1
Giang Quyện: "?"
Y nghe xong càng bối rối: "Nịnh bợ con? Con có gì đâu mà nịnh bợ?"
Bạch Tuyết Triều giải thích: "Tân đế kế vị, tước vị của các hoàng tử, hậu cung phi tần gia phong khắp nơi, đều phải được sắp xếp cẩn thận, tân đế phải..."
Dù sao cũng là cháu rể của mình, cháu ngoan của mình lại vô cùng thích, Bạch Tuyết Triều uyển chuyển nói: "Tình hình khó có thể dự đoán, bọn họ tới tìm con cầu tình.
Còn những người đưa bái thiếp này không phải có chuyện muốn xin thì cũng là muốn tính toán cho sau này."
Giang Quyện "A" một tiếng, thì thào nói: "Phiền phức như vậy sao."
Bạch Tuyết Triều phất phất tay, không để ý nói: "Cháu ngoan, nếu con không muốn gặp thì đừng gặp họ, để họ tự đi tìm tân đế mà nói đi, con cứ vui chơi của con."
Giang Quyện không muốn gặp những người đó, dù sao thì "kinh doanh" cũng quá phiền phức, bỏ qua những người khác nhưng vẫn nên gặp Tiết Từ Quân một lần.
Tối hôm qua Giang Quyện muốn an ủi hắn, thế nhưng Tiết Từ Quân đã ngủ rồi, trước khi tới đây Giang Quyện vẫn luôn ngủ, bây giờ Tiết Từ Quân đã mời thì Giang Quyện cũng thuận tiện muốn đi qua an ủi hắn một chút.
"Ông ngoại, con muốn gặp Lục hoàng tử."
"Vậy thì triệu hắn vào đi."
Bạch Tuyết Triều vỗ vỗ tay y, Giang Quyện quay đầu nói với thị nữ: "Có thể mời Lục hoàng tử và Ninh Thái Phi vào đây giúp ta được không?"
Thị nữ cung kính nói: "Dạ, Hoàng hậu."
Thị nữ nhận lệnh vội vã đi ra ngoài.
Bên ngoài Lăng Quang điện có rất nhiều người, đều đang mong mỏi trông chờ được truyền vào.
Trong đó không ai lòng nóng như lửa đốt bằng Mai Phi và Đại hoàng tử Tiết Triều Hoa.
Việc tân đế về kinh truyền đến tai họ rất nhanh, lúc trước Lý Thị lang nói Giang Quyện có xuất thân không phù hợp trước mặt mọi người là do có Lý Tương bày mưu tính kế, đương nhiên cũng có sự ngầm đồng ý của Tiết Triều Hoa và Mai Phi, bây giờ sau khi Lý Tương bị tính sổ, mẹ con hai người cũng hoảng hồn.
Lúc trước Mai Phi chấp chưởng phượng ấn, làm người hung hăng càn quấy, bây giờ nghe nói Giang Quyện ở Lăng Quang điện thì không để ý tới thương thế của mình mà cuống quít sai thị nữ đỡ ả ta đến đây.
Từ lúc Hoằng Hưng Đế bị bệnh, trước mặt Hoàng thái hậu Mai Phi gây xích mích thị phi bị phạt 50 đại bảng đến nay vẫn chưa dưỡng khỏi hoàn toàn.
Lúc Mai Phi nhận được tin tức thì người khác cũng vậy, vì vậy Mai Phi và Ninh Phi cứ như vậy không thể buông tha.
"Tỷ tỷ, dưỡng bệnh...!nhiều ngày rồi, sao sắc mặt...!vẫn kém như vậy?"
Tiết Từ Quân vừa kéo vừa túm cũng không thể cản mẫu phi của mình, đành gãi đầu một cái, lúng túng đi theo qua, cũng chào một tiếng: "...!Mai Phi nương nương."
Hôm qua hắn quá đau lòng, khóc xong một trận thì đi ngủ sớm, về cung vốn còn đang sa sút đã bị Ninh Phi dẫn ra ngoài, nói phải gặp tân hậu một lần, sau này cuộc sống cũng tốt hơn một chút.
Tiết Từ Quân muốn nói điều mẫu phi lo lắng đều là dư thừa, Quyện ca của hắn sẽ không vô duyên vô cớ hành hạ người khác, nhưng mẫu phi của hắn cứ nằng nặc muốn tới, Tiết Từ Quân cũng chỉ đành đi theo.
Mai Phi gật đầu một cái, giả vờ cười: "Thời tiết quá nóng."
Ninh Phi vội hỏi: "Tỷ tỷ, thương thế của tỷ chưa lành thì mau trở về nghỉ ngơi đi, sao còn ở đây làm gì?"
Bà ấy hoàn toàn là biết rõ mà còn hỏi, Mai Phi nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi.
Sao mà Ninh Phi có thể không biết ả tới đây để làm gì chứ?
Còn không phải là muốn có được sự khoan dung và lấy lòng tân hậu sao.
Ninh Phi tới đây chẳng phải cũng vì điều này ư?
Cuối cùng thì hai người đều là phi tử của tiên đế, ngày xưa phong quang như thế nào thì sau khi Hoằng Hưng Đế băng hà những ngày tháng tốt đẹp cũng không còn, không còn được trải qua thư thái nữa, sau này sống như thế nào hoàn toàn dựa vào tâm tình của tân đế.
Bây giờ không giống lúc trước, trước đây Mai Phi đã sớm liếc Ninh Phi một cái, bây giờ ả chỉ có thể ôn tồn nói: "Mở một bữa tiệc cho tân hậu, muốn mời y qua dự."
Ninh Phi cười cười: "Tỷ tỷ, thật là trùng hợp, hoa ở chỗ muội muội đã nở, cũng định mời Hoàng hậu qua đó ngắm hoa."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, bầu không khí có vẻ an lành nhưng thật ra thì sóng cuộn biển ngầm.
Mai Phi cười nói: "Ngắm hoa cũng tốt, rất thú vị."
Hoàng hậu chưa từng thấy hoa chắc? Hoa nở thôi có cái gì đâu mà ngắm?
Ninh Phi cũng nói: "Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo."
Hoàng hậu chưa từng ăn đồ ngon chắc? Còn phải đến chỗ ngươi một chuyến để ăn?
Tiết Từ Quân: "..."
Tiết Triều Hoa: "..."
Không bao lâu sau thị nữ đi ra, nàng áy náy nói: "Các vị nương nương, đại nhân, thân thể Hoàng hậu không khỏe, không gặp các vị được."
Đây là từ chối tập thể.
Tiết Từ Quân cũng không nghĩ nhiều, dù sao trường hợp này rõ ràng đều đến để bấu víu quan hệ, Quyện ca của hắn không nên gặp ai cả, nếu gặp thì không phải là sau này sẽ càng phiền phức hơn sao.
"Mẫu phi, về thôi." Tiết Từ Quân nói: "Con đã nói với người rồi, người nhất định phải đến một chuyến uổng công."
"Có uổng công hay không cũng phải đến rồi mới nói." Ninh phi liếc hắn một cái, vẻ mặt vẫn phải duy trì, bà gật gật đầu với Mai Phi rồi mới dẫn con trai đi.
Nếu thân thể không khỏe thì những người khác cũng không cần ở lại nữa, những người đến lần lượt tản ra, trong lòng Mai Phi và Tiết Triều Hoa vô cùng gấp nhưng cũng đành trở về.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước thì thị nữ lên tiếng: "Xin Lục hoàng tử dừng bước."
Tiết Từ Quân sững sờ, quay đầu lại.
Thật ra không chỉ một mình hắn quay đầu lại, những người chưa đi xa cũng dồn dập quay lại nhìn, thị nữ nhẹ giọng nói: "Thân thể Hoàng hậu không khỏe, không đi ngắm hoa được, mời ngài và Ninh Phi nương nương vào trong ngồi một chút."
Tiết Từ Quân còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Phi đã tiến lên, bà bật cười vội vã nói: "Vậy thì phiền Hoàng hậu lắm."
Bà vỗ nhẹ Tiết Từ Quân một cái thì hắn mới tỉnh táo lại.
Tiết Từ Quân nhìn trái nhìn phải, đều là ánh mắt ước ao hâm mộ, khỏi nói là lúc này trong lòng hắn sung sướng như thế nào.
Quyện ca không gặp ai hết, ai mời cũng không đồng ý, nhưng mà lại mời hắn và mẫu phi vào trong.
Tiết Từ Quân cười hì hì, bước chân cũng mang theo gió mà đi vào.
"Được được được, vào thôi."
Tiết Từ Quân đắc ý, trong lòng Ninh Phi cũng vui vẻ, nhưng bà vẫn hàm súc cười cười liếc nhìn về phía Mai Phi, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, muội muội vào trong tiếp chuyện với Hoàng hậu một chút, hôm khác chúng ta lại trò chuyện."
1
"Được." Mai Phi gật đầu cười, nhìn theo Tiết Từ Quân và Ninh Phi đi vào Lăng Quang điện, vẻ mặt cười đến sắp cứng đờ, móng tay bấm ra rất nhiều dấu trong lòng bàn tay.
Suýt nữa quên mất Lục hoàng tử chơi cùng Hoàng hậu đã lâu, quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ.
Còn ả thì hết lần này tới lần khác đắc tội người ta, bây giờ đành phải lo sợ bất an, chờ đợi bị xử trí.
Trong lòng Mai Phi rất loạn, ả tàn nhẫn mắng Tiết Triều Hoa: "Con là cái đồ vô dụng, sao không học theo đệ đệ kia của mình kìa, người ta đã sớm bám lấy Hoàng hậu!"
Tiết Từ Quân trước giờ không học hành đàng hoàng, thường ngày là người ăn mắng nhiều nhất, Ninh Phi mắng rồi đến Hoằng Hưng Đế mắng, nhưng hôm nay thì khác, Mai Phi khen xong, Ninh Phi cũng cười cười sờ đầu hắn: "Trước đây đầu óc không tốt lắm, cuối cùng cũng làm được một chuyện thông minh rồi."
Tiết Từ Quân nghe vậy thì phiền muộn: "Mẫu phi, rốt cuộc là người đang khen con hay là mắng con vậy?"
Ninh Phi nghĩ tới sắc mặt của Mai Phi vừa rồi, trong lòng còn hồi hộp nhưng vẫn cảm khái: "Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
Đứa nhỏ ngốc này suốt ngày lấy bảo bối của ta đưa tới Ly vương phủ, cuối cùng cũng có được chút quả ngọt."
1
Thị nữ dẫn Ninh Phi và Tiết Từ Quân vào Lăng Quang điện, Tiết Từ Quân vừa thấy Giang Quyện thì hưng phấn phất tay với y: "Quyện ca."
"Quyện ca cái gì." Ninh Phi nhíu mày: "Không có quy củ."
"Không sao đâu." Giang Quyện cười cong mắt: "Hắn gọi ta như vậy ta cũng quen rồi."
Giang Quyện không ngại đương nhiên Ninh Phi cũng không nói gì thêm, bà chỉ cảm thấy Giang Quyện như vậy thật sự có quan hệ không tệ với Tiết Từ Quân, không khỏi cảm khái lần nữa rằng con trai ngốc của mình thật sự là chó ngáp phải ruồi.
Ninh Phi nở nụ cười, vấn an Bạch tiên sinh: "Bạch tiên sinh."
Bạch Tuyết Triều gật gật đầu, rồi nói chuyện với bà.
Tiết Từ Quân và Giang Quyện thì không cần khách sáo gì, hắn đặt mông ngồi bên cạnh Giang Quyện, đắc ý nói: "Quyện ca, ngươi cho ta mặt mũi lắm đó, không gặp ai hết mà chỉ gặp ta."
Giang Quyện chậm rãi nói: "...!Tối hôm qua Tưởng Khinh Lương nói ngươi đau lòng khóc thành đầu heo, ta muốn nhìn xem đau lòng khóc thành đầu heo là như thế nào."
Tiết Từ Quân: "?"
Nụ cười của hắn lập tức cứng lại, nổi lên sát tâm: "Cái gì mà đau lòng khóc thành đầu heo, hắn mới là đầu heo!"
Nhắc đến chuyện này Tiết Từ Quân không khỏi nghĩ đến Hoằng Hưng Đế, tâm trạng có chút hạ xuống, nhưng mà hắn cũng biết Giang Quyện cố ý gặp mình là vì chuyện này: "Quyện ca, ngươi muốn an ủi ta hả?"
Giang Quyện: "Ừm."
Tiết Từ Quân rất cảm động: "Quyện ca, ngươi..."
Không biết nghĩ đến điều gì, Tiết Từ Quân ngừng nói.
"Ta làm sao?" Giang Quyện tò mò hỏi hắn.
"Nếu không phải để an ủi thì còn lý do gì?" Tiết Từ Quân thử dò hỏi.
Giang Quyện: "Ví dụ như?"
Tiết Từ Quân: "Thì...!cái kia...!không phải Ngũ ca chuẩn bị đại điển đăng cơ sao? Lúc đó hoàng tử cũng được phong tước, chúng ta sẽ bị đuổi đến đất phong."
Giang Quyện: "Sau đó thì sao?"
Tiết Từ Quân xoa xoa tay: "Quyện ca, ngươi chọn giúp ta.
Ta muốn đất phong của mình là nơi gần kinh thành, thỉnh thoảng có thể về chơi với ngươi, ta muốn đất phong cũng phải phong phú giàu có một chút, không thì ta ăn gì, chơi gì?"
Giang Quyện kỳ quái hỏi: "Ngươi nói với ta chuyện này thì có tác dụng gì?"
Tiết Từ Quân nịnh nọt: "Ngươi hỏi thăm Ngũ ca giúp ta một chút đi.
Huynh ấy mà định đất phong chắc chắn sẽ định nơi không tốt cho ta, ngươi thổi gió bên gối một chút giúp ta đi mà."
Giang Quyện: "..."
Giang Quyện thành thật nói: "Ta cảm thấy ta không thổi được gió gì đâu."
Tiết Từ Quân: "Ngươi thổi được!"
Giang Quyện: "Có lẽ..."
Tiết Từ Quân thấy y do dự, sâu kín hỏi Giang Quyện: "Quyện ca, ngươi muốn thấy ta đau lòng khóc thành đầu heo sao?"
Giang Quyện: "???"
Tiết Từ Quân nói xong liền giả vờ muốn khóc, Giang Quyện cũng không muốn xem đầu heo, xoắn xuýt một chút, y nói với Tiết Từ Quân: "Ta chỉ có thể hỏi giúp ngươi một chút, huynh ấy quyết định như thế nào ta không thể chi phối được."
Tiết Từ Quân thấy vậy thì cũng chấp nhận: "Được được được."
Biết sớm, tính toán sớm cũng rất tốt.
Tiết Từ Quân càng nghĩ càng đẹp.
Dựa vào Quyện ca, hóng gió rất là thoải mái.
Lúc đến Lăng Quang điện, trong lòng Tiết Từ Quân đều là bực tức, lúc ra khỏi Lăng Quang điện thì nhảy nhót tưng bừng, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Giang Quyện nhiều lần: "Thổi gió bên gối, Quyện ca, nhớ thổi gió bên gối một chút nha!"
4
Giang Quyện: "..."
Tiết Từ Quân và Ninh Phi rời đi không bao lâu thì Bạch Tuyết Triều cũng cáo từ.
Ông lão vừa xuống núi đã không ngừng nghỉ vào cung, cảm thấy ở trong cung không dễ chịu nên ông về Ly vương phủ nghỉ chân, Giang Quyện nói: "Vậy ông ngoại phải nghỉ ngơi thật tốt nha."
Bạch Tuyết Triều cười ha hả: "Con cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tiễn Bạch Tuyết Triều đi xong rốt cuộc Giang Quyện cũng có thể ngủ.
Y mệt lắm rồi, vừa ngả đầu đã nhắm mắt lại, nặng nề thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, một cánh tay vòng qua eo ôm y, Giang Quyện bị người kia kéo vào lòng.
"Vương gia..."
Cái ôm ấm áp này quá quen thuộc, Giang Quyện không cần mở mắt cũng biết là ai, y nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tiết Phóng Ly cúi đầu hôn lên mi mắt y: "Ngủ tiếp đi."
Trước khi nghĩ Giang Quyện còn nghĩ tới chuyện Tiết Từ Quân dặn dò, y mơ màng hỏi: "Đất phong của Lục hoàng tử ở đâu vậy?"
Tiết Phóng Ly bận rộn nhưng hôm nay Giang Quyện gặp ai, làm gì hắn đều biết, hắn thờ ơ hỏi: "Làm sao?"
Giang Quyện đang lúc nửa tỉnh nửa mê, giống như nói mớ: "Hắn muốn ở gần kinh thành, muốn nơi giàu có sung túc một chút."
"Không được."
Giang Quyện "Ò" một tiếng, lông mi run run, không được thì không được vậy, y thật sự quá buồn ngủ, không mở nổi mắt, muốn ngủ tiếp.
Nhưng mà có người không cho y ngủ.
"Em đang thổi gió bên gối?"
Giang Quyện: "Hửm?"
Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, ngón tay hung ác nhéo thịt mềm trên mặt Giang Quyện, kề sát mặt vào, giọng nói lả lướt: "Cô không đồng ý em cũng không thổi thêm chút gió bên gối sao? Thổi đàng hoàng một chút, thổi đến vui vẻ thì cái gì Cô cũng đồng ý với em."
21
Hết chương 104.
Tác giả có lời muốn nói: Vương gia cầm tay cá mặn hướng dẫn cách làm yêu phi.
Thổi gió bên gối gì mà không nhiệt tình tí nào cả (●ˇ∀ˇ●).