Cả kinh thành đều bắt hai ta thành hôn

Nha hoàn bẩm báo xong, đại phu nhân mới hồi phục tinh thần từ câu nói vừa rồi của Vương Vân, trong thời gian ngắn cũng không chú ý nghe là người nào tới, ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm Vương Vân.
 
Ý nó là sao?
 
Đổi lại là bộ dáng uất ức sợ rước họa của Vương Vân ngày xưa, bị đại phu nhân trừng như vậy đã cam chịu nhận sai rồi, lần này thì kiên cường đoan chính quỳ ở đó, không nói một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lời nói ra như bát nước hắt ra ngoài, không thu lại được.
 
Đại phu nhân nhìn Vương Vân đột ngột cứng đầu cứng cổ như vậy, đầu óc như nổi điên, tức giận đến khóe miệng co giật: “Được hay lắm, cuối cùng hôm nay ngươi cũng nói lời trong lòng đúng không, hiện giờ ngươi oán phòng nhất ta, oán ta và đại bá có lỗi với ngươi đúng không? Ngươi cũng không thử nhìn xem mấy năm nay, ai ở bên ngoài chống đỡ thay ngươi, nếu không phải chúng ta, chỉ bằng cha ngươi, còn có gia thế của mẹ ngươi…”
 
Còn chưa nói xong, chén trà trong tay lão phu nhân mạnh mẽ đặt lên bàn, sắc mặt cũng lạnh xuống, bà nhìn về phía đại phu nhân: “Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
 
“Con…” Đại phu nhân quay đầu lại kinh ngạc nhìn về phía lão phu nhân, vậy là bà ta sai rồi? Trong nháy mắt hơi thở không thoát ra được, nghẹn đến mức vành mắt đỏ lên: “Được, đều là phòng nhất của chúng ta không đúng, nếu đã như thế, sau này ngươi như thế nào chúng ta cũng không quản được. ”
 
Đại phu nhân nói xong, tức giận hất ống tay áo một chút rồi xoay người rời đi, sắp đi tới cửa mới nhớ sực lại, hỏi nha hoàn phía sau: “Vừa rồi ngươi nói ai tới?”
 
Nha hoàn cúi đầu trả lời: “Là Bùi lão phu nhân.”
 
Đại phu nhân sửng sốt, Bùi lão phu nhân?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này tới để làm gì nữa.
 
Đúng là cười chết bà ta mà, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi mà diễn còn giống như vậy, tình còn quý hơn vàng(1), để bà ta xem bọn họ kết thúc như thế nào.
 
(1)Tình quý hơn vàng là một thành ngữ Trung Quốc mô tả một mối quan hệ rất vững chắc, thường được sử dụng trong tình yêu giữa nam và nữ.
 
.
 
Đại phu nhân vừa đi, Vương lão phu nhân phân phó cho ma ma Trần: “Ngươi đi tiếp đón người ta đi.”
 
Nói xong giương mắt nhìn thoáng qua ba chủ tớ đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt nói: “Trở về cả đi.” Cũng không hỏi một câu đêm qua Vương Vân đi đâu, Vương Vân cũng không ngốc đến mức chủ động đi thú tội.
 
Ba người dìu nhau ra khỏi viện lão phu nhân, sắc mặt ai nấy đều như tro bụi, Thanh Ngọc cùng Liên Dĩnh quỳ lâu tới mức chân tê cứng, đi đường khập khiễng còn Vương Vân thì cả người chật vật khỏi cần nói.
 
Trên đường đi không ai dám nói chuyện, chờ bước chân vừa bước vào sân, Thanh Ngọc lập tức xoay người đi khoá cửa, khuôn mặt thay đổi sốt ruột hỏi Vương Vân: “Thế nào rồi chủ tử, người gặp cô gia chưa? Người còn sống không?”
 
Lúc này Bùi lão phu nhân tới cửa, chắc không phải là… Hai chữ “báo tang” bị Thanh Ngọc bóp ở trong đầu, nghĩ sao cũng không dám nói khỏi miệng.
 
“Còn sống.” Vương Vân đáp có lệ một tiếng, trong đầu cũng đang nghĩ vì sao Bùi lão phu nhân lại tới đây lúc này.
 
Ngày thường vào giờ này nàng còn chưa ngủ dậy, lão phu nhân bà ấy cũng dậy sớm thật.
 
Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao, tiểu thư thấy cô gia ở đâu, bến đò có bị ngập nước không? Cô gia có cảm kích người…” Hiển nhiên là chưa thỏa mãn hai chữ “còn sống” nàng mới trả lời.
 
Vương Vân đành phải bắt đầu từ đầu đến cuối, nói xong, nàng cũng tắm rửa kỹ, thay một bộ y phục khác.
 
Thanh Ngọc và Liên Dĩnh vừa hầu hạ nàng chải đầu, vừa nghe được trợn mắt há hốc mồm, hơn nữa nghe nàng nói, nàng có đập một người, hai người họ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, Thanh Ngọc không khỏi cảm khái nói: “Lần này tiểu thư liều mình cứu chồng, đúng là không dễ dàng.”
 
Trong ngoài đều kích thích.
 
Tiếp theo cũng bẩm báo cho Vương Vân nghe chuyện trong phủ: “Cũng không biết là ai mật báo mà người mới đi không lâu, đại phu nhân lập tức tới sân viện, sống chết thế nào cũng phải gặp người, còn đi chuồng ngựa tìm thúc Trương, sau đó đưa tụi em đến viện của lão phu nhân quỳ suốt cả đêm, nếu không phải ma ma Trần ma ma cố ý tha thứ đưa cho em với Liên Dĩnh một miếng bồ đoàn thì e quỳ chết trước cửa lâu rồi…”
 
Liên Dĩnh vùi đầu, lẩm bẩm một câu: “Còn ai nữa chứ, tứ cô nương chứ ai.”
 
Lúc trước vì nhà họ Hình, tứ cô nương oán tiểu thư, hôm qua tiểu thư vừa đi, nàng ta lập tức phái nha hoàn phía dưới tới bồi tội cho tiểu thư.
 
Sớm không đến muộn không đến mà chọn đến khi đó, vả lại trở về không bao lâu đại phu nhân chạy tới viện, không phải nàng ta mật báo thì còn ai vào đây nữa.
 
Dù sao bây giờ Thanh Ngọc và Liên Dĩnh rất ghét tứ cô nương.
 
Vương Vân nghe hiểu, cảnh cáo trước: “Đừng gây chuyện cho ta, không biết tổ mẫu còn xử trí ta như thế nào đâu, nếu thật sự bị nhốt vào viện, hai em còn phải chịu đựng với ta, cả đời cũng không tìm được chồng, nhốt thành một bà già.”
 
Tứ cô nương không phải con ruột của đại phu nhân, mà là khi đại phu nhân mang thai nhị cô nương sợ đại gia ra ngoài tìm người, dứt khoát đưa nha hoàn hồi môn của mình cho ông ta, về sau nha hoàn kia sinh ra tứ cô nương và ngũ công tử mới được cân nhắc làm di nương.
 
Cách một lớp bụng là con vợ lẽ, thân phận tứ cô nương thấp hơn hai cô nương con vợ cả một đoạn, biết việc hôn nhân của bản thân sẽ khó khăn hơn người ta, lại biết tối nay nàng xuất phủ, nhất định là lo lắng tương lai của mình bị liên lụy nên mới tới mật báo cho đại phu nhân.
 
Mỗi người đều tính toán riêng cho mình, nếu đứng trên lập trường của tứ cô nương, cho dù thật sự do nàng ta mật báo thì cũng không sai.
 
Người đi ra ngoài là nàng, ở trong chuyện này, nàng không oán ai cả.
 
Thanh Ngọc không bị nàng dọa, nói: “Tiểu thư cứ yên tâm đi, chuyến này người liều mình đi cứu giúp, cô gia không cảm động mới lạ, hôm nay Bùi lão phu nhân tới cửa, nhất định cũng là do cô gia biết tiểu thư sẽ khó xử nên cố ý đến giải vây, sẽ không có việc gì đâu ạ.”
 
Trong lòng Vương Vân cũng đang mơ hồ suy nghĩ như thế, đột nhiên được Thanh Ngọc nói rõ ra, cũng không biết tại sao trong đầu thoáng nhớ lại gương mặt tuấn tú tới kỳ cục kia, cảm thấy trên mặt hơi nóng.
 
Trước lạ sau quen, hẳn là lần sau gặp lại không tính là người xa lạ nữa.
 
Đêm qua Vương Vân thức trắng một đêm, lại bị kinh sợ mấy lần nên chưa nói được mấy câu mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, lại không yên tâm, nghiêng trên giường mềm trong phòng, vừa chợp mắt vừa chờ tin tức.
 
Bên lão phu nhân đã mời Bùi lão phu nhân ở lại ăn cơm trưa.
 
Khi còn trẻ hai người từng giao tiếp, ai cũng không ngờ trong tương lai có một ngày sẽ trở thành thông gia, đều là người lớn tuổi, cũng xem như là người bạn cũ thành thử vừa gặp mặt đã thấy rất thân thiết.
 
Sau khi mỗi người hỏi tình hình gần đây, Bùi lão phu nhân cũng không nói mục đích đến đây, hai người cứ tán gẫu chuyện này tới chuyện của mấy chục năm trước, trầm hương lượn lờ trong rèm cuốn, thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng cười.
 
Sắp đến giờ cơm, Bùi lão phu nhân mới nhắc tới trước: “Lúc còn trẻ, ai cũng nói Vương phu nhân bà là người thông minh, lúc ấy còn chưa nhìn ra, thế mà qua mấy chục năm nhìn lại, ta mới biết chỗ lợi hại của bà, thứ gì cũng không thể so sánh với an bình của gia tộc, bà vẫn còn tốt hơn ta, mắt nhìn rộng, nghĩ thoáng, tốt xấu gì cũng bảo vệ huyết mạch. Không giống như ta…”
 
Mấy đứa con trai không có đứa nào tầm thường, kết quả là, chẳng dư lại đưa nào.
 
Bùi lão phu nhân nghẹn ngào một chút, không nói tiếp.
 
Thói đời gian nan, trong nhà nào có thể yên bình thật sự, lúc trước mấy đại gia tộc, tốt một chút thì có thể để lại chút máu mủ, không tốt thì một một đứa cũng không có.
 
Bà cũng mất một đứa con trai nên Vương lão phu nhân cũng không biết nên an ủi như thế nào.
 
Nhưng Bùi lão phu nhân bình tĩnh lại rất nhanh, tươi cười kề sát bên tai Vương lão phu nhân, thấp giọng nói: “Mặc dù ta không có đầu óc như phu nhân, nhưng cho dù hồ đồ hơn nữa, cũng không ngã hai lần trong cùng một cái hố.”
 
Lời này có thể nói là liều chết bày tỏ lòng thành.
 
Đừng bỏ tất cả trứng gà vào cùng một cái giỏ(2), là thủ đoạn mấy chục năm qua của Vương lão phu nhân.
 
(2)Đừng bỏ tất cả trứng vào một giỏ, lời giải thích là bạn không nên đầu tư tất cả vốn của mình vào một thứ mà nên chuẩn bị từ nhiều phía.
 
Hiện giờ Bùi gia đồng ý làm một trong số những cái giỏ đó. Vả lại còn là một cái giỏ trời ban, hai nhà ngoại trừ lẫn nhau, còn biết đi đâu tìm lương duyên như vậy.
 
Đều là người từng trải, sao Vương lão phu nhân không nghe hiểu chứ, ánh mắt hơi chậm lại, sau đó cười cười: “Con cháu tự có phúc con cháu, tỷ tỷ, không cần quá lo lắng.”
 
Từ khi đến phủ đến khi rời đi, Bùi lão phu nhân chưa nhắc một câu nào tới Bùi An và Vương Vân nhưng trong lòng cả hai đều rõ mục đích bà tới cửa hôm nay.
 
Bùi gia thật lòng muốn kết thân với Vương gia. Tới chuyến này chắc là sợ các thái thái làm khó Vân Nương, như thế, tức là đêm qua Vân Nương đã gặp Bùi An rồi.
 
Vương lão phu nhân tự mình đưa Bùi lão phu nhân lên xe ngựa, sau khi trở về thì nói với Trần mama: “Đưa thiệp mời trong cung qua cho Vân Nương.”
 
Ngày nhà họ Bùi tới cầu hôn, Minh Dương công chúa trong cung phái người đưa thiếp mời tới, nói muốn mời tam tiểu thư tiến cung tham gia chơi đá cầu, Vương lão phu nhân đè ép vẫn không cho.
 
Rõ ràng thiệp mời là nể mặt của Bùi An, vốn lão phu nhân còn muốn thăm dò thái độ nhà họ Bùi, hiện giờ cũng không cần nữa.
 
Trần mama lo lắng nói: “Đại phu nhân kia, sợ là không xong việc…” Nếu biết tam tiểu thư không chỉ không bị phạt mà còn được tiến cung, không biết đại phu nhân sẽ tức giận thành thể loại gì.
 
“Nó muốn ầm ĩ thì cứ để nó làm.” Hôm nay gặp Bùi lão phu nhân, quay đầu lại ngẫm lại, đúng là mấy năm nay nhà họ Vương không thể rời khỏi cái bao cỏ này.
 
Ma ma Trần vẫn còn lo lắng: “Tam tiểu thư bị nhốt lâu như vậy, lần đầu tiên tiến cung…”
 
“Đêm qua nó còn dám đi, ngươi còn nhọc lòng gì nữa.” Nó muốn gì, trong lòng nó rõ nhất.
 
.
 
Khi Đồng Nghĩa trở về bến đò đã qua giữa trưa.
 
Sau khi vén rèm bước vào, nhìn thấy Bùi An đang ngủ trên giường cứng, Đồng Nghĩa cũng không dám quấy rầy, vừa quay người, Bùi An lập tức mở mắt, lên tiếng hỏi: “Đưa về chưa?”
 
Đồng Nghĩa sửng sốt, quay người bẩm báo: “Đã đưa về rồi ạ, nô tài nhìn thấy tam tiểu thư vào cổng thành, cũng sai người truyền tin cho lão phu nhân rồi.”
 
“Ừm.” Bùi An lên tiếng, trên mặt vẫn là vẻ mệt mỏi, tiếp tục nhắm mắt lại: “Đi xuống nghỉ ngơi đi.”
 
Đêm qua thức cả đêm, sáng nay chạy nửa ngày, đúng là Đồng Nghĩa đã mệt rã rời, quay về doanh trướng ngủ thẳng cẳng, khi tỉnh lại thì trời đã tối.
 
Nghe thấy bên tai có tiếng động, hắn vội đứng dậy chạy đến doanh trại của Bùi An.
 
Lâm Nhượng mang theo người của Ngự Sử Đài tìm kiếm dọc theo con sông suốt cả ngày, vừa mới về.
 
Đúng là tìm thấy được người.
 
Vệ Minh vẫn còn sống, nhưng Các lão Tần thì hoàn toàn không thể nhận dạng được, sau khi ngâm nước một ngày, toàn thân sưng thành hai vòng, khuôn mặt cũng không thể nhận ra, bị cục đá đập cho biến dạng.
 
Có thể chắc chắn người đã chết, trong lòng Lâm Nhượng áy náy khó chịu: “Bùi đại nhân…”
 
Trên mặt Bùi An không có chút dao động nào.
 
Nhờ người khiêng thi thể xuống trước, sau đó nhìn Lâm Nhượng đang kiệt sức, ân cần nói: “Đừng vội lên đường, Lâm đại nhân cứ dẫn người xuống chỉnh đốn trước, mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai sẽ hồi cung.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui