Cả kinh thành đều bắt hai ta thành hôn

Nửa tháng trước, Lâm An bị mưa bụi bao phủ, lại liên tục mấy ngày mưa to, mực nước trong đê vốn đã cao nay còn cao hơn rất nhiều, nếu giờ mà mở cửa thì toàn bộ bến đò đều bị nước sông cuồn cuộn nhấn chìm.
 
Nếu khi đó trời tối mà vượt sông, hiện giờ tất cả mọi người đang ở trung tâm sông, chẳng phải là đã thành cá trắng ngửa bụng rồi sao.
 
Lúc Đồng Nghĩa tiến vào bẩm báo, người bên ngoài đã nghe được động tĩnh từ sớm, ai nấy đều đi ra khỏi doanh trướng, giơ đuốc trong tay lên nhìn về phía nước sông đất đỏ cuồn cuộn bên dưới sông, cả người toát mồ hôi lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Các lão Tần và Lâm Nhượng trong doanh trướng đối diện cũng đồng loạt an tĩnh lại.
 
“Những cái thứ thiếu âm đức này, thật sự muốn hại chết các ông đây…” Trong thời gian ngắn, tiếng nước sông gầm gừ và tiếng chửi rủa liên tiếp ùn ùn kéo đến che lấp trời đất.
 
Mặc dù Vương Vân đã biết trước nhưng nhìn thấy động tĩnh như thế vẫn có phần sợ hãi, ánh mắt vô thức mang theo một chút lo lắng nhìn về phía chính chủ.
 
Bùi An lại ngồi vững như núi, vỏ kiếm trong tay chĩa xuống mặt đất, ánh mắt nhìn ngọn lửa, sắc mặt hắn trầm tĩnh.
 
Vương Vân cảm thấy không có ai là không sợ chết, hẳn trong lòng Bùi An cũng sợ hãi.
 
Nàng ở hậu trạch lại bị giam cầm, không hiểu tình thế triều đình như thế nào nhưng thấy đại bá là một vị quan tam phẩm mà còn sợ chuốc họa vào thân thì chắc chắn hắn đã đắc tội với vị nhân vật ghê gớm nào đó rồi, thừa dịp Bùi An không chuẩn bị mà muốn đoạt mạng của hắn.
 
Thật ra những lời mà ông già kia mắng Bùi An nàng đều biết cả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi gặp nhau ở tháp miếu, Thanh Ngọc đã đi hỏi thăm, đương nhiên cũng nghe thấy một số lời nói không tốt về hắn.
 
Nhưng nàng cảm thấy hai chữ “gian thần” này thật sự có phần phóng đại, mỗi người đều có lập trường riêng của mình, ngươi cho rằng y là người xấu, chẳng qua là đúng lúc y đứng đối diện với ngươi, y đang bảo vệ thứ y muốn bảo vệ mà thôi.
 
Ví dụ như phụ thân của nàng, sau lần chiến sự năm năm trước, ông bị nhiều người buộc tội, nói ông mưu toan khơi mào chiến tranh hai nước, liên lụy đến Nam Quốc nhưng nàng cũng không cảm thấy ông sai ở đâu cả.
 
Thân là tướng quân, ông muốn bảo vệ đất nước, tiêu diệt kẻ địch thì có gì sai?
 
Cho nên cây ngay không sợ chết đứng, không thể chỉ nghe lời một bên được, tận mắt nhìn thấy, dù là thật giả tốt xấu thì trong lòng nàng tự quyết định.
 
“Thế tử…” Đồng Nghĩa thấy nửa ngày rồi mà hắn không phản ứng, nhìn thoáng qua Vương Vân ngồi bên đống lửa, không biết có nên vào hay không.
 
“Vào đi.”
 
Bùi An lên tiếng, lúc này Đồng Nghĩa mới dám vào trong, đến trước mặt, trước tiên hành lễ với Vương Vân: “Chào tam tiểu thư.”
 
Vương Vân nhận ra hắn, khách khí gật đầu.
 
Nếu chủ tử có thể cho hắn tiến vào, hẳn là không ngại Vương Vân nghe được cho nên Đồng Nghĩa trực tiếp bẩm báo: “Chủ tử, đối phương đại khái có hơn ba mươi con ngựa, đang chạy về phía bên này, chậm nhất nửa khắc sau sẽ đến.”
 
Hai năm nay Đồng Nghĩa đi theo bên cạnh chủ tử, đánh đánh giết giết, đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh, đã quen từ lâu nên ngữ khí cứ bình tĩnh như thường.
 
Lại hỏi tiếp: “Nô tài có cần thông báo cho Lâm đại nhân trước không?”
 
Bùi An lắc đầu: “Không cần, đi báo cho Vệ Minh biết, đợi lát nữa nếu đánh nhau thì dẫn Lâm Nhượng, còn có người của Ngự Sử Đài đi đối kháng, ngươi tìm người lặng lẽ đem lão già kia ra đẩy xuống dưới đao thương, đợi đến khi chúng ta ốc không mang nổi mình ốc thì nhân cơ hội ném hắn xuống sông, phải bảo đảm rằng ai cũng không cứu được, vả lại không thể để cho người ta nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.”
 
(1)Câu thành ngữ ý nói về việc lo liệu cho mình chẳng xong lại còn ôm đồm, cáng đáng cho người khác.
 
Người bên ngoài không biết, chỉ có người của Bùi An mới biết, tối nay, căn bản hắn không có ý định vượt sông.
 
Chỉ là đang chờ đợi một cơ hội.
 
Đồng Nghĩa gật đầu: “Nô tài đã hiểu, vậy nô tài đi làm ngay.”
 
Hai người cùng nhau mưu tính, hoàn toàn coi như Vương Vân ngồi một bên như không tồn tại.
 
Mãi cho đến sau khi Đồng Nghĩa đi rồi, trong doanh trướng lại an tĩnh lại, trong lúc Bùi An vô tình ngước mắt lên mới chú ý tới ánh mắt ngây dại của Vương Vân.
 
Một đôi mắt chính trực nhìn chăm chăm trên mặt hắn, biểu cảm trong mắt rất rõ ràng.
 
Ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có phần bất ngờ thậm chí mang theo vài phần phòng bị.
 
Rõ ràng là đang sợ hãi.
 
Cho dù nàng có hối hận hay không thì hiện giờ cũng đã muộn, dù sao tương lai cũng phải chung sống dưới một mái hiên, Bùi An là ai, sớm muộn gì nàng cũng phải biết. Hắn không có gì để tránh né, lập tức chớp chớp mí mắt một cái, lại nâng mắt lên, không hề kiêng dè nhìn về phía nàng.
 
Tư thái thản nhiên hoàn toàn khác với sự trầm tĩnh vừa nãy của hắn, ánh mắt sâu sắc bình thản lúc này cũng dịu dàng hơn bởi vì sự lơi lỏng của Bùi An, khóe môi lại còn khẽ nhếch tạo ra một đường cong, thấp giọng hỏi nàng: “Sợ rồi sao?”
 
Dưới ánh lửa càng làm nổi bật một thân quan phục màu đỏ của hắn, cả khuôn mặt kia cũng trở nên vừa yêu vừa mị bởi vì nụ cười tươi kia.
 
Vương Vân thấy lòng mình nhảy dựng như sấm sét.
 
Mặc dù nàng cũng có mỹ danh ở bên ngoài nhưng chưa bao giờ biết khi người khác nhìn thấy sẽ có cảm giác như thế nào, hiện giờ hình như nàng cũng hiểu được rồi, những cô nương kia từng đuổi theo chàng mấy con phố, ném hoa tươi vì chàng.
 
“Không sợ.” Vương Vân lắc đầu, nhân cơ hội dời mắt đi. Nếu “gian thần” trong thiên hạ này đều trông xinh đẹp như chàng, chắc là ai cũng không sợ hãi.
 
“Lúc sinh tử tồn vong, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của mình, Bùi công tử mưu tính như thế, tất nhiên đối phương có đạo lý phải chết.” Vương Vân cũng không biết mình đang nói gì, vẻ mặt nghiêm túc nói bậy nói bạ.
 
Một con châu chấu trên sợi dây thừng, điều cấm kỵ nhất là nội chiến.
 
Nàng cũng không phải hoàng thượng, là trung thần hay gian thần cũng không phải là vấn đề nàng nên suy nghĩ, hắn có thể sống qua đêm nay hay không, có thuận lợi thành hôn với nàng không, đây mới là mục đích ban đầu của nàng không tiếc đội mưa đội gió suốt trăm dặm đường.
 
An tĩnh một lát, đột nhiên có một tiếng cười khẽ lọt vào tai, tiếng cười không lớn nhưng giữa hai người vốn yên tĩnh nên Vương Vân vẫn có thể nghe được.
 
Nàng không hiểu rõ tiếng cười kia là có ý gì, vừa mới quay đầu nhìn thì đột nhiên bên ngoài doanh trướng có tiếng động vang lên: “Mau, mau, về cho ta, có thích khách! Cầm đao lên ngựa!”
 
Vẻ trăng gió trên mặt Bùi An hồi nãy đã biến mất không còn một chút nào, chỉ còn ánh mắt lạnh lẽo, hắn nhấc trường kiếm mình nhìn ngắm cả đêm trong tay lên, đứng dậy rồi đi ra ngoài.
 
Gần như là trong nháy mắt, tiếng vó ngựa bên ngoài trộn lẫn với tiếng la hét chém giết, vang vọng đất trời trong đêm mưa.
 
Vương Vân đứng dậy theo theo bản năng, đột nhiên trong lòng len lỏi một xúc cảm, rất muốn ôm lấy người phía trước, trốn ở phía sau hắn, tìm kiếm sự che chở của hắn nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, nàng không quen Bùi An.
 
Nàng ôm hắn cũng vô ích.
 
Tay chân cứng ngắc, đang lúc nàng mê mang luống cuống không biết làm gì thì  bước chân Bùi An đi đến cửa lại dừng lại, dường như hắn nhớ tới nàng nên xoay người lại.
 
Trong nháy mắt đó, chính Vương Vân cũng cảm giác được trong mắt mình toát nên sự chờ mong nhưng đối phương nhìn nàng một cái, cũng chỉ nói một câu: “Trốn cho kỹ.”
 
Vương Vân há miệng, thành thật gật đầu: “Ừm.”
 
Nhìn ra nỗi sợ hãi của nàng, Bùi An lại nói thêm một câu: “Ta ở bên ngoài, có động tĩnh thì gọi.”
 
Dứt lời, hắn vén rèm đi ra ngoài.
 
Một tia chớp chiếu sáng hoa mưa bên ngoài, một đống người ngựa đen thui chạy nhanh dưới mưa.
 
Vương Vân thân ở khuê phòng, chưa từng thấy khung cảnh chém giết đẫm máu như thế này, đến giờ phút này nàng mới ý thức được suốt dọc đường mình đi đến đây, còn mạng mà sống là nhờ hết vào vận may.
 
Ngoài trướng đao quang kiếm ảnh(2), trong trướng chỉ còn lại một mình nàng, bản năng cầu sinh làm cho nàng không thể ngây ngốc chờ chết như vậy.
 
(2)Đao quang kiếm ảnh: Cảnh tàn sát khốc liệt.
 
Xung quanh không có gì chỉ có một cái giường, bên cạnh đặt mấy cái rương gỗ sơn mài, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nàng núp sau rương.
 
Không gian chật hẹp, ít nhất cũng tạo ảo giác tạm thời an toàn cho nàng, đột nhiên cũng không hoảng hốt như vậy nữa.
 
Nếu Bùi An đã nói hắn sẽ có chừng mực, chắc chắn sẽ không có việc gì, vào lúc này trốn trong rương mới an toàn nhất.
 
Vương Vân nhắm mắt lại trong chốc lát lại rồi đột nhiên mở ra.
 
Nhắm mắt lại không nhìn thấy gì cả, càng đáng sợ, sau khi nhìn quanh một vòng, nàng cạy một tảng đá trong đống đất vàng bên cạnh rồi nắm chặt trong tay, không ngừng an ủi bản thân.
 
Cho dù là một con chim muốn thoát khỏi lồng sắt thì cũng phải lột da, cái này không tính là gì.
 
Sau cơn mưa gió, ông trời nhất định sẽ báo đáp cho nàng.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui