Giọng nói trong veo uyển chuyển của Tần Thời Dụ chầm chậm vang vọng trong gara.
Một dáng vẻ bị tình thế bắt buộc.
Trì Nghiên đứng đối diện với cô, ánh sáng ấm áp trên đỉnh đầu chiếu qua góc nghiêng của anh, làm đường nét sườn mặt trở nên tối tăm không rõ.
Tầm mắt hai người giao nhau, một cảm xúc khó phân biệt được đang chảy xuôi bên trong.
Ánh mắt của Trì Nghiên vốn dĩ là lạnh lẽo, còn mang theo một chút giận hờn, trầm mặc một lúc, anh đột nhiên bật cười.
Anh cười bản thân mình nghĩ quá nhiều.
Tần Thời Dụ vốn đã không giống với những cô gái bình thường.
Cô chỉ yêu tiền, bởi vì hôm nay Trì Nghiên tiêu một chút tiền của cô, cô đã ghi món nợ này trong lòng từ sớm, nói không chừng vào khoảnh khắc đi ra khỏi trung tâm thương mại, cô đã bắt đầu nhớ thương chiếc xe này rồi.
Trì Nghiên nghĩ đến việc cuộc đời này lần đầu tiên anh tự mình đa tình với một người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên bị người ta nắm trong tay, một ngọn lửa không tên lập tức bùng lên ở trong lòng.
Nhưng khi anh ngước mắt nhìn gương mặt đó của Tần Thời Dụ, cô vẫn nhếch mày cười với mình, có lẽ là nóng lên trong khi giằng co với Trì Nghiên, hai má trắng nõn đã phớt hồng, giống như một quả đào mật tươi non mọng nước.
Mà cô hếch cằm lên, hai tay vòng trước ngực, tràn đầy khiêu khích lại đắc ý kiêu ngạo nhìn anh.
Mèo.
Trì Nghiên nhìn dáng vẻ của cô, trong đầu nhảy ra chữ này đầu tiên.
Giống như con mèo nhỏ tính khí không tốt, nhưng vẫn giữ một tia kiêu ngạo, có thể giương móng vuốt về phía anh bất cứ lúc nào, nhìn thì uy phong, thực tế lại chẳng có lực sát thương.
Trì Nghiên đột nhiên không giận được nữa, mà thấy buồn cười nhiều hơn.
Nói thật, nếu như Tần Thời Dụ bán chiếc xe này đi, anh cũng có cách mua lại, anh không cần bày ra dáng vẻ tức giận, như vậy mới là trúng chiêu của cô.
Có điều, anh nhất thời thay đổi ý nghĩ.
Trêu chọc con mèo khó tính là chuyện vui nhất.
Anh giả vờ không vui, đầu mày chau lại, lạnh giọng nói.
“Tần Thời Dụ, em có thể thử xem.”
Biểu cảm đó như đang nói: “Nếu như em bán chiếc xe này đi, cách ngày em bị quét ra khỏi cửa không lâu nữa đâu.”
Tần Thời Dụ còn lâu mới bị dáng vẻ này của anh dọa sợ, cô làm vậy chính là muốn chọc giận anh, càng giận càng tốt, cô mới có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch.
“Con người anh đúng thật là, anh bảo em mua xe gì đó cho anh, không phải em đã đồng ý rồi sao. Tài sản của em cũng chỉ có chiếc xe này là đắt nhất, thế nên em mới phải bán đi gom tiền mua cho anh mà.”
Khi nói câu này Tần Thời Dụ cố ý nhấn mạnh mấy chữ “tài sản của em”, luôn luôn nhắc nhở Trì Nghiên, hiện tại chiếc xe này trên danh nghĩa đã không còn thuộc về anh nữa, nó đi hay ở là do cô quyết định.
Trì Nghiên hiển nhiên đã đọc hiểu sự uy hiếp trong lời nói của cô, sắc mặt lại đen đi vài phần.
“Tần Thời Dụ, em còn muốn…”
“Đợi đã.”
Tần Thời Dụ biết anh định nói gì, nhân cơ hội cắt ngang lời anh.
Cô đi đến bên cạnh chiếc xe, giả vờ tiếc nuối nói.
“Có điều ấy, có vẻ như anh thật sự thích chiếc này, hơn nữa còn là bản giới hạn, bán đi cũng khó mua về lại, quả thực rất tiếc.”
“Vậy thì không bằng, bán chiếc kia đi!”
Tần Thời Dụ quay đầu lại, chỉ vào chiếc xe thể thao màu hồng neon phô trương ở trong một góc gara.
Đây cũng là chiếc xe trước đây Trì Nghiên mua cho cô, rất mới, Tần Thời Dụ căn bản chưa từng lái thử.
Có trời mới biết cô không thích màu sắc đó đến mức nào.
Dù sao để ở đây cũng không làm gì, không bằng bán đi đổi lấy ít tiền còn thực dụng hơn.
Nhưng bởi vì là đồ Trì Nghiên tặng cô, cô cũng không tiện tự mình bán đi, chiếc xe đó vẫn luôn được đặt trong gara làm đồ trang trí phát sáng cỡ lớn.
Tần Thời Dụ ôm lòng mong đợi nhìn Trì Nghiên, chỉ đợi anh mở miệng đồng ý.
Khóe miệng Trì Nghiên hơi nhếch lên, cười cười trào phúng.
Không biết là đang cười chính mình hay cười Tần Thời Dụ.
Sau đó nghe thấy âm thanh không có cảm xúc của anh.
“Tùy em.”
Lúc ngẩng đầu lên, Tần Thời Dụ nhìn thấy đôi chân dài của anh cất bước, chớp mắt đã biến mất ở cầu thang.
Nhìn anh đi xa, Tần Thời Dụ nhịn không được mà cười thành tiếng.
Cô! Tần Thời Dụ, quả thực chính là thiên tài!
Đã dùng chiêu dương đông kích tây chiến thắng kỳ tích lên chiếc xe hồng này một cách xuất sắc.
Vốn dĩ cô cũng không nhất định phải bán chiếc xe bản giới hạn đó đi, cô cũng không phải người chưa trải sự đời, biết bán chiếc xe đó đi thì đáng tiếc biết bao nhiêu.
Nhưng chiếc hồng baby này, cô đã ngứa mắt từ lâu lắm rồi!
Mỗi ngày nhìn mấy triệu đặt ở nơi đó còn bày ra vẻ ghét bỏ không thèm động vào, cô giống như những tên đàn ông cặn bã mỗi ngày không để ý đến người vợ cưới hỏi đàng hoàng gọn gàng xinh đẹp của mình để đi ra ngoài nhặt mấy bông hoa nhựa không đáng tiền.
Cô thà lái chiếc xe con ban đầu của mình ra vào khu Cẩm Tú Hoa Duyên có giá nhà hơn trăm triệu này còn hơn là lái chiếc hồng baby đó đi làm lóa mắt tất cả mọi người ở Giang Thành.
Nói đến chiếc xe này, Tần Thời Dụ có hơi buồn cười.
Lúc đầu ý định của Trì Nghiên là muốn mua cho cô một chiếc xe mới, nhưng không biết cô thích kiểu nào, tên Trì Nghiên này cũng là một người sảng khoái, trực tiếp đưa cô đi đến đó bảo cô tự chọn.
Lúc đó Tần Thời Dụ thật sự không khách khí với anh, suy cho cùng cô cũng không phải là loại người da mặt mỏng, nhưng cô đi một vòng vẫn không chọn được kiểu dáng nào.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc xe hồng đó lâu nhất, còn lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Lúc đó trong lòng cô nghĩ thế này:
Kiểu xe đẹp như vậy, tại sao lại phối với một màu sắc bèo nhèo cấp thấp thế này? Mua về lái không phải đang nói với cả thế giới bà đây siêu có tiền nhưng bà đây cũng siêu quê mùa sao?
Sau đó cô lặng lẽ lắc đầu, quay người lại, có hơi tiếc nuối nói với Trì Nghiên.
“Không có loại nào em muốn mua, hôm khác lại đến đi.”
Thế nhưng! Tên Trì Nghiên này lại hiểu sai ý cô.
Anh tưởng rằng Tần Thời Dụ cảm thấy bé hồng quá đắt, sợ tốn tiền mới lắc đầu lại thở dài, còn khách khí nói không cần với anh.
Anh! Trì đại thiếu! Sao có thể thiếu mấy triệu này chứ!
Thế là ngày hôm sau, Tần Thời Dụ còn chưa tỉnh dậy, Trì Nghiên đã gọi điện thoại cho cô, gọi cô xuống tầng.
Cô vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là chiếc xe hồng neon đó, phát sáng đến nỗi khi đứng gần nó, làn da trắng của Trì Nghiên nhìn như vừa ngồi du thuyền ở Phuket về.
Nhưng Trì Nghiên lại mang vẻ mặt tổng tài bá đạo, vỗ vỗ vào thân xe, nhếch mày cười vô cùng vô lại.
“Này, mua về cho em rồi, em lái đi.”
Lúc đó Tần Thời Dụ còn chưa tỉnh ngủ, tầm mắt còn hơi xám xịt, duy chỉ có chiếc xe đó là một mảng màu sắc trong mắt cô.
Hồng đến nỗi cô hốt hoảng.
Thật ra cô rất muốn hỏi thử có thể trả hàng không, nhưng lúc đó cô tự nhận mình còn chưa quá thân với Trì Nghiên, lời đến bên miệng lại trở thành:
“Cảm ơn Trì thiếu em thích chiếc xe này quá đẹp quá em nhất định sẽ lái thật tốt.”
Trên thực tế cô không phải chưa từng thử lái thật tốt một lần. Có hôm cô còn trang điểm tỉ mỉ, lái chiếc xe đi ra ngoài, bên cạnh có một chiếc xe trắng, một chiếc xe đen, một chiếc xe xám, một chiếc xe lam lướt qua, cô mới ý thức được bản thân mình khác biệt như thế nào.
Lúc đó cô nhịn lại xúc động muốn bỏ xe mà chạy, cho đến khi dừng lại trước đèn đỏ, có một chiếc xe đỏ đến nỗi phản quang đỗ lại ở bên cạnh.
Tần Thời Dụ còn đang nghĩ cuối cùng cô cũng có một chiến sĩ kề vai chiến đấu rồi, cô hạ cửa sổ xuống muốn xem xem người ngồi trên chiếc xe đó là thần thánh phương nào, chiếc xe đó đồng thời cũng mở cửa sổ.
Hai người nhìn nhau, người lái xe là một bác gái có mái tóc đỏ xoăn tít của các mẹ. Tần Thời Dụ lễ phép mỉm cười với bác gái, chứng thực tình hữu nghị cách mạng của họ.
Ai biết được bác gái lại khinh thường nhìn cô, biểu cảm trên mặt hiển nhiên là đang nói:
“Sao cô lại quê như vậy?”
Lúc đó Tần Thời Dụ tức tới nỗi lập tức quay đầu ở ngã tư tiếp theo, nhanh chóng trở về thay con xe nhỏ của cô, biến về lại thành một người đẹp đô thị.
Bé hồng đó cũng được phủ bụi như vậy.
…
Tần Thời Dụ nghĩ đến việc cuối cùng cô có thể tiễn bé hồng đi, bản thân còn kiếm được một khoản lớn, lúc này gương mặt còn cười đến giật giật.
Cô, Tần Thời Dụ, cuối cùng cũng thắng đậm một ván sau vô số trận đại chiến với Trì Nghiên!
Quả thật là sung sướng.
*
Thật ra khoảnh khắc Trì Nghiên bước ra khỏi phòng đã hiểu mưu đồ thực sự của Tần Thời Dụ.
Sao bây giờ anh mới phát hiện chứ.
Nhiều lần như vậy cô chưa bao giờ lái chiếc xe đó, rõ ràng là vì không thích.
Nếu như đã không thích, tại sao lúc đó lại diễn chân thành tha thiết như vậy?
Mà bây giờ Trì Nghiên đã biết cô đang diễn, biết được mình bị cô bày trò, ngoại trừ có một chút tức giận, nhiều hơn là sự bất lực, còn có không hiểu.
Sống đến hai mươi tám tuổi, Trì Nghiên anh luôn là người lừa người khác vào vòng, lần này lại bị một con mèo hoang nhỏ bắt chẹt.
Anh bất lực cười cười, đi lên vườn hoa trên tầng.
Anh nôn nóng châm một điếu thuốc, khói mờ tản ra xung quanh, hình như lại càng làm anh buồn bực hơn.
Một chùm ánh sáng trắng lướt qua, làm đường nét gương mặt anh nhìn hơi cứng rắn và lạnh lùng.
Trì Nghiên kẹp thuốc trong tay, quên mất gạt đầu thuốc đi. Một đoạn dài được tích lũy, anh chỉ cần lắc nhẹ một cái là khói bụi kèm đốm lửa đã rơi xuống, như ánh sáng của những ngôi sao.
Bụi rơi đầy đất.
Đầu đỏ của điếu thuốc rất nhanh đã dập tắt.
Ánh trăng tối hôm nay nhu hòa lành lạnh, lúc này cả Cẩm Tú Hoa Duyên cũng chìm trong sắc đêm nồng đậm, chỉ có vài ngọn đèn ở đối diện lắc lư không ngừng như ngọn lửa.
Trì Nghiên cúi đầu, lấy hộp thuốc của mình ra khẽ lắc một cái, lại phát hiện nó nhè nhẹ, đã trống rỗng rồi.
Anh chau mày, bóp nhẹ làm hộp thuốc móp méo không thành hình nữa.
Rõ ràng trước đó cơn nghiện thuốc không nặng như vậy.
Anh đột nhiên hơi buồn cười.
