Cá Không Có Chân


Trước khi đi, Trình Hân quét Diêu Nguyệt Ảnh từ trên xuống dưới một lần.

Diêu Nguyệt Ảnh không biết mua hàng tạp nham từ đâu, cả người xám xịt, nhìn giống một con chim sẻ nhỏ, quần áo cô mặc đều là màu xám đất như vậy.

Nhưng so với lúc đầu, bây giờ mặt đã mở ra.

Mắt phượng xếch, khuôn mặt nhỏ nhắn, màu tóc nâu đậm, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, một đường chạy tới đổ mồ hôi cùng với gò má đỏ ửng nổi bật trên làn da không tính trắng, lộ ra dưới ánh sáng, có chút trong suốt, nói không rõ ràng, nhưng cô ấy biết cô rất đặc biệt.

Đặc biệt đến mức, mơ hồ có xu thế lấn át chính mình.

Trình Hân có chút không vui, trước khi đi còn cầm điện thoại nói chuyện phiếm với người khác, nói chiều sẽ đến, muốn đi uống trà chiều với ăn bánh ngọt.

Cô ấy nghiêng người đi vào trong, lại đột nhiên bị Diêu Nguyệt Ảnh gọi lại.


Thiếu nữ ngồi xổm xuống, thay cô ấy buộc lại dây giày.

Tư thế này tựa như kẻ thành kính cầu nguyện quỳ lạy Thượng Đế.

"Dây giày lỏng rồi."

"Được rồi."

Cô cười.

Trình Hân và mẹ cô ấy đi rồi, đây là lần đầu tiên hai người họ chia tay.

Một buổi tối trước khi Trình Hân đi, cô ấy bất ngờ lại rất lo lắng, cô ấy gửi tin nhắn cho Diêu Nguyệt Ảnh, nói mình không hạnh phúc, nhưng không hạnh phúc này lại rất quỷ dị.

Bởi vì trường học ở thành phố nhỏ chỉ có một mình cô ấy ngưu bức*, cho nên cô ấy sáng rọi loá mắt, mỗi ngày đều bị nghị luận.

Nhưng Thượng Hải bên kia ngưu bức quá nhiều, người đẹp cũng quá nhiều, trường học kia càng ngưu bức hơn, cô ấy đi vào, có thể cũng biến thành một con chim sẻ nhỏ xám xịt không? Cho nên cô ấy không hạnh phúc.

(*) Ngưu bức: bày bỏ người có tiền có quyền, có địa vị, dùng nó để áp bức người khác.

Diêu Nguyệt Ảnh vốn không thể đồng cảm, nhưng ba tháng sau lại có vẻ như hiểu được điểm không hạnh phúc của cô ấy xuất phát từ đâu.

Cũng chỉ ba tháng, trường học liền không ai nghị luận về cô ấy nữa.

Nhịp sống nhanh của xã hội rất dễ dàng đem thứ gì đó ném ra sau đầu, mấy bạn trai Trình Hân trước đó kết giao nhao nhao có đối tượng mới.


Tốt nghiệp cấp ba, chuyện cũ của cô ấy trong nháy mắt im bặt mà dừng.

Đến lúc này, Diêu Nguyệt Ảnh đã trở nên cô đơn lẻ bóng, ở trường học cũng không có trường hợp đặc biệt gì, cộng thêm tính cách quái gở, rất nhanh cô ấy đã chuyển từ trung tâm cơn bão sang vị trí góc cạnh.

Mẹ của Trình Hân là một nữ cường nhân thương nghiệp thông minh, bà ấy rất có đầu óc.

Hai vạn này, thật ra sống trong hai năm có chút khó khăn.

Nửa học kỳ cuối cấp ba của cô đã tiêu gần hết rồi.

Tần suất Trình Hân nói chuyện với cô cũng càng ngày càng ít, ít đi một tuần chỉ có mấy câu.

Diêu Nguyệt Ảnh chủ động nhắc đến chuyện này, nói trường học ai ai nói xấu cô ấy, bạn trai cũ của cô ấy lại ở bên ai, những chuyện này cô thêm mắm dặm muối nói, đánh chữ rất nhanh, sợ tốc độ chậm.

Nhưng loại chuyện nhỏ nhặt này, Trình Hân đã hoàn toàn không thèm để ý.

Cô ấy trả lời qua loa, nhưng vòng bạn bè lại cập nhật rất thường xuyên, xe sang trọng, du thuyền, hội sinh nhật chị em.


Toàn bộ màn hình LED ở tòa nhà bên ngoài được chiếu tên theo vòng tròn, cô ấy mặc đồ mát mẻ, khuôn mặt hơi say, giơ tay cao bắt hình ảnh, gió đêm thổi qua, xung quanh vây quanh một đống tuấn nam mỹ nữ.

Trình Hân đã hoàn toàn dung nhập vào một vòng khác.

Trong một thế giới mà cô hoàn toàn không biết, vô cùng xa lạ, nhưng kim quang lóng lánh.

Tựa như một bức rèm che lâu năm, cô co quắp đứng ở bên ngoài nhìn quanh, nghe người bên trong nói cười, nâng chén cạn chén.

Màu sắc lưu ly xuyên thấu qua bức rèm che chiết xạ tới, chập chờn, lại ngạo mạn.

Khiến người ta không dời mắt đi được, cho nên khiếp đảm, do đó tự ti.

Diêu Nguyệt Ảnh xoay người tập trung vào việc học, học không biết ngày đêm, điểm của mỗi một lần thi mô phỏng vẫn luôn cao, giống như cô chỉ có thể thông qua cách này để chứng minh mình cũng có thể chiếm một ví trí cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận