Cả kinh thành đều bắt hai ta thành hôn

Đêm qua khi nàng đi ra ngoài, hắn ở cách vách đã nghe thấy tiếng vó ngựa.
 
Lúc trước tin tức Bùi An đến Vương gia để cầu hôn, ngày đó truyền khắp thành ai ai cũng biết, đương nhiên hắn cũng nghe nói, mà hướng đi trong triều, hắn cũng biết một chút.
 
Nàng đi đâu, hắn có thể đoán được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc trước nàng chìm sâu vào lời đồn lại bị chính mình từ hôn, đương lúc tuyệt vọng đó nàng dựa vào bản lĩnh của mình để xây dựng tương lai, hắn không có bất kỳ tư cách nào đi ngăn cản.
 
Nhưng tóm lại trong lòng vẫn không yên lòng, cứ canh giữ ở đây chờ nàng trở về.
 
Phủ đối diện sáng đèn cả đêm, sáng đến buổi sáng, như vậy chắc chắn biết tin tức nàng xuất phủ.
 
Mấy năm nay, nội tâm Vương Vân e ngại Vương lão phu nhân đến nhường nào Hình Phong là người rõ ràng nhất(1), chính hắn cũng không biết nên tìm lý do gì để chờ đợi, thôi thì coi như hắn tới thông báo tin tức cho nàng vậy.
 
(1)Gốc là nhất thanh nhị sở: Nghĩa là ám chỉ đến công chuyện hay việc gì đó hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày. 
 
Mặc dù lúc này cũng không có bao nhiêu tác dụng với nàng.
 
Ban đầu Vương Vân còn hy vọng mình may mắn, nghe lời này xong thì biết là không còn rồi. Chỉ là nàng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chuyện khác thì không sao chứ nàng kiêng kỵ nhất là ngựa của nhị thiếu gia Vương gia.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng có thể đi ra ngoài, cho dù là dưới sự cân nhắc của hai người mới lựa chọn con đường này, cho nên cũng nghĩ kỹ kết quả rồi, cùng lắm thì cấm túc hai tháng, nhốt nàng đến lúc thành thân luôn.
 
Hai tháng không là gì với năm năm.
 
“Cảm ơn.” Vương Vân cảm ơn Hình Phong, mặc kệ như thế nào cũng nên cảm ơn hắn đã nói trước cho nàng biết.
 
Phía sau còn có một đống rối rắm chờ nàng, nàng không có tâm tư dừng lại, sau khi gật đầu với Hình Phong một chút thì dắt ngựa đi qua bên cạnh hắn, đi tới cổng phía tây.
 
Đêm qua có một trận mưa lớn, nước bùn bắn tung tóe dính vào làn váy, lúc này đã bị biến thành những vết lấm tấm.
 
Hình Phong chậm rãi quay đầu lại.
 
Tuấn mã bên cạnh càng làm nổi bật thân hình gầy yếu nhỏ nhắn của nàng, gió thổi qua, làn váy nàng khẽ bay, một chiếc eo nhỏ nhắn, ôm hết trong một tay, hiển nhiên là một nữ tử khuê phòng.
 
Nhưng mà lúc này mới rạng sáng, bóng dáng cô độc kia đi trong mưa, ngược lại tạo nên một dáng vẻ cứng cỏi bất khuất.
 
Ba năm trước, khi nàng trèo lên bức tường và chuẩn bị nhảy xuống, hắn biết rằng nàng không hề yếu đuối một chút nào.
 
Nàng mạnh mẽ kiên cường hơn mình nghĩ.
 
Hắn và nàng từng cách một bức tường nói trong ba năm, từng không chỉ một lần trông mong có một ngày, mình có thể quang minh chính đại(2) đứng trước mặt nàng, dẫn nàng đi xem phồn hoa bên ngoài.
 
(2)Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.
 
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến ngày này, nhưng tổng cộng hai người cũng chỉ gặp nhau vài lần. 
 
Lần đầu tiên là ngày đầu tiên nàng được thả ra, nàng vui vẻ chạy tới gặp hắn, hắn cùng nàng đứng trong hẻm nhỏ nhìn nụ nhảy nhót trên mặt nàng, cười chúc mừng nàng.
 
Lần thứ hai, là khi hắn đi Kiến Khang, nàng đến tiễn hắn, trước khi đi hắn còn mời nàng chờ mình trở về sẽ đến sân nhà mình ngắm hoa lê.
 
Hắn biết nàng thích hoa lê, trong sân đã trồng rất nhiều cây lê từ lâu, năm nay cành cây nảy nở vô cùng tươi tốt nhưng rốt cuộc vẫn không chống chọi được một trận mưa gió, đã lá rụng.
 
Lần thứ ba, hắn trả lại ngọc bội cho nàng.
 
Bây giờ, đây là lần thứ tư.
 
Bóng lưng gầy gò càng đi càng xa, giống như nàng đang chậm rãi đi ra khỏi cuộc sống của hắn, như câu thơ nói: Oán công tử hề trướng vong quy, quân tư ngã hề bất đắc nhàn.(3)
 
(3)Câu thơ trong bài “Sơn quỷ” của Cửu Ca.
 
Có bản dịch như sau: 
Oán chàng lắm buồn quên trở lại,
Chàng nhớ em nhưng lại bận chăng.
(Lục Phong)
 
Hắn đã hứa sẽ đợi nàng, hắn cũng nhớ những lời nói với nàng nhưng hắn không làm được.
 
Xin lỗi, Ninh Ninh…
 
Hình Phong nắm lấy cán ô trong tay, năm ngón tay như muốn bẻ gãy nó, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của mẫu thân: “Con đã quên con hứa với phụ thân như thế nào rồi sao? Con muốn bức chết mẫu thân phải không…”
 
.
 
Có Hình Phong thông báo trước, trong lòng Vương Vân đã có chuẩn bị.
 
Nhưng vừa đi vào, nhìn thấy đối diện là hàng người đứng chỉnh tề cũng khiến nàng hơi hoảng.
 
Đại bá và đại bá mẫu đứng ở chính giữa, bên cạnh là đại thiếu gia, nhị thiếu gia, ánh mắt mỗi người đều rơi vào trên người nàng, nhìn ngó tìm hiểu.
 
Vương Vân tự biết đuối lý, buông dây cương ngựa ra, không nói một tiếng.
 
Đại phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí cực kỳ không khách khí: “Ta còn không nghĩ tới, người tương lai làm cho Vương gia chúng ta mất hết mặt mũi lại là Tam tiểu thư bị nhốt năm năm.”
 
“Mẫu thân…” Nhị thiếu gia bên cạnh tiến lên hòa giải: “Người trở về là được rồi, nào đến mức nghiêm trọng như người nói đâu.” Nói xong, tiến lên vài bước đi đến bên cạnh Vương Vân, quan tâm hỏi: “Tam muội, muội không sao chứ? Dọc đường A Tuấn có làm khó muội không?”
 
“A Tuấn” là tên con ngựa hắn đặt.
 
Không xin phép mà tự lấy đi, là nàng thất lễ trước, Vương Vân cười xin lỗi với nhị thiếu gia rồi lắc đầu: “Không ạ.” Rất ngoan.
 
“Cũng không ngờ muội muội còn biết cưỡi ngựa…”
 
“Con tới đây cho ta!” Mắt thấy nhị thiếu gia muốn nói chuyện cùng với nàng, đại phu nhân tức giận đến xanh mặt, hét một tiếng với nhị thiếu gia rồi nhìn về phía Vương Vân một lần nữa, sắc mặt âm trầm hơn, ngữ khí cũng chanh chua khắc nghiệt hơn: “Ta biết, hiện giờ cháu hứa hôn với đại quan tam phẩm, thân phân ghê gớm, muốn đi đâu thì đi đó nhưng ngày nào cháu chưa bước khỏi của Vương gia thì vẫn là tiểu thư của Vương gia ta, cháu có từng nghĩ tới hoàn cảnh của các tiểu thư khác trong nhà không, mấy đứa kia không lấy chồng sao? Tứ muội cháu không được hứa hôn luôn sao?”
 
Vương Vân không còn lời nào để nói, cúi đầu, thái độ thành khẩn: “Bá mẫu dạy dỗ phải.”
 
“Chê cười rồi, bên ngoài đều nói mấy năm nay đại phòng ta bắt nạt cháu, ta nào dám dạy dỗ cháu cơ chứ.” Đại phu nhân đã tức giận nhiều ngày nay, cuối cùng cũng có chỗ “bộc phát”: “Nhưng ta quản không được thì có người quản được cháu.”
 
Để lão bà kia xem, bà ta thả thứ này ra làm gì? Máu me trên người kia, nhốt năm sáu năm có sạch sẽ được không?
 
E là cả đời cũng không sạch được.
 
Phụ mẫu kia của nó, cả nhà chỉ biết đánh đánh giết giết, cha nó cũng vì mưa dầm thấm lâu nên cuối cùng mới thành tướng quân, hại đại phòng bà ta xui xẻo theo.
 
Vốn năm trước đã chạy chọt tặng quà đủ thứ rồi, lúc đó đại gia có thể nhậm chức ở viện Hàn Lâm nhưng đến khi tới trước mặt lại chẳng có tin tức gì.
 
Sau khi hỏi thăm, mới biết là bên viện Hàn Lâm kia bị kẹt lại, có người nói căn cơ Vương gia không sạch sẽ.
 
Căn cơ không sạch sẽ thì còn ai vào đây nữa, là nhị phòng chứ đâu.
 
Chuyện này cũng bao nhiêu lần rồi, cứ tới lúc quan trọng lại bị phá hoại, mới đầu bà ta còn tưởng rằng bên mình không được, ít nhất còn mối hôn sự với Hình gia ở đó.
 
Hình Phong đang làm việc ở viện Hàn Lâm, ngày ngày có thể nhìn thấy Tiêu Hầu gia, nếu nhân cơ hội nói vài câu tốt đẹp thay đại gia, còn không phải là chuyện nhỏ không tốn sức sao?
 
Nhưng Hình gia người ta cũng ghét bỏ căn cơ nhà bà ta không sạch sẽ.
 
Vì muốn giữ Hình gia lại, bà ta đành phải nói lời ngon tiếng ngọt đổi thành Tứ nha đầu. Hình phu nhân cũng đồng ý rồi, không ngại đổi người khác, chỉ cần hai nhà có thể thân càng thân là được. Nhưng bà ta mới nói một câu đã bị lão phu nhân mắng té tát không ngẩng lên được.
 
Phàm là thế gia có chút danh vọng trong thành Lâm An, ai mà không ngầm biết đại tiểu thư nhà Tiêu Hầu gia thích vẻ ngoài của Bùi thế tử, vì hắn mà ầm ĩ đến mức gà chó trong nhà cũng không yên.
 
Trong phố phường thường lan truyền những lời đồn giữa nó và Bùi An, căn bản cũng không đáng sợ, đến lúc đó chờ Tiêu gia đính hôn với Bùi gia thì chẳng cần ai thanh minh sẽ tự rõ. Ai ngờ đầu óc Bùi An kia nghĩ như thế nào không biết, phát điên biến giả thành thật, tới cửa cầu hôn thật.
 
Nói trắng ra, Bùi gia đi theo Tiêu Hầu gia là kẻ mạnh liên thủ với nhau nhưng rời khỏi Hầu phủ, lấy bối cảnh thì Bùi gia chẳng là thá gì.
 
Chỉ tính thanh danh “gian thần” kia thôi cũng đủ biết là không có chỗ đứng trong triều.
 
Người hay a dua, tóm lại không tồn tại lâu.
 
Chính nó đắc tội Tiêu Hầu gia thì thôi, còn kéo theo cả Vương gia. Việc hôn sự thế này mà lão phu nhân cũng đồng ý.
 
Bọn họ còn phấn đấu gì nữa, trực tiếp nằm im chờ chết chứ làm gì.
 
Vốn cơ hội đêm qua tốt như vậy, chờ Bùi An vừa chết, đương nhiên Vương gia cũng không còn liên quan gì nữa, đến lúc đó lại đi Hầu phủ một chuyến, thế là xong xuôi.
 
Nhưng con nha đầu chết tiệt này bản lĩnh thật lớn, dám vụng trộm chạy ra ngoài đưa tin.
 
“Đúng là cái thứ sao chổi, phải hại chết cả nhà mới bỏ qua.” Đại phu nhân tức giận, bắt đầu ăn nói thô tục.
 
Vương Vân chạy cả đêm mưa, vốn là một thân chật vật, lúc này sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nàng đứng dưới mưa, rũ mắt không nói lời nào, đại phu nhân càng nhìn lòng bà ta càng tức giận thêm.
 
Ngược lại có vẻ như bà ta lại đang ức hiếp nàng.
 
“Ngươi bớt giả bộ đáng thương cho ta…”
 
“Được rồi.” Đại gia lên tiếng cắt ngang, cũng lười nhìn nữa, nói với Vương Vân một câu: “Tự tới tổ mẫu cháu thỉnh tội đi.” Nói xong xoay người rời đi.
 
Sắc mặt Vương Vân không tốt lắm, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.
 
Lúc đi lên bậc thang, bước chân có phần lảo đảo, đúng lúc nhị thiếu gia đưa tay đỡ nàng một phen: “Tam muội muội đừng để bụng, mẫu thân ta là vậy đó, đến ta cũng bị mắng đến nỗi không ngóc đầu lên được.”
 
Khoé miệng Vương Vân giật một chút, đúng là vậy thật.
 
So với đại thiếu gia chững chạc, nhị thiếu gia Vương Kính Chi ham chơi từ nhỏ, bị đánh bị mắng vô số lần nhưng dạy mãi không sửa, cứ làm theo ý mình.
 
“Còn có…” Đột nhiên nhị thiếu gia tới gần bên tai nàng, nói nhỏ: “Con ngựa kia không phải do ta mật báo, ta cũng không biết tại sao mẫu thân lại biết, như vậy đi, nếu sau này muội muốn cưỡi ngựa cứ nói với ta một tiếng, ta cho người dắt ra ngoài…”
 
Vương Vân sửng sốt, đang muốn ngẩng đầu, khóe mắt thoáng nhìn đại phu nhân cũng nhìn bên này nên vội vàng tránh ra, không dám ở quá gần với nhị thiếu gia.
 
.
 
Đoàn người đang đi, đại phu nhân đi ở phía trước, Vương Vân đi theo phía sau chậm rãi đi tới viện của lão phu nhân.
 
Đến trước cửa, Vương Vân mới nhìn thấy Thanh Ngọc và Liên Dĩnh, hai người quỳ một trái một phải dưới mái hiên, không dám ngẩng đầu, Vương Vân đi tới ngạch cửa, không nói năng biện minh mà chỉ thẳng tắp quỳ xuống.
 
Đêm qua lão phu nhân bị quấy rầy đến nửa đêm mới ngủ, hiện giờ vừa mới dậy không lâu, bà ngồi ở trên ghế tròn trong nhà chính chờ tin tức, Trần ma ma pha cho bà một ấm trà uống cho tỉnh táo, vừa mới nhấp một ngụm đã nghe thấy tiếng động.
 
Thấy người đến, bà chậm rãi đặt chén trà xuống, quay đầu, ánh mắt nặng nề dừng trên người Vương Vân.
 
Tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ chờ bà xử lý.
 
Lão phu nhân quét qua một vòng, mí mắt cũng rơi xuống, nói: “Trở về tự mình suy nghĩ đi.”
 
Vương Vân không kịp phản ứng, đại phu nhân cũng sửng sốt sau đó phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Vương lão phu nhân: “Vậy là sao, mẫu thân nói vậy là xong rồi?”
 
“Nếu không thì sao? Nhốt nó mười năm tám năm, nhốt đến chết già?” Vương lão phu nhân thản nhiên nhìn về phía bà ta.
 
“Nhưng chuyện này… Nha đầu này to gan, tự tiện xuất phủ một đêm không về, trong nhà còn có những tiểu thư khác nữa, xưa nay mẫu thân quản giáo nghiêm khắc quản giáo, người người đều phục…”
 
“Vậy ngươi nói phạt như thế nào?” Lão phu nhân cắt ngang đại phu nhân.
 
“Mẫu thân nói lời này sao được, sao con có tư cách phạt nó, sợ là nha đầu này có không biết tình huống kia. Nếu năm đó không phải mẫu thân nhẫn tâm nhốt hai mẹ con nó lại, e đã mất mạng từ lâu, từ đó đến nay mới hai tháng, sẹo lành quên đau, rước về một đống phiền toái, nếu ngày nào đó bị người có tâm ghi nhớ lôi hết chuyện năm xưa ra nói thì chẳng phải Vương gia ta lại gặp nạn một lần nữa sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nhà ta cũng bị nó liên luỵ…”
 
Lão phu nhân bình tĩnh hỏi bà ta: “Ý của ngươi là, muốn nhốt nó cả đời?”
 
Sắc mặt Vương Vân trắng bệch.
 
Lúc này đại phu nhân không nể nang nhường nhịn gì cả: “Con dâu không nói như vậy, nhưng chỉ có đều là vì nhà mình, đó cũng là một cách…”
 
“Lời này của đại phu nhân không thỏa đáng.” Cuối cùng Thanh Ngọc quỳ ở một bên không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu nhìn về phía đại phu nhân: “Mặc dù nô tỳ chưa từng đọc sách nhưng cũng biết, làm người không thể quá tham lam, không thể một mực chỉ biết suy nghĩ cho mình. Vì sao năm đó người ra chiến trường lại là nhị gia, trong lòng đại phu nhân thật sự không biết sao, đó là vì đại gia không muốn đi, cố ý đem đao thương cắt vào chân, khi ấy nhị gia cũng không nói câu nào đã chủ động đi hưởng ứng lệnh triệu tập, lúc trước nhị gia lập công mang đến vinh quang cho Vương gia, sao không thấy đại phu nhân nói nửa câu, ngược lại bây giờ còn một bụng oán hận.”
 
Thanh Ngọc không sợ chết, tiếp tục nói: “Trẻ con ba tuổi còn biết muốn cái gì thì phải tự mình tranh thủ, làm sao có người sẽ dựa vào cô nương trong phủ của mình đi lót đường cơ chứ, nếu thật sự đi đến bước này thì cũng không lâu dài, nếu đại phu nhân một lòng nghĩ Vương gia thì tiểu thư cũng là người nhà họ Vương, sao chưa từng thấy ngài suy nghĩ thay cho tiểu thư chút nào, chẳng lẽ chỉ muốn nhị phòng chết quách cho xong để thành toàn cho đại phòng?”
 
Vừa dứt lời, bên tai tĩnh mịch mà an tĩnh.
 
Lão phu nhân không nói một câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn.
 
Mất mặt một lần là đủ rồi.
 
Đại phu nhân phản ứng lại, người đã tức giận đến phát run, vươn một ngón tay chỉ lên đầu Thanh Ngọc: “Ngươi, ngươi, cái thứ tiện nô nhà ngươi, ăn nói bậy bạ, nào có phần ngươi nói chuyện, ngày thường ta quản giáo không kỹ, người đâu, hôm nay ta nhất định phải vả nát cái miệng của nhà ngươi…”
 
Trong đầu Vương Vân ong ong một trận, ngực khó chịu, nếu nàng mà không nói lời nào có khi sẽ nghẹn chết: “Lời Thanh Ngọc nói cũng là ý của cháu, nếu bá mẫu muốn vả thì vả miệng ta là được.”
 
Gì cũng được, đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng được nốt, nhưng không thể nhốt nàng.
 
Cho dù hôm nay muốn mạng nàng.
 
Xung quanh đang yên tĩnh lại vì câu nói này của nàng, đột nhiên bên ngoài có một nhà hoàn đi vào vội vàng bẩm báo: “Lão phu nhân, lão phu nhân phủ Quốc công đến ạ.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui