Bạc Niên nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của anh, khẽ nhíu mày, cúi đầu do dự, bắt đầu đọc từ dòng đầu tiên của hợp đồng.
Những thỏa thuận đầu tiên đều bình thường, cho đến khi Bạc Niên chuyển qua một yêu cầu cuối cùng, vẻ mặt cậu hơi cứng đờ, lập tức liền nhịn không được mở to hai mắt.
[Trong hợp đồng, bên A và bên B theo như nhu cầu, bên A sẽ cấp cho bên B chi phí sinh hoạt hàng tháng không dưới năm trăm vạn.
]
Đôi mắt phượng xinh đẹp của chàng trai hơi mở to vì kinh ngạc, cậu ghé sát vào bản hợp đồng, như để xác nhận rằng mình có bị lóa mắt nhìn nhầm hay không.
Chu Trì Húc hơi cong khóe môi, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, móng tay được cắt tỉa cẩn thận va vào mặt bàn gỗ thông, phát ra tiếng lách cách thanh thúy.
Đôi mắt sâu thẳm của anh yên lặng nhìn chăm chú vào người trước mặt, giống như một con thú ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào con mồi mà mình đã ham muốn bấy lâu nay.
Chu Trì Húc mở miệng: “ Bạc Niên.
”
Bạc Niên nghe tiếng liền ngẩng đầu.
"Kết hôn với tôi đi.
"
Bạc Niên trong đời không có tham vọng lớn lao gì, ước mơ lớn nhất của cậu khi lớn lên là tìm được một người soái tiền nhiều coi tiền như rác, không một câu oán giận liền nguyện ý cho cậu năm trăm vạn tiền sinh hoạt mỗi tháng.
Đồng thời nói với cậu: "Chồng à, anh cứ tiêu thoải mái đi.
"
Loại cốt truyện này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ sau khi Bạc Niên ngủ trong những năm gần đây.
Cho đến bây giờ, người đàn ông trước mặt này lại đưa cho cậu một bản hợp đồng.
Giấc mơ này bằng cách nào đó dường như đang trở thành hiện thực.
Hơn nữa, chi phí sinh hoạt hàng tháng không phải chỉ năm trăm vạn, mà là không thể thấp hơn năm trăm vạn.
Đối mặt với điều kiện hấp dẫn mê người như vậy, cho dù người đưa hợp đồng là Chu Trì Húc, Bạc Niên cũng không chút do dự: "Bút.
"
Không ai lại có thể chê tiền tự dâng đến cửa, ngay cả khi đó là tiền của đối thủ một mất một còn.
Như biết rõ cậu sẽ đồng ý, Bạc Niên vừa mở miệng, Chu Trì Húc liền từ trong túi lấy ra một cây bút mực đưa tới trên tay Bạc Niên.
Không lâu sau, trên tờ hợp đồng có chữ ký của hai người nằm cạnh nhau.
Có hai bản hợp đồng.
Chu Trì Húc lấy một bản, ung dung cất lại vào túi.
Anh nói: “Ba ngày nữa tôi sẽ đưa cậu đến cục dân chính.
”
Bạc Niên đưa tay về phía anh: “Đi cũng được, nhưng hợp đồng đã được ký kết, có phải nên cấp cho tôi chi phí sinh hoạt trước không?”
Chu Trì Húc: "! "
Chu Trì Húc: “Không thiếu của cậu.
”
Gương mặt anh lớn lên có chút hung dữ, lộ ra vẻ mặt không nói nên lời như vậy có chút dọa người, nhưng Bạc Niên không sợ anh, tâm tình tốt còn nhét một miếng xoài vào miệng, mơ hồ nói: “Cậu có số thẻ của tôi chưa, đợi lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu.
"
Tầm mắt của anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng nước của cậu, Chu Trì Húc rũ xuống ánh mắt, đứng lên nói: “Chiều nay tôi còn có việc, đi trước.
Lát nữa tiền sẽ được chuyển vào thẻ của cậu.
”
Dù sao ba ngày sau cũng sẽ ghặp lại, Bạc Niên cũng không tiễn anh, chỉ hướng anh vẫy tay: “Hợp đồng kết hôn có chút đột ngột, nếu mẹ tôi hỏi chuyện, tôi sẽ giải thích với bà ấy trước đây chúng ta yêu nhau, nhưng sau lại chia tay, hiện tại gương vỡ lại lành, nếu bà có hỏi cậu, cậu cứ nói theo như vậy là được.
"
Chu Trì Húc đang định bước ra thì dừng lại, nhướng mày nhìn cậu: “Trước đây chúng ta yêu nhau, gương vỡ lại lành?”
Bạc Niên ‘khụ’ một tiếng, trừng mắt nhìn anh: “Tôi biết nói như vậy có chút ghê tởm, nhưng nếu mẹ tôi hỏi thì nhất định phải có lý do.
Đột nhiên như vậy kết hôn, bà nhất định không thể tiếp nhận được.
”
Chu Trì Húc cũng không phản bác mà chỉ hừ một tiếng không rõ ý tứ: "Được, cứ nói vậy đi.
"
Chu Trì Húc đồng ý với cậu, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Không lâu sau, chiếc xe Porsche lái xe ra khỏi ngã tư trước quán cà phê, chậm rãi rời đi.