Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Editor: Dứa

Hiện giờ quá khứ đã qua, nàng không muốn bước xuống cùng một dòng sông, rơi vào cùng một cái bẫy.

“Bệ hạ, ngoại trừ Mãn Mãn, chúng ta đã cắt đứt sạch sẽ, sau khi ly hôn ngài có thể tái hôn, ta cũng có thể tái giá, không cần dính dáng gì tới nhau…”

“Không, nàng đừng hòng tái giá với người khác!”

Trong đầu Liễu Uyên nổ bùm một tiếng, mấy ngày nay hắn luôn kìm nén cảm xúc, chỉ cần Khương Anh mở miệng, cho dù là nói với mình đôi câu vài lời thôi cũng được, không ngờ Khương Anh vừa mở miệng đã xoá sạch tình ý năm xưa, còn muốn gả cho người khác, hắn xúc động dùng lòng bàn tay bịt kín miệng mũi Khương Anh, chặn toàn bộ những lời nói vô cùng đáng ghét đó lại.

Khương Anh cực kỳ tức giận, ưm ưm hai tiếng, hai mắt trợn to phản chiếu thân hình đang nhô lên của Liễu Uyên, một bóng người to lớn hạ xuống, thân thể bị kéo vào một vòng ôm có chút run rẩy, lòng bàn tay còn lại như đốt lửa trên người nàng: “Năm xưa là trẫm hồ đồ, chưa từng nói rõ với nàng, kỳ thực những năm qua trong lòng trẫm luôn có nàng…”

Liễu Uyên cũng không nghĩ tới, Khương Anh bị bàn tay lớn của hắn xoa nắn, hô hấp dồn dập, tinh thần mụ mị, sao có thể nghe rõ những lời này, nàng chỉ biết miệng mũi bị bịt kín, vừa mở miệng, hơi nóng phả vào lòng bàn tay, hơi nước dày đặc, thấm ướt lòng bàn tay.

Tình ý của Liễu Uyên dâng trào, hắn đột nhiên thu tay lại. Khương Anh có thể há miệng thở dốc, khi ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Liễu Uyên. Hắn vừa dùng miệng lưỡi liếm hết chất lỏng trong lòng bàn tay, vừa nhấc mí mắt nhìn lại đây chằm chằm, trong lòng nàng kinh hãi, nghĩ đến sự điên cuồng khi ở trên giường của người đàn ông này năm xưa, nàng đá chân qua: “Tránh ra!”

Liễu Uyên không chút sứt mẻ, giống như một bức tường đứng cạnh giường, bao vây chặt chẽ hai bên trái phải của nàng, nàng bất đắc dĩ muốn thu mình trên giường, nhưng vừa mới nâng chân lên, giày vớ đã bị giữ chặt, cơn bực tức khiến sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng, nàng dùng lực hất bàn tay kia ra, nhanh chóng lui vào trong giường.

Liễu Uyên kiềm chế rất nhiều năm, bỗng chốc buông thả bản thân, lý trí đã bị dục vọng đốt cháy sạch sẽ, hắn mỉm cười, rút từ trong tay áo ra một sợi dây cầu phúc, cúi người đuổi theo nàng: “A Anh đừng gả cho người khác, nàng gả cho trẫm, làm Hoàng hậu của trẫm, được không?”

“Không được! Bệ hạ tỉnh táo lại đi!”

Khương Anh nhìn thấy dây cầu phúc, nghĩ tới dòng chữ bên trên đã bị Liễu Uyên đọc được hết, nàng xấu hổ không thôi. Liễu Uyên vuốt thẳng sợi dây muốn buộc nó vào cổ tay nàng: “A Anh thích như vậy, đúng không?”


Khương Anh sững sờ trong giây lát, khoảnh khắc lơ đễnh này đủ để Liễu Uyên hành động, mãi đến khi hai cổ tay bị sợi dây trói lại, nàng mới khiếp sợ nói: “Ta nói thích như vậy khi nào!”

Giọng nói giận dữ làm rung chuyển ý thức hỗn loạn của Liễu Uyên, khiến hắn tỉnh táo hơn một chút, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, thành kính chỉ vào sợi dây: “Không phải trước kia A Anh thích bị trói bằng đai lưng của trẫm…”

“Bệ hạ hiểu lầm rồi!”

Nếu không phải hai tay bị trói, Khương Anh đã sớm cho hắn một cái tát, nàng mệt mỏi cúi đầu xuống, nhất thời không có tâm sức để giằng co, trong lòng đau đớn tới mức cắn rách khóe môi, nàng nào có thích bị như vậy, khi đó chỉ vì lấy lòng Liễu Uyên, giúp Liễu Uyên tận hứng mà thôi, đáng thương cho chút tâm tư này của mình cũng bị xuyên tạc…

Khương Anh sụt sịt mũi, ngẩng đầu lên, giọt máu từ khóe môi nhỏ xuống cằm, màu đỏ chói mắt hoàn toàn đánh thức lý trí của Liễu Uyên. Hắn hối hận vì không kiềm chế được bản thân mình, đau lòng vươn ngón tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt máu, sau đó mới miễn cưỡng thu tay trở về.

“Bệ hạ biết nhiều như thế…” Khương Anh không đếm xỉa đến hành động này, thầm nghĩ, đã bị lột sạch sẽ rồi, nàng có gì phải che giấu, dứt khoát giơ cổ tay lên nói một cách thoải mái: “Vậy ngài có biết ta không thích như vậy không?”

“Trẫm…”

“Bệ hạ, ta chưa bao giờ thích như vậy!” Khương Anh không cho hắn cơ hội suy nghĩ, e sợ lại phát sinh thêm sự cố, nàng gằn từng chữ: “Ta không thích chủ động, không thích bị trói, không thích tắt nến, không thích việc không nhìn thấy Bệ hạ…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sắc mặt Liễu Uyên trắng bệch: “Nhưng trước kia…”

Trước kia A Anh chủ động như vậy, nàng sẽ kiễng chân hôn hắn, ôm hắn khi say rượu, ngồi ở mép giường móc lấy đai lưng hắn, quấn đai lưng trên cổ tay, hắn cho rằng A Anh thích, A Anh muốn, nên hắn cố gắng cho nàng, không phải rất tốt hay sao?

Nếu đó không phải điều Khương Anh muốn, nàng chỉ đang chiều theo ý mình…


Liễu Uyên nghĩ tới vài lần ít ỏi năm xưa, cho rằng Khương Anh muốn nên hắn không khỏi mất kiểm soát, lại sợ tâm tư bại lộ trên mặt sẽ khiến Khương Anh sợ hãi nên mới thổi tắt nến, dày vò Khương Anh trong bóng tối, hắn không khỏi tái mặt, hối hận không thôi, giơ tay muốn cởi dây trói, lại bị Khương Anh né tránh.

“Ta mệt rồi, mời Bệ hạ ra ngoài.” Khương Anh vùi đầu vào giữa hai cánh tay, không nhìn Liễu Uyên, thật lâu sau mới nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bước chân rời đi, nàng cảm thấy nhẹ nhõm, cơ thể cũng thả lỏng.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng đẩy cửa cùng tiếng kêu sợ hãi của Bạch Phù: “Chuyện gì xảy ra vậy!”

Khương Anh bị trói hai tay, tóc tai rối bù, khóe môi nhếch lên vẫn đỏ bừng, nhìn thấy Bạch Phù vẻ mặt kỳ quái đi tới, nàng vội la lên: “Không được suy nghĩ lung tung!”

“Còn phải nghĩ nữa sao? Mọi chuyện chưa đủ rõ ràng à?” Bạch Phù thầm nói, ngài còn không chịu thừa nhận mình thích bị cưỡng chế, ngoài mặt vẫn bình tĩnh lại gần cởi dây trói giúp nàng: “Mãn Mãn bị Bệ hạ bế đi rồi, lúc này chắc hẳn đang ở trong biệt viện.”

Khương Anh gật đầu, cử động cổ tay ê ẩm, nghe Bạch Phù nói: “Xem ra ngài thật sự không muốn chuyển đi. Đúng rồi, mấy người Tiết đại nhân cũng tới, nhưng không hiểu sao họ lại đi rồi, thật kỳ quái.”

“Có lẽ thấy Bệ hạ ở đây, không tiện gặp ta.” Khương Anh thầm nghĩ, bọn họ bỏ chạy càng tốt, gặp mặt Liễu Uyên cũng không nói rõ được tình huống thế nào. Dạo này tính tình Liễu Uyên có chút điên cuồng, nếu không phải nàng đuổi Liễu Uyên đi, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.

Chắc hẳn nàng không biết, mới vừa rồi, mấy người Tiết Thủ phụ trốn ở góc tối của sân, nhìn Liễu Uyên rời đi trong tuyệt vọng, mấy người thở dài trong lòng, chắc chắn Liễu Uyên đã làm sai bước nào đó, vẫn cần bọn họ ra tay giúp đỡ!

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tiết Thủ phụ vỗ vai Cố Thị lang: “Con rể, tới lượt con!”

Cố Thị lang nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, áp lực quá lớn, xin được dẫn theo người trợ giúp, mọi người nhất trí đồng ý, vì thế hắn về nhà nói chuyện với Cố phu nhân. Cố phu nhân nóng lòng muốn thử: “Yên tâm, cô cô đối xử với ta rất tốt!”

Cố Thị lang nghe vậy thì rất vui mừng, ngày hôm sau ăn sáng xong, hắn và Cố phu nhân bỏ quần áo mùa hè đã chuẩn bị sẵn vào trong rương, sai người bê chiếc rương lên xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy đến Khương phủ.


Phu thê hai người cùng gặp mặt Khương Anh, Cố phu nhân cười nói: “Cô cô, ta mang quần áo mùa hè tới.” Cố Thị lang cũng cười nói: “Đúng lúc hôm nay được nghỉ, ta cũng đến thăm cô cô.”

Khương Anh không đoán được lý do hai người tới đây, thầm nói trong lòng, Mãn Mãn đã chuyển đến biệt viện, còn nàng thì vẫn ở lại Khương phủ, mối quan hệ của nàng và Bệ hạ đã rõ ràng, không tới mức đến đây vì Bệ hạ.

Khương Anh bình tĩnh dẫn bọn họ vào trong đình ngồi, Cố Thị lang vẫy lui thị nữ hầu hạ, tự mình rót ba chén trà, chia ra đặt lên bàn, cười nói: “Nơi này của cô cô thật yên tĩnh.”

Khương Anh gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, sau đó thì sao?

Cố Thị lang nhất thời bí từ, Cố phu nhân nói tiếp: “Thái tử điện hạ không ở đây, bớt náo nhiệt hơn rất nhiều.”

Cố Thị lang hiểu ra: “Quả thực như thế, điện hạ chuyển tới biệt viện của Bệ hạ cũng rất tốt, biệt viện kia của Bệ hạ có không ít bảo vật, có thể khiến điện hạ tò mò hồi lâu.” Hắn hơi mỉm cười với Khương Anh: “Đúng rồi, chắc hẳn cô cô vẫn còn nhớ, chẳng phải năm xưa Bệ hạ ra lệnh cho ta tặng đồ đến Ôn phủ hay sao? Trên thực tế không có món đồ nào được gửi đi, tất cả đều ở trong biệt viện.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói đến đây, Khương Anh chợt bừng tỉnh, được rồi, bọn họ vẫn tới vì Liễu Uyên, nàng nhấp ngụm trà, trêu chọc đôi phu thê: “Có chuyện này sao?”

Cố Thị lang lại bí từ thêm lần nữa, Cố phu nhân ghét bỏ hắn, vội tiếp lời: “Lời này của chàng không đầu không đuôi, hại cô cô nghĩ đi đâu vậy, mau nói rõ ràng chút, chắc chắn cô cô còn nhớ.”

Khương Anh nâng mí mắt, cười như không cười nhìn về phía bọn họ.

Cố Thị lang lại nói: “Ồ, lúc ấy không biết ai nói Bệ hạ muốn nạp cô nương Ôn gia vào Đông Cung…” Lời còn chưa dứt đã la oai oái, hoá ra Cố phu nhân lén véo đùi hắn, để hắn đừng cái hay không nói, lại nói cái dở, hắn đau tới mức lập tức ngậm miệng.

Khương Anh cười nói: “Thì ra là chuyện này, tất nhiên ta vẫn chưa quên, chính ta nói Bệ hạ muốn nạp Ôn cô nương vào Đông Cung.”

Năm đó nàng bị Liễu Uyên cấm túc một tháng, đêm ấy lại vì cuốn truyện mà cùng Liễu Uyên tan rã trong không vui, không ra khỏi cửa, nhưng ngày nào Liễu Uyên cũng tới gặp nàng, gần như chỉ ngồi một lúc rồi đi, lời nói ít đến đáng thương.

Bởi vì Khương Anh đã mất đi ham muốn được nói chuyện với hắn, nên nàng không mở miệng, tất nhiên hai người cũng không có lời nào để nói, nhưng Liễu Uyên vẫn kiên trì muốn tới, Khương Anh không thể tưởng tượng nổi, nếu nói hắn đến để hàn gắn mối quan hệ thì hắn chỉ ngồi uống trà, không nói tiếng nào, còn nếu nói không phải vì mục đích này, vậy tại sao phải tới đây tìm nàng?


Khương Anh vắt óc suy nghĩ, trong lòng trống không, đột nhiên có một ngày, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, nàng thầm nghĩ, dù nói thế nào đi nữa, Liễu Uyên cũng là đàn ông, sẽ luôn có nhu cầu, trước mắt hắn chỉ có một Thái tử phi là mình, nếu hắn không tới tìm mình, hắn cũng không có nơi nào để đi.

Khương Anh nghĩ thông suốt, trong lòng vô cùng khó chịu, tất nhiên nàng không muốn chia sẻ Liễu Uyên cùng những người khác nhưng đến buổi tối, Liễu Uyên lại tới nữa, ngồi một mình ở đó, nàng không đau lòng vì bản thân không thể ra ngoài, ngược lại đau lòng cho Liễu Uyên, thầm hận mình không có khí phách. Nhưng dù có động viên bản thân mình thế nào, nàng cũng không thể chủ động như trước được nữa.

Khương Anh nghi ngờ mình đã mất đi khá nhiều tình cảm dành cho Liễu Uyên, nhưng nếu không ép buộc được bản thân mình, đành phải để Liễu Uyên đi tìm người khác, nàng khẽ cắn môi, ngồi xuống đối diện Liễu Uyên, hơi mỉm cười: “Điện hạ.”

Khương Anh hoài nghi đã nhiều ngày nàng không cười, hiện tại đột nhiên mỉm cười, doạ Liễu Uyên sợ hãi, chỉ thấy Liễu Uyên bị sặc nước trà ho khan vài tiếng, hai mắt sáng lên không ít, một lát sau mới bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

Khương Anh thầm nói, ngài còn không biết xấu hổ mà hỏi ta, ngày nào ngài cũng tới đây ngồi, ta còn chưa hỏi ngài có chuyện gì đâu!

Không được tranh cãi với hắn, không được tức giận, Khương Anh thở hắt ra, lời nói kia lăn qua lộn lại trên đầu lưỡi, mãi vẫn không thể nói ra. Nàng chợt nghĩ, đầu óc mình có bệnh rồi, sao lại nảy ra suy nghĩ hoang đường tới mức để Liễu Uyên nạp cô nương khác, nhanh chóng nuốt chửng tất cả những lời đã chuẩn bị vào trong bụng.

Nàng không lên tiếng, Liễu Uyên cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi, vì thế nàng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng cười: “Ta…”

Liễu Uyên nhìn sang, nàng quýnh lên, bắt đầu nói bậy: “Điện hạ có thể đừng cấm túc ta nữa được không, ta không thể ra ngoài, rất cô đơn…”

Vừa dứt lời, ngay cả bản thân nàng cũng sửng sốt, trời ạ, nàng vừa nói gì thế! Nàng vội vàng giải thích: “Đầu óc ta hồ đồ, điện hạ đừng giận…”

“Ngày mai, không, đêm nay nàng sẽ được bỏ lệnh cấm, có thế tùy ý đi dạo trong cung.”

Sắc mặt Liễu Uyên kỳ quái, ném xuống một câu rồi vội vàng rời đi, Khương Anh lại càng sửng sốt, lệnh cấm đã được bỏ rồi sao?

Trong chuyện tình cảm, suy nghĩ của Khương Anh rất bướng bỉnh, nhưng cung nhân thì không, cung nhân bên cạnh cười nói: “Thái tử phi vừa làm nũng, điện hạ đã đồng ý.”

Khương Anh: “…”

Nàng làm nũng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận