Cả kinh thành đều bắt hai ta thành hôn

Trừ nàng ra, nhà họ Vương còn có ai hứa hôn với nhà họ Bùi chứ?
 
Bùi An trong miệng đại bá chính là vị hôn phu của nàng, y sắp bị người ta hại chết.
 
Lúc này mới hứa hôn được một ngày, cũng mới làm quan tam phẩm được một ngày, thế mà sắp bỏ mạng dưới suối vàng. Cho dù phụ thân mình chết ở chiến trường, nàng cũng chưa từng thấy đánh đánh giết giết thật sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vương Vân dựa lưng vào cột trụ phía sau, trong đầu rối loạn, mí mắt nhảy từng hồi, cũng không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt ngày đó trong tháp miếu.
 
Tuy nói chỉ thấy một lần nhưng đó cũng là vị hôn phu nàng chọn, cũng là một mạng người.
 
Gió đêm thổi tới, thổi vài giọt nước mưa trên mặt mang theo sự lạnh lẽo, Vương Vân xoay người bước nhanh trở về sân.
 
.
 
Thanh Ngọc vừa mới thấy Vương Vân khăng khăng muốn đi một mình, sau khi đưa nàng ra cửa, quay đầu chuẩn bị thêu hoa trong chốc lát, mới cầm giỏ kim chỉ trên tay, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Vương Vân đã về.
 
Hộp thức ăn trong tay vẫn xách nguyên vẹn xách, sắc mặt cũng không tốt lắm, Thanh Ngọc sửng sốt, vội vàng nghênh đón, hỏi thử: “Làm sao vậy, tứ tiểu thư không gặp người sao?”
 
Nàng ấy đã nói đừng cho nàng ta mặt mũi mà, càng cho nàng ta càng lấn lướt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Vân không trả lời, đặt hộp thức ăn trong tay ở trên bàn sau đó mới nhìn Thanh Ngọc, khàn giọng nói: “Có thể Bùi công tử sẽ xảy ra chuyện.”
 
Trong đầu Thanh Ngọc suy nghĩ một cái mới phản ứng lại Bùi công tử kia là ai, mở to mắt: “Cô gia ạ?”
 
Vương Vân gật đầu, một tay nắm lấy cánh tay Thanh Ngọc kéo nàng ấy vào trong phòng, cũng nói hết những lời mình vừa nghe ra.
 
Thanh Ngọc nghe xong, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, vẻ mặt buồn bã nói: “Chủ tử, em nói trước một câu, người chưa gả chồng mà thành quả phụ rồi chứ?”
 
Hoàn toàn có khả năng này.
 
Chỉ dựa vào lời đồn nàng và Bùi An yêu nhau sâu đậm, nếu Bùi An có bất trắc gì, dù nàng còn chưa xuất giá thì đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy chồng nữa.
 
Lúc trước hao phí tâm tư cố gắng một phen, kết quả, uổng phí tất cả, nếu tốt thì còn có thể tiếp tục đi thôn trang, hoặc là vào phủ Quốc công làm quả phụ, còn không tốt, nàng tuẫn tình(1), tự mình kết thúc.
 
(1)Chết vì tình.
 
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Chuyện lúc trước gặp phải đều là nội trạch, Thanh Ngọc có thể đưa vài lời khuyên, nhưng lúc này là chuyện tính mạng quan trọng, lại liên quan đến một đống quan hệ của triều đình, Thanh Ngọc hoang mang lo sợ.
 
“Em đi ra chuồng ngựa, dắt một con ngựa đến.” Vương Vân nhìn thoáng qua sắc trời đã tối đen, nếu còn trì hoãn thì chỉ sợ không còn kịp nữa.
 
Đại bá sợ ra mặt là vì sợ ông bị người ta “thương nhớ” và cuốn vào cuộc phân tranh nhưng nàng không giống vậy, nàng là vị hôn thê của Bùi An, nàng biết chuyện đương nhiên phải đi thông báo.
 
Vả lại cho dù thật sự khiến nhà họ Vương liên lụy vào, nàng cũng không có cách nào khác nữa. Nếu không biết, đó là ý trời, còn nếu biết thì nàng không thể ngồi nhìn nửa đời sau của mình rơi vào đầm lầy.
 
Thanh Ngọc sững sờ nhìn nàng: “Tiểu thư…” Chuyện này không nói giỡn được đâu, muốn tới bên đò phải ra khỏi thành.
 
“Nhanh lên một chút, em cũng muốn ta làm quả phụ hay sao?” Vương Vân thúc giục một tiếng, cũng tự mình đi vào trong phòng thay áo quần trước.
 
Thanh Ngọc hiểu rồi.
 
Ngày thường, chủ tử của nàng ấy gì cũng tốt, được thì tốt không được thì cũng chẳng sao, nhưng một khi đụng tới điểm quan trọng tuyệt đối sẽ không nhận thua, đầu óc càng tỉnh táo hơn ai hết.
 
Ba năm trước, sau khi nhị phu nhân đi, nếu không phải Hình công tử ở ngoài tường khuyên từng tiếng từng tiếng để tiểu thư trở về thì chỉ sợ người đã ngã khỏi tường, ngã chết rồi.
 
Ngươi muốn Vương Vân chấp nhận cuộc sống, cam chịu số phận thì nàng sẽ tình nguyện chết thống khoái còn hơn, tục ngữ còn nói “Tượng đất còn ba phần tính đất”.(2)
 
(2)Mô tả rằng mọi người đều có tính khí của riêng mình.
 
“Vâng, nô tỳ đi ngay đây.” Một tay Thanh Ngọc ném giỏ kim chỉ trong tay, một tay kéo Liên Dĩnh ở gian ngoài, hai người một người trông coi, một người đi dắt ngựa.
 
Hai khắc sau, ngoài cửa Tây.
 
Thanh Ngọc nhìn Vương Vân đã thay quần áo tối màu, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người biết đường đúng không?”
 
Vương Vân gật đầu.
 
Đê Đông Giang ở thượng nguồn Lâm An, có bến đò mới có thể qua bờ bên kia, nhưng đại bá nói những người đó muốn mở đê để dìm chết Bùi An thì chứng tỏ Bùi An phải đi qua bến đò.
 
Nàng chỉ cần dọc theo quan đạo(3)đi tìm là được.
 
(3)Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.
 
Gia tộc mẫu thân xuất thân võ tướng, năm nàng sáu tuổi đã được mẫu thân dẫn đi cưỡi ngựa, khi đó triều đình còn chưa nghị hòa với Bắc Quốc, mẫu thân nói chờ sau khi phụ thân trở về sẽ đua xem ngựa của ai chạy nhanh hơn.
 
Cho nên trước khi mười một tuổi bị nhốt, nàng đã học được cách cưỡi ngựa, mặc dù năm năm không cưỡi trên lưng ngựa nhưng động tác chân tay vẫn còn nhớ. Muốn nàng vừa cưỡi trên lưng ngựa vừa chơi trò chơi thì có khả năng nàng không làm được chứ chỉ cưỡi ngựa chạy trăm dặm đường(4), hẳn là không có vấn đề gì.
 
(4)Một dặm bằng 0,5km. Suy ra Vương Vân cưỡi ngựa 50km. Hong biết là thật hay là con số tượng trưng của tác giả thôi.
 
Vương Vân giẫm lên bàn đạp, xoay người lên lưng ngựa, trái tim Thanh Ngọc lơ lửng giữa không trung, theo động tác của nàng mà rơi xuống cùng lúc. Lúc ngẩng đầu lên nàng ấy cảm giác được mưa rơi trên mặt mình, đang định nói một tiếng sắp mưa, để nàng ấy đi vào trong phòng lấy chiếc đấu lạp(5) nhưng còn chưa kịp há miệng đã thấy hai chân Vương Vân mạnh mẽ kẹp lấy bụng ngựa, vọt mạnh một cái, cả người lẫn ngựa đồng loạt xông ra ngoài.
 
(5)Hay còn gọi là mũ trúc, cái mũ có lụa trắng bao quanh mà nữ chính phim cổ trang hay mang á mọi người.
 
Thanh Ngọc nhìn thân thể nàng chạy nhanh mà ngửa ra sau, linh hồn bé nhỏ cũng sắp bay lên luôn, đầu gối mềm nhũn, ngã ở trên người Liên Dĩnh đứng ở bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Ôi trời ơi, rốt cuộc tiểu thư có cưỡi ngựa được hay không vậy.”
 
Vương Vân cũng hơi gập ghềnh không nắm chắc lắm, sau đó siết chặt dây cương rồi chậm rãi ổn định lại, tiếng vó ngựa nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ.
 
Thương nghiệp Nam Quốc nhộn nhịp, ban đêm phồn hoa náo nhiệt, người dân vào thành hết mới đóng cửa thành, Vương Vân vội vàng chạy ra khỏi thành lúc hoàng hôn.
 
Lúc trước ở trong thành còn đỡ, bên tai có tiếng náo nhiệt thêm can đảm, cũng có đèn đuốc chiếu đường, đến khi lên quan đạo ở ngoài thành, càng đi càng yên tĩnh, xung quanh cũng không có ánh đèn, toàn bộ đều phải dựa vào bóng đêm.
 
Trời tối hơn nữa thì cũng có ánh sáng, qua một lát mắt cũng chậm rãi thích ứng.
 
Chạy hơn một canh giờ, chưa nhìn thấy người chỉ thấy mưa rơi  xuống mặt càng lúc càng nhiều, theo sau là một đường chớp kèm theo vài tiếng sấm, tốc độ của ngựa cũng chậm lại.
 
Lúc đi trời chưa mưa, Vương Vân quên đội nón, đến khi mưa to trút xuống, cả người nàng bị ướt như con gà rớt trong nồi canh.
 
Dây cương trên tay bắt đầu trơn trượt, trên mặt, trên người khắp nơi đều ướt nhẹp, Vương Vân siết chặt cương ngựa, một mặt đội mưa đi về phía trước, một mặt xuyên qua làn mưa tìm kiếm hai bên bờ sông, tìm kiếm dấu vết.
 
Trong lòng bồn chồn, cảm thấy vô cùng chật vật nhưng đột nhiên nghĩ đến Thanh Ngọc nói nếu tương lai đi thôn trang, ngày đêm lấy sấm sét bão táp làm bạn, hóa thành bùn loãng, chết ở đó thì cũng chẳng ai hay.
 
Vương Vân cũng không rõ mình có kịp cứu Bùi An hay không, có thể cứu vớt nửa đời sau của mình hay không. Nhưng ba năm trước, nàng không thể nhảy ra khỏi bức tường đó, vậy thì hôm nay nàng cũng phải thử chuyện này cho bằng được.
 
Nàng đã hứa với mẫu thân phải sống thật tốt, nàng không bao giờ muốn bị nhốt trong ô vuông bé nhỏ kia, tiếp tục trải qua cuộc sống ếch giếng.
 
Nàng nhốt đủ rồi, cũng sợ đủ rồi.
 
Nàng còn muốn thay mẫu thân đến trước phần phần của ngoại tổ phụ thắp nén hương, tuyệt đối không thể cam chịu số phận như vậy được.
 
Vương Vân cắn răng tiếp tục đi về phía trước, nhiều khi bị nước mưa làm cho không thở nổi thì lấy tay lau đi, đi hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của đèn đuốc ở phía trước.
.
 
Đoàn người Bùi An đi cũng không yên bình.
 
Ra khỏi cửa thành, vừa mới lên quan đạo không lâu thì gặp phải một đợt tập kích, ba mươi mấy thị vệ của Ngự Sử Đài chết năm người, Lâm Nhượng mắng mỏ liên hồi: “Cẩu tặc lớn mật, muốn tạo phản sao, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám tập kích.” Mặt khác thì nhìn sắc mặt Bùi An.
 
Bình tĩnh đến mức bất thường.
 
Chạng vạng đoàn người đến bến đò bên bờ sông, Lâm Nhượng ước gì không thể lập tức để y vượt sông, chờ qua sông, hắn có thể về rồi.
 
Nhưng Bùi An lại không nhúc nhích, sai người cắm trại tại chỗ.
 
Lâm Nhượng ngồi đối diện đống lửa, sốt ruột nói: “Bùi đại nhân, thuyền vượt sông đều chuẩn bị tốt cả rồi, sao phải trì hoãn một đêm ở đây, lỡ Các lão Tần bị gì đó, ta giải thích với bệ hạ sao đây?”
 
Bùi An cầm vỏ kiếm trong tay, chậm rãi gảy củi lửa trước mặt, không hề động đậy.
 
Lâm Nhượng cho rằng y không biết thế cục Lâm An lợi hại như thế nào, chủ động giảng giải cho y: “Hai năm nay Bùi đại nhân ở Kiến Khang làm nhiệm vụ, hẳn là còn chưa nghe thấy đám tặc tử ở đường Minh Xuân đúng không?”
 
Đường Minh Xuân là bang phái mới thành lập hai năm trước, chỉ cần là gặp phải quan sai áp giải người, mặc kệ đối phương có tội hay không thì sẽ bị chém đầu, xương cốt cũng mất tăm.
 
Sau khi chuyện này làm ầm ĩ lên làm cho các quan viên nghe tin là sợ mất mật.
 
Hôm nay đừng nói là thế lực Tần Du âm thầm muốn ám sát Bùi An y, nếu gặp phải đám người này, e cũng không sống nổi.
 
Lâm Nhượng nói xong, Bùi An còn chưa đáp lại, đột nhiên cửa rèm doanh trại được vén lên, Vệ Minh thò đầu vào bẩm báo: “Đại nhân, tam tiểu thư tới ạ.”
 
Ai vậy? Lâm Nhượng sửng sốt.
 
Bùi An cũng ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh lộ vài phần nghi vấn.
 
Vệ Minh giải thích: “Là tam tiểu thư Vương gia, nàng nói tối này thượng nguồn Lâm An sẽ mở đê, bảo đại nhân không được vượt sông.”
 
Im lặng vài hơi thở, đột nhiên Lâm Nhượng quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Bùi An, Bùi An thì đã đứng dậy đi ra ngoài.
 
Ngoài trời vẫn còn mưa.
 
Bùi An vén rèm cửa lên, gần như nhìn thấy một người đang đứng dưới làn mưa bụi trước mặt y.
 
Y phục ướt sũng dính chặt vào người, dáng người mảnh khảnh yêu kiều, làn da trên mặt được nước mưa rửa sạch trắng tới phát sáng, ánh mắt Bùi An nhìn qua, cách mấy tầng mưa bụi cẩn thận xác nhận một phen.
 
Đó quả thực là khuôn mặt mày đã thấy ở tháp miếu ngày ấy.
 
“Bùi…”
 
“Vào trước đi.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui