Khi nhìn thấy Bạc Niên mệt mỏi mang theo một chiếc vali đến cục cảnh sát, sắc mặt Lâm Phái Lan lúc này đã tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, trong mắt dày đặc sự tự trách và áy náy đến mức gần như sắp trào ra.
Lại bị người bên cạnh lừa gạt, Bạc Niên có thể cảm nhận được mẹ mình đau khổ đến mức nào.
Sau khi từ cục cảnh sát trở về nhà, cậu đã an ủi Lâm Phái Lan một lúc lâu, đối phương mới miễn cưỡng thoát khỏi cơn thất thần.
Từ trong ký ức hồi thần lại, Bạc Niên cụp mi xuống trả lời: [Chuyện đã đến nước này, cố gắng làm việc kiếm lại tiền mới là quan trọng nhất.]
Cậu nói cố gắng làm việc, đương nhiên là cậu phải quay trở lại sự nghiệp livestream trước đây.
Là một người hâm mộ lâu năm và là người quản lý phòng cho buổi biểu diễn cá nhân của cậu, Trứng muối solo Chúc đương nhiên rất vui khi biết về nó.
[Mình còn nghĩ cậu sẽ không quay lại làm streamer, cảm động quá qaq.
Nếu gần đây cậu cần giúp đỡ, nhất định phải nói cho mình biết, tiền còn đủ dùng không, tiền sinh hoạt phí tháng này của mình vẫn còn dư ra một chút!]
Trứng muối solo Chúc: [Mặc dù mình không thể giúp gì nhiều cho cậu nhưng mình vẫn có thể ra một phần lực giúp sự trở lại của cậu (Nắm đấm)]
Bạc Niên thấy vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, trả lời: "Đủ dùng, phí sinh hoạt của cậu vẫn nên giữ lại mua đồ ăn ngon đi."
Tuy rằng sốt ruột về khoản nợ, nhưng cậu cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến việc muốn tìm Trứng muối solo Chúc vay tiền.
Theo như Bạc Niên biết, Trứng muối solo Chúc vẫn là một sinh viên đại học sống dựa vào gia đình để trang trải chi phí sinh hoạt, cậu vẫn chưa đến mức phải vay tiền người khác để trả nợ.
Trong nhà vẫn còn những bức tượng và túi xách đã mua trước khi phá sản.
Nếu bán ra ngoài, cậu cũng có thể lấy lại được một ít tiền, miễn cưỡng có đủ để ứng phó những trường hợp khẩn cấp.
Còn đối với những chiếc túi xách, thắt lưng,… đã được cất trong tủ mấy chục năm không dùng đến thì có thể đóng gói và bán đi.
Chờ vượt qua thời gian này, mọi chuyện ổn định, cuộc sống một lần nữa có thể quay về quỹ đạo.
Nhưng trước khi sắp xếp mọi thứ, cậu còn có việc quan trọng hơn phải làm——
Mở ra app Kiwi, tìm được dịch vụ khách hàng, cậu nhấp vào dịch vụ khách hàng nhân công.
Bạc Niên nhập từng chữ vào khung chat:
[Xin chào, tôi không biết từ khi nào tính năng tự động gia hạn được bật.
Bạn có thể hoàn lại 69,9 tệ cho tôi không?]
Leng keng--
[Kính gửi người dùng Kiwi VIP, khoản thu phí tự động 69,9 tệ của bạn đã được chuyển lại.
Số dư khả dụng của ví WeChat: 3136,12 tệ.]
Giọng văn quen thuộc mang đến nội dung thật ấm lòng.
Bạc Niên nhìn 69,9 tệ đã được khôi phục, tâm trạng chán nản vốn có của cậu đột nhiên trở vui vẻ.
Cậu khẽ cong môi, nhắn tin “cảm ơn” cho nhân viên chăm sóc khách hàng của Kiwi, bật đèn phòng rồi ra khỏi giường.
Trước kia không thiếu tiền, Bạc Niên mua rất nhiều túi mới toanh nhét vào tủ quần áo mà cậu lười mang ra ngoài.
Cậu còn mua một chiếc tủ trưng bày sáu tầng, chuyên dùng để trưng bày các nhân vật trò chơi và búp bê bông của những người nổi tiếng.
Trong số những nhân vật này, có những nhân vật có giá bán ban đầu rất đắt đỏ, nhưng Bạc Niên lúc đó có một chiếc ví lớn, liền không chút do dự mua hết những gì mình thích.
Hơn nữa ánh mắt cậu không tồi, đại đa số đồ trưng bày đều là không sản xuất nứa hoặc sản phẩm duy nhất.
Chúng không chỉ không có trên phần mềm bán đồ cũ mà dù có người ra giá cao cũng không có người bán.
Dùng để kiếm tiền lúc này là thích hợp nhất.
Nhưng...!nhìn vào đủ loại kiểu dáng mà cậu đã sưu tầm được trong tủ trưng bày, Bạc Niên tưởng tượng đến những đồ vật trân quý của mình sắp phải chuyển đến nhà người khác trong lòng liền cảm thấy nhói đau.