Cả kinh thành đều bắt hai ta thành hôn

Ừm, lan truyền rồi, khi nãy còn truyền tới tai chính chủ nữa là.
 
Bị nhốt trong viện năm năm, Vương Vân rất ít giao tiếp với người khác, cái miệng lại vụng về, không biết nên đáp lời người ta như thế nào nên chỉ gật đầu nói: “Ta cũng có nghe nói.”
 
Nói xong cũng không nói tiếp nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đúng là lời nói ngắn gọn khác với lời lải nhải như Tiêu tiểu thư, Bùi An nhìn nàng nhiều hơn một cái.
 
Gia thế bối cảnh nhà họ Vương sẽ truyền qua tai y từ lâu, y cũng rõ ràng, con gái tướng quân Vương Nhung Thiên, con cái võ tướng, sau lưng không quyền không thế, cũng không có bất kỳ phiền phức gì, trong tương lai thân phận của Vương Vân sẽ khiến hắn bớt lo hơn là Tiêu gia.
 
Lấy địa vị của quan văn hiện giờ, không mấy ai tình nguyện kết thân với những gia tộc xuất thân võ tướng, một là sợ ảnh hưởng tương lai, hai là sợ gặp hoạ.
 
Hình gia cũng như vậy, theo lời của Minh Dương công chúa cũng không phải là không có thật, dựa vào quan hệ trước kia của Hình gia, hẳn là hai nhà từng có ý định đính hôn hoặc đính ước bằng lời.
 
Nhưng giờ Hình gia liên quan tới hoàng thất, không còn khả năng nữa rồi.
 
Vương lão phu nhân là người thông minh, sau khi lời đồn xảy ra cũng không có động tĩnh gì, hẳn là bà đã rõ ràng Hình gia sẽ không kết thân với Vương gia của bà, nếu hắn đoán không ai, hiện tại bà đang chờ hắn đưa đông phong tới cửa.
 
Bùi An có thể đoán được thái độ của bệ hạ, Hình gia, Vương gia nhưng lại không xác định được thái độ của Vương Vân với Hình Phong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn không giỏi lấy lòng người khác, nếu nàng đã có người trong lòng, Bùi An sẽ không ép buộc, Bùi An ngập ngừng hỏi: “Vương tiểu thư có cách nào tốt hay không?” 
 
Nếu nàng bằng lòng gả cho hắn, Bùi An có thể giúp nàng, còn nếu không muốn, nhiều nhất hắn chỉ có thể thanh minh rằng hai người họ không liên quan gì đến nhau còn về phần tin đồn sẽ xảy ra như thế nào, hắn không thể làm gì được.
 
Thấy Bùi An trầm mặc một hồi, Vương Vân bực bản thân nói năng vụng về chết đi được, sau đó nghe đối phương nói tiếp, trong lòng mới nhẹ nhõm một hơi nhưng lại không vui, miệng kín mít.
 
Nàng có cách gì đây? Nếu nàng có thể nghĩ ra một cách hay thì cũng không cần tới đây với y.
 
“Không có.” Vương Vân quay đầu lại hỏi y: “Bùi công tử thì sao?”
 
Bùi An nghĩ đến câu không có của nàng là có ý gì, trong thời gian ngắn không đáp lại.
 
Bầu không khí lại yên tĩnh trở lại.
 
Vương Vân cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình cứ mở miệng ra là bịt miệng đối phương thì có lẽ sẽ không có kết quả gì, hiện tại trong lòng nàng đã có quyết định rồi, thời khắc lửa xém lông mày(1) nàng cũng không có gì phải giấu giếm nữa, cho nên nàng bày tỏ thái độ của mình với y: “Nếu không, cứ như vậy đi?”
 
(1)Khẩn cấp như lửa cháy lông mày. Ví với sự việc vô cùng cấp bách.
 
Biến giả thành thật, đây là con đường tốt nhất trước mắt rồi, không còn lựa chọn khác nữa.
 
Nàng nghe Thanh Ngọc nói, cha mẹ Bùi công tử cũng không còn trên đời, trong phủ chỉ còn một lão phu nhân, mà mấy năm nay nàng ở chung với tổ mẫu đã có kinh nghiệm rồi, sau khi gả qua thì người ta nói một là một, nàng tuyệt đối không nhiều lời.
 
Chỉ là nàng không xác định Bùi công tử có ý tứ gì, mơ màng lên tiếng, nếu hắn không muốn thì nàng cũng có cớ quay về.
 
Chuyện hôn nhân đại sự, vốn tưởng Bùi An sẽ cân nhắc một phen, hoặc là hỏi thăm tình hình của nhau rồi mới quyết định, nhưng không, đối phương trả lời rất nhanh, gần như buột miệng nói: “Vậy được, ngày mai ta tới cầu hôn.” 
 
Vương Vân là sửng sốt trong chốc lát, vài làn sóng hoang mang kinh ngạc đột ngột dâng lên sau đó không phản ứng kịp.
 
Thấy nàng chậm chạp không có động tĩnh, Bùi An chủ động hỏi: “Còn muốn nói gì sao?” Sau lựa chọn ngày hôm nay, hối hận cũng không có đường cứu chữa.
 
Lúc này đầu óc Vương Vân trống rỗng, nàng lắc đầu nói: “Không, không có.”
 
Thế là xong xuôi.
 
Bùi An đứng dậy: “Vương tiểu thư đi trước hay là Bùi mỗ đi trước?”
 
Không biết một luồng gió mát từ đâu thổi tới trên người nàng, rốt cuộc Vương Vân cũng hoàn hồn, đứng dậy khách khí nói: “Bùi công tử đi trước đi, tới cũng tới rồi, lát nữa ta đi dạo quanh miếu một chút.”
 
“Được.”
 
Bùi An cất bước tới cửa, từ phía Vương Vân có thể nhìn thấy bóng dáng đang đi ra khỏi bình phong, lúc này Vương Vân mới chợt nhớ tới mình tới trễ gần nửa canh giờ.
 
Đang vội sao?
 
Còn chưa thấy gì, lỡ sau này gặp mặt trên phố lại không nhận ra nhau thì sao?
 
Vương Vân vô thức ló đầu ra xem, cố gắng nhớ kỹ góc áo của đối phương để phân biệt, ai ngờ đối phương dừng chân, đột nhiên xoay người, Vương Vân cũng vội vàng rụt cổ lại.
 
Đối phương lại đứng ở nơi đó, không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
 
Vương Vân không biết Bùi An định làm gì, là có chuyện muốn hỏi nàng hay là y cũng cảm thấy câu trả lời vừa rồi của mình quá vội vàng.
 
Mà chẳng qua Bùi An đang do dự không biết nên gọi nàng như thế nào, suy nghĩ một chút rồi mới gọi một tiếng: “Vân Nương.”
 
Tên nàng chỉ có một chữ Vân, không ít người bên cạnh cũng gọi là Vân Nương, nhưng đột nhiên nghe từ miệng của một công tử xa lạ, trái tim lại đập thình thịch thình thịch, “Hả” một tiếng theo bản năng rồi mới gật đầu đáp: “Ừm.”
 
“Nàng ra đây, để ta nhìn mặt nàng,”
 
Vương Vân ngẩn người, sau đó cũng hiểu ra, thì ra ngày ấy ở quán trà không chỉ nàng không thấy mặt mũi hắn mà hắn cũng không thấy mặt mũi nàng.
 
Ai mà ngờ được hai người bị đồn là tình đầu ý hợp thậm chí còn chưa thấy mặt mũi nhau, không hiểu sao trong lòng vô cùng chua chát, chẳng nói thành lời, có thể là đồng bệnh tương liên(2), dù sao cũng không dễ dàng gì, hai con người xa lạ bị lời đồn tra tấn ép buộc biến thành người có thân phận thân thương, nàng thấp thỏm, đối phương cũng giống như nàng.
 
(2)Thành ngữ này nghĩa là người cùng cảnh ngộ bất hạnh thì thương xót lẫn nhau 
 
Nhận ra nhau là phải rồi, đừng để khi đính ước, hai người đi ngang qua mặt nhau mà không nhận ra, há chẳng phải khiến người ta đàm tiếu thê lương lắm sao.
 
Vương Vân vén khăn che đầu lên trước sau đó mới đi ra khỏi sau bình phong.
 
Muốn nhìn thấy mặt người ta nên Bùi An cũng không tránh né, không hề do dự nhìn về phía sau bình phong.
 
Nam Quốc đã cởi mở hơn nhiều, hắn cũng từng gặp nhiều cô nương, đẹp xấu đều có nhưng y chẳng có cảm xúc gì, lần này hắn chỉ muốn thấy được vẻ ngoài của đối phương để lần tới có gặp mặt cũng không làm trò hề.
 
Bùi An có thói quen nhìn vào mắt đối phương ngay từ lần đầu gặp.
 
Cho nên, khi người phía sau đi ra khỏi bình phong, ánh mắt của hắn dán chặt vào mặt đối phương.
 
Dựa theo Thanh Ngọc lời nói, hôm nay Vương Vân phải “lấp lánh” tới mức làm đối phương lóa mắt, mười sáu năm qua, Vương Vân chưa bao giờ sửa soạn trang điểm nghiêm túc cho bản thân như vậy.
 
Công sức bỏ ra tất nhiên sẽ được đền đáp.
 
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, hai bên má trắng nõn nà thoa một lớp phấn hồng như có như không, giống như đoá phấn hồng nhàn nhạt nở giấy Tuyên Thành. Mặt mày như đào, lông mày lá liễu, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, ánh mắt trong veo mang theo một chút lo lắng và thẹn thùng, rất sinh động.
 
Thật ra Bùi An rất ít khi gặp được người nào có ánh mắt kinh diễm như vậy, sau khi quan sát lần hai, ánh mắt y hơi dừng lại, sau khi nhớ kỹ khuôn mặt trước mặt mới tiếp tục cúi đầu nhìn.
 
Tuy lão phu nhân nhà họ Vương có gia giáo nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ bạc đãi với bất kỳ cô nương nào trong phủ, chất liệu Vương Vân mặc đều được làm theo mùa, cũng là kiểu dáng mới nhất. Hơn nữa, nàng còn định đi về thôn trang, ma ma Trần còn chọn thêm vài món nữa, chủ tớ cố ý ăn mặc nên tự nhiên chọn ra bộ thích hợp nhất với nàng.
 
Phía trên là chiếc áo choàng tay ngắn, phía dưới là váy dài màu sương.
 
Dáng người yểu điệu thướt tha, thanh tao thon gầy.
 
Bùi An chưa bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài của một người, nhưng vào lúc này, y phải thừa nhận rằng nàng xinh đẹp hơn Tiêu Oanh.
 
Bùi An ngắm nhìn, trong lúc vô ý hơi nhướng mày sau đó chậm rãi hạ xuống, trên mặt bình tĩnh chờ đợi nàng hỏi thăm.
 
Trước khi rời đi, Thanh Ngọc đã giải thích mọi cách có thể với Vương Vân, nói rằng không có ai nhìn vào mắt người khác vào lần gặp đầu tiên, nàng ấy bảo nàng phải sửa cái tật này.
 
Vương Vân nhớ kỹ nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng vẫn nhìn thẳng vào mặt đối phương.
 
Ngoại trừ Hình Phong, Vương Vân chưa bao giờ nghiêm túc nhìn người đàn ông khác như vậy, mỗi người đều có khiếu thẩm mỹ riêng, mặc dù nàng có mỹ danh bên ngoài cũng không ảnh hưởng thẩm mỹ của nàng.
 
Trang phục hôm nay của Bùi An cũng cố ý sửa soạn, quan ngọc* và mái tóc màu mực được chải chuốt gọn gàng sau đầu, nước da trắng nõn không tì vết, mặt mày sâu sắc, áo trong màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen cổ tròn tay rộng, hai bên vai và tay áo thêu hình mây bay.
* Ngọc trang sức trên nón
Lúc này, hắn đứng ngược sáng ở cửa, thân hình như cây tùng, giống như một viên ngọc lạnh, trong trẻo mỹ lệ.
 
So với Hình Phong, mặt mày sắc bén hơn hẳn, chỉ có ánh mắt lạnh nhạt, không dịu dàng như Hình Phong, nhiều hơn một phần áp đảo lạnh lùng.
 
Lần này nàng dám cam đoan trước đây nàng chưa từng gặp y. Nếu trước kia nàng có thấy, với khuôn mặt này thì nàng cũng khó quên được.
 
Trong lúc vô thức, ánh mắt của Vương Vân đã dừng lại trên người đối phương khá lâu, khi bắt gặp ánh mắt của đối phương lần nữa, đột nhiên nàng lấy lại tinh thần, vội vàng dời đi, sau khi ý thức được mình đã làm gì thì cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên lỗ tai.
 
Thấy vậy, Bùi An cũng quay mắt đi, xác nhận với nàng: “Thấy rõ ràng chưa?”
 
Hẳn là rõ ràng, Vương Vân cố ý nhắm mắt lại, nhớ lại khuôn mặt vừa nhìn thấy, may mắn là mình còn có ấn tượng. gật đầu nói: “Rõ ràng.”
 
“Ừm.” Nói xong Bùi An cũng không ở lại nữa, xoay người mở cửa ra, ánh sáng cũng theo đó tràn vào, ngoài cửa có gió mang theo mưa lạnh tiến vào, cảm giác lành lạnh mát mẻ làm Vương Vân thoải mái hơn nhiều.
 
Đợi người ta đi hết, nàng mới dám động đậy.
 
Vương Vân cũng không vội đi ra ngoài, trở lại ngồi xuống trên ghế, ngây ngốc càng lâu, càng cảm thấy như đang nằm mơ.
 
Mãi đến Thanh Ngọc đi vào đánh thức nàng: “Tiểu thư, làm sao vậy, Bùi công tử nói thế nào ạ?”
 
Vương Vân quay đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng ấy, không đành lòng để nàng ấy thất vọng: “Ngày mai tới cầu hôn.” Nói xong còn cảm khái một lời: “Thanh Ngọc, ta giống như vừa làm một chuyện đại sự.”
 
Trước đó, nàng luôn nghĩ rằng mình sẽ gả cho Hình Phong, chưa bao giờ có cơ hội tưởng tượng người chồng tương lai của mình sẽ như thế nào. Nhưng mới có ba ngày ngắn ngủi, đột nhiên thay đổi người, thậm chí nàng còn tự tìm tới cửa, sống mười sáu năm nay, nàng chưa từng có chủ kiến như lúc này.
 
Đôi mày đang cau lại của Thanh Ngọc lập tức giãn ra, nàng ấy nắm chặt tay nàng: “Tiểu thư, người đâu chỉ làm một chuyện đại sự, người rõ ràng đang cứu lấy chính mình đó, quá ghê gớm.”
 
“Muội đừng khen ta, ta mấy phân mấy lượng tự ta biết rõ nhất.” Đây là con đường nàng chọn, càng đi càng không có đường lui.
 
Thanh Ngọc khuyên nhủ: “Người bao nhiêu phân lượng gì chứ. Lão phu nhân thường nói người là lợn chết không sợ nước sôi, cái gì cũng không quan tâm, lúc nhị phu nhân còn sống còn nói người rất nhát gan, sợ tương lai không thể tự quyết định mọi việc, hiện tại người xem đi, các cô nương trong Vương phủ có mấy ai được như người? Không cần trưởng bối ra mặt, bản thân người vẫn có thể làm chủ hôn sự, tuy phủ Quốc công chỉ còn là vỏ rỗng nhưng người gả qua đó chính là thế tử phu nhân, hơn nửa cô gia còn là Trạng Nguyên…”
 
Lúc này Thanh Ngọc mới nhớ sực lại: “Đúng rồi, cô gia trông như thế nào thế?”
 
Vương Vân nhớ lại khuôn mặt đó, nói: “Ông trời đóng một cánh cửa, dù sao cũng phải mở một cách cửa khác đúng không, không đến mức bức ta đến chết phải không?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui