Thật ra Bùi An nói để cho nàng rửa mặt chứ không có ý tứ khác, lúc này thấy nàng mặt đỏ tai hồng, cũng không khó đoán ra trong đầu nàng đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt hai người giao nhau một lần nữa, ý tứ trong đó, trong lòng ai cũng hiểu rõ.
Chuyện động phòng sắp xảy ra bỗng nhiên bị làm rõ, trong lòng không chỉ xấu hổ mà tâm trạng vốn ổn định cũng bị nàng vô ý trêu ghẹo lung lay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi An nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu hổ muốn chết trước mặt, ổn định rồi giải thích: “Nàng tắm trước đi, đồ đạc bên trong đã chuẩn bị xong rồi.”
Mỗi đồ đạc bày trí trong tân phòng hôm nay đều chính tay tổ mẫu tự mình làm người bố trí.
Hơn một tháng trước, cũng không biết bà hỏi thăm từ đâu mà biết được Vân Nương thích hoa lê, rồi nói cho hắn nghe, bảo hắn đi ra ngoài tìm cửa hàng hoa, mua một ít cánh hoa khô về.
Mùa xuân trong thành Lâm An mưa liên miên không dứt, mưa suốt nửa tháng trời, cây lá hoa lê đều bị dập tơi tả, không biết lấy hoa chỗ nào, cuối cùng vẫn là Vệ Minh mua từ thương nhân phủ Giang Lăng mới có.
Nếu cho nàng, nàng cứ dùng.
Bùi An sợ nàng ngại ngùng nên chủ động xoay người tránh đi, tính đi ra gian ngoài ngồi một lát để lại không gian cho nàng nhưng mới đi được hai bước, phía sau đã có tiếng kêu: “Lang quân.”
Ngày xưa khi còn gọi hắn là Bùi thế tử, hắn cũng không nghe ra nàng có gì không đúng, hôm nay nghe một tiếng lang quân này, đột nhiên cảm tâm động nhĩ(1), rung động đến tâm can.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(1)Động lòng động tai, nói nôm na là rất cảm động, rung động.
Con ngươi Bùi An chợt lóe, xoay người.
Vân Nương đã đứng dậy từ trên giường cưới, đứng ở trước giường, lắp bắp nhắc nhở: “Rượu, rượu hợp cẩn.” Hai người không uống rượu, nghi thức chưa kết thúc.
Chưa kết thúc, sẽ không may mắn.
Hôm nay hắn uống hai chén rượu, một chén mời dân chúng thành Lâm An đến tham gia náo nhiệt trong viện một chén còn lại là uống cùng một đám người Ngự Sử Đài.
Tửu lượng cũng được, nhưng bình thường hắn rất ít khi uống rượu với người khác.
Rượu hợp cẩn lại càng không giống, phu thê cùng uống, ngụ ý đồng cam cộng khổ(2), cùng chung hoạn nạn.
(2)Đồng cam cộng khổ nghĩa là chia ngọt sẻ bùi, vui sướng cùng hưởng, cực khổ cùng chịu, dù trong hoàn cảnh nào cũng đều có nhau, chia sẻ cùng nhau.
Tương lai xác định phải làm khó nàng như thế, bây giờ được nàng nhắc nhở hắn lại quay trở về, cũng không gọi người tới hầu hạ mà chính mình nhấc bầu rượu trên bàn lên, rót đầy hai chén rượu.
Vân Nương cũng bước tới, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Bùi An, bộ diêu(3) trên mũ phượng lay động nhẹ nhàng thành tiếng “leng keng”.
(3)Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Hắn cầm lấy một chén rượu, nghiêng người đưa cho nàng trước sau đó bưng chén kia lên, xoay mũi chân xoay đối diện với nàng.
Khi Vân Nương còn là một cô bé ngây thơ mờ mịt cũng từng nghe người lớn nói một ít ca dao, cũng biết khi uống rượu hợp cẩn cần vai kề vai mà uống.
Lúc này trên người hai người đều mặc hỉ phục, tay áo vừa rộng vừa dài, Vân Nương thử giơ về phía trước, cổ tay áo bị nắm chặt, đang không biết nên giơ tay giơ chân như thế nào thì Bùi An nói: “Nàng uống trước đi.”
Vân Nương ngẩn người một chút.
Không, không vai kề vai sao…
Mặc dù có nghi ngờ nhưng Vân Nương vẫn làm theo, nâng chén rượu lên, vừa chạm phải bên môi, bỗng nhiên người đối diện lại tiến về phía nàng, khom người, cánh tay Bùi An dễ dàng luồn qua cánh tay đang cong của nàng.
Trong chớp mắt, ống tay áo màu đỏ rực của hai người quấn quanh cùng một chỗ.
Bỗng nhiên khoảng cách được kéo gần, tim Vân Nương đập thình thịch, còn chưa phục hồi tinh thần lại thì cổ Bùi An nghênh đón chén rượu trong tay hắn.
Bùi An vừa động, cánh tay Vân Nương cũng bị kéo theo, rượu trong chén rượu lắc lư, nàng vội vàng cúi đầu kề sát chén rượu.
Rượu nuốt xuống họng, mũ phượng và ngọc quan của hai người cũng chạm vào nhau.
Trong bầu rượu kia là rượu trái cây đã chuẩn bị trước, không làm say, chỉ là làm theo nghi thức thôi. Uống hết một chén, hai người cũng không chú ý thưởng thức mùi vị gì, trong giác quan chỉ còn lại hơi thở gần nhau, cùng tiếng leng keng khi mũ phượng quan ngọc chạm vào nhau, kéo dài thật lâu.
Trong lòng cũng trào dâng một ý thức mơ hồ, từ nay về sau, người trước mặt mình, chính là người bạn đời làm bạn với mình cả đời.
Hai người đã là vợ chồng.
Một cảm xúc kỳ diệu rung động nóng bỏng ở trong ngực, trên mặt Vân Nương lại vô thức nóng lên, lui về sau một bước theo bản năng, còn Bùi An cũng kịp thời rút cánh tay ra: “Nàng tắm rửa trước đi.”
Buông chén rượu xuống, Bùi An đi ra ngoài.
Rượu qua cổ họng dần dần bốc cháy lên, vừa rồi lúc hắn khom người xuống đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát của nữ tử, xộc thẳng vào mũi nồng nàn không dứt ra được, đồng thời cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Thậm chí còn thấy rất thơm.
Bùi An giơ tay kéo cổ áo trong của hỉ phục, vuốt phẳng nó, thật ra hắn chưa từng chạm vào cô gái nào cả…
Đồng Nghĩa vẫn canh giữ ở bên ngoài, vốn tưởng rằng tối nay bên trong sẽ có nhiều người hầu hạ không có chuyện của mình, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa phòng phía sau, vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy Bùi An thì vẻ mặt cũng sửng sốt: “Chủ, chủ tử, làm sao vậy…”
Hôm nay chính là đêm tân hôn, phu nhân còn đẹp đẽ như vậy, chủ tử thật không chịu thiệt tí nào, nói không chừng còn được chiếm hời…
Bùi An phân phó: “Ngươi đi chuẩn bị một bầu rượu cho ta.”
Uống say thì nói thật, hắn phải tra hỏi lại một lần nữa.
Ý của Minh Dương là Hình Phong vẫn chưa hết hy vọng, nàng đã gả cho mình, đã bái đường trở thành phu nhân của mình, vả lại hiện giờ còn đang tắm rửa thay quần áo trong hôn phòng của mình, hắn còn có cái gì mà chưa hết hy vọng chứ.
Đợi trong nhà lao đi.
Đồng Nghĩa hắn đi theo chủ tử mấy năm nay, cho tới bây giờ chưa từng nghe chủ tử chủ động nói muốn uống rượu, đương nhiên trong lòng cũng rõ ràng là vì lý do gì, năm đó Tam gia cũng là bất hạnh ngã xuống trên bàn rượu.
Cho nên từ đó về sau, chủ tử không chỉ không bao giờ say uống rượu, thậm chí một giọt rượu cũng không uống.
Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của chủ tử, lại nói tiếp, chủ tử thật sự chưa động chạm tới cô nương nào… Lần đầu tiên khó tránh khỏi việc khẩn trương, cho rằng chủ tử uống rượu thêm can đảm nên Đồng Nghĩa tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: “Nô tài đi chuẩn bị ngay.”
Toàn bộ phủ Quốc công hiện giờ chỉ có hai người Bùi An và lão phu nhân, ngày thường chỉ dùng một bếp lò, phần lớn đều để không nên viện của Bùi An cũng không có phòng bếp riêng.
Rượu thì càng không cần phải nói.
Muốn uống rượu, chỉ còn cách đi hỏi lão phu nhân thôi.
Người trong phủ đang bận rộn, tiệc tùng cũng vừa mới kết thúc, mọi người đều đang bận rộn dọn dẹp. Vốn Đồng Nghĩa chỉ muốn thuận tay lấy một bình rượu trên bàn tiệc là được rồi, nhưng mà không thấy người nào rảnh rỗi.
Vừa quay đầu lại thì đúng lúc gặp được nha hoàn của lão phu nhân, vội vàng kéo tới: “Giúp ta nhìn coi còn rượu dư không?”
Bình Nhi sửng sốt: “Không phải rượu hợp cẩn đã chuẩn bị sẵn trong tân phòng rồi sao, không có sao?”
“Không phải rượu trái cây, rượu mạnh một chút, rượu chiêu đãi khách khứa không còn dư bình nào sao?”
Bình Nhi lắc đầu: “Hết rồi, hôm nay dân chúng thành Lâm An đều tới góp vui, mấy chục vò ở hậu viện thấy đáy không nói, còn chưa đủ nữa là…”
Đồng Nghĩa lập tức nói: “Chủ tử muốn uống, ngươi sai quản gia đi mua một bình đi.”
Bình Nhi sửng sốt: “Chủ tử muốn uống sao? Vậy để nô tỳ đi hỏi lão phu nhân một chút, có lẽ trong phòng lão phu nhân còn dư.”
“Được, nhanh lên.”
Hai người cùng nhau đến viện của lão phu nhân, Bình Nhi vào tìm lão phu nhân còn Đồng Nghĩa chờ ở bên ngoài.
Bùi lão phu nhân vừa mới sai nha hoàn đến tân phòng để trải giường đốt hương, nghe Bình Nhi nói thế tử muốn rượu cũng ngẩn người.
Không phải nói không dính một giọt rượu sao?
Sau khi hai người đính hôn, chuyện gì Bùi lão phu nhân cũng để ý, đã từng hỏi đại phu trong phủ từ lâu, nói tốt nhất lúc ở chung phòng không nên uống rượu, lỡ mà có con thì sợ tương lai thân thể không tốt.
Bùi lão phu nhân cũng không hỏi hắn tại sao tự nhiên thế tử lại muốn uống rượu, xoay người nói với Phúc ma ma: “Đêm tân hôn uống rượu gì chứ, ngươi đi vào trong phòng ta lấy nước chanh mới ngâm, ôm nguyên bình cho nó…”
Phúc ma ma đáp một tiếng, thật sự đưa nguyên bình cho Đồng Nghĩa, nhưng sợ thế tử một hai nhất định phải uống rượu, cũng không nói cho hắn biết, chỉ nói: “Đưa hết cho thế tử, rượu mạnh, uống ít thôi.”
Đồng Nghĩa không ngờ lại trực tiếp cho nguyên cả một bình.
Nhưng thế cũng được.
Cứ đặt trong viện, lần sau chủ tử muốn cũng bớt chạy một chuyến.
Đồng Nghĩa ôm bình vội vàng chạy về sân, nửa đường thì đụng phải Thanh Ngọc cũng đang nhìn xung quanh, tìm đường.
Mấy lần chủ tử phu nhân gặp nhau, Đồng Nghĩa đều thấy Thanh Ngọc đi bên cạnh phu nhân, hắn cũng quen biết từ lâu rồi, lúc này thấy nàng ấy đi ra ngoài, nghĩ nhất định là có việc.
Đồng Nghĩa dừng bước, gọi nàng ấy một tiếng: “Cô nương, phu nhân cần gì sao?”
Thanh Ngọc vừa quay đầu, nhìn thấy Đồng Nghĩa cũng biết hắn, vẻ mặt vui vẻ, vội vàng tiến lên hỏi: “Tiểu ca, không biết trong phủ còn rượu hay không?”
Sau khi Vân Nương đi vào tịnh phòng, thân thể nàng ngâm vào trong bồn tắm, hơi nước nóng hổi bốc lên nhưng không chỉ không làm nàng bớt căng thẳng, mà ngược lại còn làm cho nàng càng ngày càng hoảng hốt.
Biết bên ngoài có một người đang chờ như vậy, nàng cũng không dám trì hoãn.
Mặc áo ngủ xong, vừa đi ra thì thấy trong phòng có thêm vài nha hoàn đang trải giường và đốt hương.
Ma ma vừa đốt hương xong, thấy người đi ra lập tức cười tươi, nói: “Chắc lúc này phu nhân chưa dùng cơm đúng không, việc thành thân này là bỏ đói con người ta à, phu nhân muốn ăn gì cứ nói, nô tỳ chuẩn bị cho người, đợi lát nữa người cứ từ từ ăn uống với thế tử.”
Ngoại trừ lúc trời chưa sáng có ăn nửa chén cháo, đúng là suốt cả ngày nàng chưa ăn miếng nào, Vân Nương không biết tên của ma ma nên lễ phép nói cảm ơn: “Làm phiền ma ma rồi.”
“Phu nhân không cần khách khí, lão phu nhân đặc biệt gọi nô tỳ tới hầu hạ phu nhân, sau này phu nhân có yêu cầu gì, cứ việc nói, nô tỳ họ Phương.”
Vân Nương gọi bà một tiếng: “Phương ma ma, món gì cũng được, ta không kén ăn đâu.”
Phương ma ma gật đầu nói: “Được, vậy nô tỳ đi chuẩn bị.”
Phương ma ma đi ra ngoài không lâu, Bùi An lập tức đi vào, khi ấy tóc Vân Nương vẫn còn nhỏ giọt nước, Liên Dĩnh định lấy khăn vải lau cho nàng, nàng vừa mới ngồi lên ghế tròn đã đứng dậy ngay.
Trong hai tháng này, ma ma của Vương gia đã dạy cho nàng nhiều quy củ, trong đó có một chuyện chính là từ nay về sau, nàng phải thay quần áo cho phu quân của mình.
Áo quần trên người Vân Nương là do nha hoàn trong phủ chuẩn bị sẵn, bây giờ là mùa hè nên áo quần hơi mỏng, dưới lụa đỏ, có thể nhìn thấy áo quần bên trong.
Vân Nương cắn răng đi về phía hắn, vừa đi đến trước mặt, lời nói trong miệng còn chưa thốt lên thì Bùi An đã nhìn thoáng qua chất vải mỏng manh trên người nàng, đôi mắt lập tức dời sang chỗ khác: “Để ta tự làm cũng được.”
Nói xong lập tức đi tới tịnh phòng.