Cá Mặn Mỹ Nhân Phá Sản Cùng Đại Minh Tinh Kết Hôn


"À..." Bạc Niên tin lời nói của Chu Trì Húc, bởi vì cậu cảm thấy Chu Trì Húc có thể nhớ được khẩu vị bánh ngọt của cậu là chuyện không có khả năng.
Chu Trì Húc thấy cậu không có tìm hiểu sâu hơn, đẩy hai miếng bánh đến trước mặt cậu, nói: “Hôm nay ngoài việc đến Hải Thành gặp cậu để mua đồ, tôi còn có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, Bạc Niên vừa nghe lại ngẩn người, sau đó mới chớp mắt ngạc nhiên nhìn Chu Trì Húc.
Tuy rằng cậu và Chu Trì Húc bất hòa, thường xuyên cảm thấy năng lực của hai người tương đương nhau, nhưng Bạc Niên cũng không kiêu ngạo đến mức cho rằng mình có thể giúp đỡ được đối phương cái gì.
Chu Trì Húc, cháu trai lớn của Chu gia ở Giang Thành, là đại minh tinh được hàng ngàn người săn đón, lại có thể không ngại ngàn dặm xa xôi đến Hải Thành để tìm kiếm sự giúp đỡ từ đối thủ một mất một còn nhiều năm không gặp?
Bạc Niên không hiểu sao lại nhớ tới nội dung cẩu huyết bên trong một màn kịch ngắn nào đó, đột nhiên cảnh giác che bụng, do dự hỏi: “Thận của tôi và bạch nguyệt quang của cậu có thể phối ghép thành công?”
Chu Trì Húc: "...?"
Trán Chu Trì Húc nổi gân xanh: “ Bạc Niên, cậu còn chưa tỉnh ngủ?”
Bạc Niên chớp chớp mắt, sau đó mới nhận ra suy đoán của mình thật sự là quá mức thái quá.
Tuy rằng cậu và Chu Trì Húc đã nhiều năm không gặp, nhưng nói như thế nào cũng là cùng đối phương lớn lên, Chu Trì Húc có bạch nguyệt quang hay không cậu là người biết rõ hơn ai hết.
Nếu thật sự muốn nói bạch nguyệt quang, bản thân cậu có lẽ càng giống bạch nguyệt quang hơn.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, cậu rời khỏi Giang Thành mà không một lời từ biệt.

Người bạn trúc mã, ba năm ngồi cùng bàn, không từ mà biệt, sau này gặp lại nhau ở Hải Thành.

Tất cả những yếu tố trên cộng lại có thể nói là bạch nguyệt quang kiểu mẫu trong văn học.
---Nếu bọn họ không phải vừa gặp mặt đã khịa nhau.
Bạc Niên bị suy nghĩ bạch nguyệt quang của mình làm buồn nôn, ở trong lòng cậu phi phi hai tiếng, lựa chọn bỏ qua đề tài này: "Giúp cái gì?"
Chu Trì Húc nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Bạc Niên.
Bạc Niên cầm lấy tờ giấy được viết dày đặc chữ.

Trước khi cậu nói ra câu "Đây là cái gì?", đôi mắt cậu mở to chấn động khi nhìn vào tiêu đề phóng to và đậm trên tờ giấy.
Kết hôn…

Hợp đồng???
Bạc Niên bất ngờ ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi: "Chu Trì Húc, có phải cậu nhầm rồi không?"
Thật ra cậu muốn hỏi não Chu Trì Húc có phải hỏng rồi không, nhưng lời nói đến miệng vẫn là bị Bạc Niên nuốt trở về.
Đã nhiều năm không mắng Chu Trì Húc, hiện tại đột nhiên mắng anh có chút không mắng ra được.
Hai tay giấu dưới bàn của Chu Trì Húc hơi siết chặt, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giống như cái bản hợp đồng chấn động mà cậu cầm trên tay kia không phải do anh lấy ra.
Ánh mắt hai người giao nhau, Chu Trì Húc chậm rãi giải thích: “Bà nội đã lớn tuổi, hiện tại bà hàng ngày đều ở trong căn nhà cũ, muốn di chuyển chỉ có thể dùng xe lăn.

Bà vừa đón mừng sinh nhật tám mươi lăm của mình cách đây vài ngày.

Nguyện vọng của bà là hy vọng tôi có thể sớm lập gia đình, đến khi bà trăm tuổi, cổ phần Chu gia trong tay bà sẽ cho tôi kế thừa dưới hình thức di chúc."
"Cho nên...?" Bạc Niên chỉ vào bản hợp đồng trong tay rồi chỉ vào chính mình: "Tại sao lại là tôi? Cậu có thể đi tìm người khác mà."
Chu Trì Húc dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: “Tôi có lý do của mình.”
Bạc Niên: "Tôi không..."
" Bạc Niên."
Chu Trì Húc ngắt lời lời từ chối của cậu, giọng nói trầm thấp mang theo chút hướng dẫn từng bước không dễ phát hiện: “Trước khi từ chối tôi, cậu có thể đọc hợp đồng trước rồi quyết định có nên ký hay không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận