Nếu không phải vì trong nhà cần tiền gấp, cậu tuyệt đối sẽ không đem những thứ này bán đi.
Hít một hơi thật sâu, Bạc Niên dứt khoát dọn dẹp hết đồ đạc ra ngoài.
Cậu chất đầy những thùng giấy lớn, sau khi phân loại chúng, cậu chất chúng vào góc phòng.
Bạc Niên bình thường rất lười, có thể ngồi nhưng không thể đứng, có thể nằm thì sẽ tuyệt đối không ngồi.
Trên trán cậu gần như khắc bốn chữ to đùng và "lười tập thể dục".
Sau khi làm xong loạt chuyện này, chàng trai với đôi má ửng hồng thở hổn hển, cậu lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh những chiếc hộp lớn được sắp xếp ngay ngắn trong góc, chỉnh sửa lại bài viết cho hợp lý rồi đăng lên vòng bạn bè của mình.
[Bạc Hà Ngận Niêm: Đồ vật không xuất bản nữa, tự ra giá, ai trả cao nhất là của người đó.
Có hỗ trợ giao hàng tận nơi hoặc chuyển phát nhanh, mua rồi sẽ không được đổi trả, quan tâm ib.
[Danh sách vật phẩm.jpg][Hình túi.jpg]]
Việc liệt kê những thứ trên phần mềm bán đồ cũ thật rắc rối, còn phải giới thiệu chúng qua các liên kết phụ.
Nếu vận khí không tốt còn có thể đụng tới gian thương.
Hiện tại cậu đang cần dùng tiền gấp, chờ người trên mạng ra giá rồi đưa qua chuyển phát nhanh cũng phải mất mấy ngày.
Chi bằng bán thử cho người quen trước, có thể trực tiếp gặp mặt, tiền trao cháo múc, những đồ vật còn dư lại thì đem bán trên phần mềm bán đồ cũ cũng chưa muộn.
Không lâu sau khi bài viết này được đăng, có người đã theo dõi bài viết và trò chuyện riêng với cậu.
Nghe âm thanh tin nhắn từ điện thoại di động, Bạc Niên chỉ cảm thấy đó là chuyện bình thường, trong vòng bạn bè của cậu có rất nhiều người chơi game, danh sách đồ vật đều là hàng tốt, chỉ sợ tối nay sẽ bán được một số lượng lớn.
Nhưng khi cậu mở WeChat, thấy rõ lời nhắn của khách hàng, cậu không khỏi kinh ngạc nhíu mày.
Người gửi tin nhắn cho cậu…
Chu...!Trì Húc?
***
"Cậu gửi rồi à? Thế còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy có trả lời cậu không?"
Giang Thành, trên tầng hai của một câu lạc bộ cao cấp.
Một người đàn ông mặc áo khoác cao bồi, vẻ mặt trang điểm ở trên sân khấu vẫn chưa tẩy đi vỗ vai người bạn tốt bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại còn sáng hơn cả ánh đèn sân khấu trên trần nhà của đối phương, cả khuôn mặt đều là tôi rất tò mò, mau cho tôi xem.
“Không uổng công tôi vừa hoàn thành xong ghi hình đã chạy tới tìm cậu, đã hơn bốn năm rồi, cũng cho cậu cơ hội liên lạc với người ta!”
“Nhưng Trì ca, các anh đã lâu không gặp, đột nhiên muốn mua đồ của anh ấy, Bạc Niên sẽ không nhớ rõ anh chứ?”
Người đàn ông gọi tên Trì có mái tóc ngắn gọn gàng, vầng trán nhẵn bóng, lông mày hơi nhíu lại, dáng người sắc sảo trông đặc biệt lạnh lùng dưới ánh sáng mờ ảo.
Nghe được lời nói bên cạnh, hắn hơi quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ hấp dẫn nhưng lại cực kỳ hung hãn.
Trong không khi hai người ánh mắt giao nhau, nhìn thấy Thịnh Tiêu ở một bên xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, Chu Trì Húc lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng mọi người đều hay quên giống cậu sao sao?"
Thịnh Tiêu đã quen bị anh mắng, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của anh, tiếp tục bô bô nói: “Nhưng mà vừa rồi tôi nhìn thấy trong những ảnh chụp đó, bên trong đều có rất nhiều đồ có người ra giá cao cũng không có người bán, đã không còn xuất bản nữa! Trong số đó có một cái tôi ra giá gấp mười lần treo cả nửa năm rồi cũng chưa có ai bán.
Vì sao Bạc Niên đột nhiên muốn đem những bảo vật này đi bán?”
“Còn tự ra giá, người nào trả giá cao nhất sẽ có được…” Thịnh Tiêu sờ cằm, suy đoán: “Chẳng lẽ… hắn thiếu tiền?”