao chúng ta ở bên nhau mười mấy năm, anh chưa bao giờ nói thích em?”
Chu Gia Lương trầm mặc trong giây lát, nói “Thật sự trước khi Trần Thanh Dương đến, anh có nghĩ muốn thổ lộ nhưng sợ ảnh hưởng việc học tập của em, càng sợ em từ chối.
Sau tới thời học đại học, em chia tay với Trần Thanh Dương, anh cũng nghĩ em sẽ chọn anh, nhưng em lại nói không muốn yêu đương, chỉ muốn chăm chỉ học tập, cho nên anh cũng không nói thích em.
Sau đó, em nói ba mươi tuổi tùy duyên kết hôn, cho nên anh mới đưa ra đề nghị hợp tác kết hôn, chính là vì anh muốn là duyên phận kia của em”
Anh vươn tay về phía cô “Từ Mộ Mộ, chúng ta làm vợ chồng chính thức đi!”
Nghe vậy, cô hơi vểnh môi, đôi mắt tràn ngập ánh sáng ấm áp, nắm lại tay anh.
Anh cúi đầu, cụng trán cô, môi cô bị anh vây lấy, nhẹ nhàng quyến luyến dây dưa môi lưỡi, trằn trọc triền miên.
Có một câu trả lời, rõ ràng mà động lòng người, cô nói “Được!”
Tin cậy đều giống như tình yêu, thói quen làm bạn cũng là một bộ phận của tình yêu.
Giống như anh yêu cô, cũng giống cô yêu anh.
Mà trên thế gian tình yêu có hàng ngàn hàng vạn hình thức, trong đó có một loại đã là chồng vợ bên nhau, năm tháng dài lâu..