Tiểu yêu tinh này.
Ai động vào lại không mơ hồ chứ.
*
Sáng ngày hôm sau, Trì Nghiên tỉnh dậy, không biết là do tối hôm qua ngủ không ngon hay bị cảm lạnh, anh cứ cảm thấy đầu mình choáng váng.
Anh đứng dậy rửa mặt, đi ra khỏi cửa, khi đi qua cửa phòng Tần Thời Dụ thì phát hiện cửa phòng ngủ của cô đóng chặt.
Còn chưa dậy sao?
Trì Nghiên cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, đã không còn sớm nữa, bình thường giờ này anh cũng ở công ty được một lúc rồi.
Anh nhớ đến chuyện tối hôm qua, còn có hơi tức giận, trào phúng cười một tiếng.
Người này ngày nào cũng nói phòng làm việc của mình bắt đầu bận rộn rồi, đến giờ lại ngủ nướng không dậy.
Anh không dừng lại ở cửa phòng cô thêm nữa, đi xuống tầng, ngửi được hương thơm của bữa sáng.
Trì Nghiên bắt đầu có chút kinh ngạc, thế mà Tần Thời Dụ lại dậy sớm làm bữa sáng, sau đó anh lại nghĩ lại.
Không thể nào, móng vuốt mèo của Tần Thời Dụ ngay cả món cà tím xào trứng cũng không làm được, sao có thể biết làm ra bữa sáng ngửi thôi đã thấy ngon như này chứ.
Anh bán tín bán nghi đi đến cửa phòng bếp thì phát hiện, quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi.
Là dì giúp việc đang làm cơm.
Dì giúp việc này không ở cố định ở nhà họ, chỉ khi Tần Thời Dụ hoặc Trì Nghiên gọi bà đến thì bà mới đến.
Lúc này dì giúp việc phát giác được có người đến, quay đầu qua nhìn thấy là Trì Nghiên, bỏ muôi thìa xuống kính cẩn lễ phép nói:
“Trì tiên sinh tỉnh rồi, bữa sáng xong ngay đây.”
Trì Nghiên gật gật đầu, thuận tiện nói một câu:
“Đợi một lúc nữa có thể phu nhân dậy hơi muộn, dì làm nóng lại cho cô ấy ăn nhé.”
Trên mặt dì vụt qua một tia kinh ngạc: “Phu nhân?”
“Phu nhân đã đi từ sớm rồi.”
“Tiên sinh không biết sao?”
Trì Nghiên hơi ngây ra, nhưng rất nhanh lại hoàn hồn lại.
Anh hơi chau mày, trầm giọng hỏi:
“Cô ấy đi rồi? Không ăn sáng sao?”
“Không có, buổi sáng dậy đã vội vội vàng vàng đi mất, nói có chuyện lớn phải làm.”
Dì nói rồi vỗ vỗ đầu: “À, đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này.”
Bà đi đến bên tủ, lấy ra một chiếc hộp từ bên trong, đưa cho Trì Nghiên.
“Cái này phu nhân bảo tôi đưa cho ngài, nói rằng tối hôm qua đã mua ở một cửa hàng trong thành phố nào đó, sáng hôm nay gọi người ta giao hàng hỏa tốc, bảo tôi thấy ngài tỉnh dậy là phải đưa cho ngài ngay.”
Trì Nghiên nhận lấy cái hộp đó, cảm giác được sức nặng trong tay.
Khoảnh khắc anh mở ra, khóe miệng lập tức đông cứng.
Trong chiếc hộp đó là… Một chiếc mô hình Lamborghini Aventador.
Ở trong kẽ hở còn kẹp một tấm thiệp nhỏ, bên trên viết: “Trì thiếu, Lamborghini của ngài đã được vận chuyển đến, mời ngài kiểm tra và xác nhận!”
…
Dì giúp việc đứng bên cạnh quả thực không hiểu được, Trì tiên sinh nhận được quà của vợ mình mà sao mặt lại đen như vậy, miệng cũng trắng bệch cả rồi, tay còn đang run run?
Trì Nghiên nhét tấm thiệp về lại trong hộp, cảm xúc cũng ổn định hơn.
Anh đứng dậy đi về phía gara, phát hiện quả nhiên chiếc xe màu hồng kia không thấy đâu nữa.
Anh bật cười.
Không thích đến vậy sao?
Vội vàng không chờ được muốn bán đi luôn?
Anh hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Cao Hùng.
“Nhớ rõ, sau này không cần đặt mua đồ dùng xa xỉ cho phu nhân nữa.”
“Còn có, chiếc xe tháng trước đặt cho cô ấy cũng trả hàng đi.”