"Rầm" một tiếng, chén rượu được đập mạnh lên bàn, bỗng nhiên An Bình Hầu đứng dậy, nhanh chân đi về phía nữ tử kia đè lại bờ vai của nàng ta, kéo ngọc bội trên người nàng ta xuống.
Lúc nãy nhìn thoáng qua gã còn do dự, nhưng sau khi nhìn kỹ thì đó đúng là tín vật của gã và Giang Quyện, An Bình Hầu hoảng hốt hồi lâu, vô số ý nghĩ chạy qua trong đầu gã, gã cắn răng gằn từng chữ từng chữ: "Ngọc bội này sao lại ở trong tay ngươi? Ngươi trộm sao?"
Xảy ra tình huống như vậy, nữ tử kia sợ ngây người, một lát sau nàng ta mới hoảng loạn vội vàng lắc đầu: "Bẩm Hầu gia, không phải..."
An Bình Hầu trầm giọng hỏi: "Ngươi nói thật cho ta!"
Nữ tử vội vã quỳ xuống, sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Hầu gia, thật sự không phải ta trộm, nếu như là đồ đi trộm sao ta dám đeo trên người chứ?"
An Bình Hầu siết chặt ngọc bội nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa gã không ép hỏi nàng ta, mà dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Giang Quyện.
Nếu ngọc bội này không phải bị trộm, vậy thì chỉ có một khả năng.
Khả năng này khiến An Bình Hầu mất đi cọng cỏ cuối cùng, hành động của gã gần đây cũng hoàn toàn trở thành trò cười.
Hít vào một hơi thật dài, An Bình Hầu hỏi Giang Quyện: "Ngọc bội này sao lại ở trong tay nàng ta?"
Giang Quyện cũng bối rối: "Ta không biết."
Y nhận ra ngọc bội kia.
Lần trước gặp An Bình Hầu ở tiệm sách gã có nhắc tới tín vật giữa hai người, sau khi trở về Giang Quyện muốn đem nó đi cầm, dù sao thì chất ngọc tốt như vậy có thể đổi được không ít ngân lượng đó, nhưng Vương gia nói không cần, có thể để trong kho của vương phủ, Giang Quyện liền đưa nó cho Vương gia.
Thấy vẻ mặt Giang Quyện mờ mịt, rõ ràng không biết gì, nội tâm kinh hoàng của An Bình Hầu cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt gã dịu xuống mấy phần, lại hỏi Giang Quyện: "Vậy là nàng ta trộm được từ ngươi sao?"
Giang Quyện làm sao biết được, y quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tiết Phóng Ly.
"Đồ của ngươi mà ngươi không tự biết sao?"
Giang Quyện thật sự không biết, chỉ tiếc An Bình Hầu cũng không biết việc này, gã chỉ cảm thấy hành động của Giang Quyện rất chướng mắt, không khống chế được mà thốt lên câu nói kia.
Giang Quyện: "..."
Y rất oan, không hiểu ra sao lại bị gã oán giận một câu, cá mặn không nhịn được nữa, chậm rãi nói: "Hầu gia, ngươi cũng đã nói rồi, đó là đồ của ta mà, sao ngươi còn quan tâm hơn cả ta nữa vậy?"
"Ta..." An Bình Hầu dừng một chút, cuối cùng không nhịn được, chỉ cố chấp hỏi một lần nữa: "Ngọc bội là nàng ta trộm từ ngươi sao?"
Giang Quyện đang muốn trả lời, Tiết Phóng Ly lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Chỉ là một cái ngọc bội mà thôi, Hầu gia, ngươi hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì em ấy cũng không có ấn tượng đâu, cần gì phải vậy chứ?"
Không có ấn tượng?
Sao lại không có ấn tượng?
Tâm trạng vừa bình tĩnh lại bởi vì câu nói kia mà chập trùng kịch liệt, An Bình Hầu liếc mắt nhìn Giang Quyện, cắn răng hỏi nữ tử kia tiếp: "Không phải ngươi trộm, vậy ngọc bội này từ đâu ra?"
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473)
Nữ tử đương nhiên không dám giấu giếm, nàng ta lắp bắp nói: "Ta...!ta có một khách quen, hắn là quản gia của Ly Vương phủ, họ Cao, thường xuyên đến Hồng Tụ các chơi, ngọc bội này cũng là hắn tặng cho ta."
"Hắn, hắn nói...!là chủ nhân tiện tay thưởng cho."
Tiện tay thưởng cho.
Tiện tay thưởng cho.
Giang Quyện nói không biết, Ly vương nói y không có ấn tượng, lẽ nào thật sự là tiện tay thưởng cho người hầu?
Gã còn nghĩ Giang Quyện giữ lại ngọc bội là vì trong lòng còn quyến luyến.
Cũng vì Giang Quyện giữ lại ngọc bội mà gã đinh ninh Giang Quyện quyến luyến với mình, trong lòng cũng có oán hận với mình.
Nhưng thật ra, Giang Quyện đã sớm dứt ra không còn gì cả.
Giang Quyện giữ lại ngọc bội rồi lại tiện tay thưởng cho người hầu.
Từ đầu tới cuối đều là gã tưởng bở.
Chẳng trách trong mắt Giang Quyện không còn chút tình cảm nào.
Chẳng trách Giang Quyện nhìn gã chỉ như nhìn một người dưng qua đường.
Tâm trạng chập trùng liên tiếp, chút may mắn cuối cùng cũng bị đập tan, sự sỉ nhục vô cùng lớn đánh vào trong lòng, An Bình Hầu cảm thấy phẫn nộ, cũng cảm thấy bị đè nén.
Đã như vậy vì sao ngày đó Giang Quyện còn không để ngọc bội vỡ nát?
Vì sao phải giữ ngọc bội lại, truyền tín hiệu sai lầm cho gã, khiến gã hổ thẹn, khiến gã cố gắng bù đắp!
An Bình Hầu chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, trước mắt biến thành màu đen, gã nắm chặt hai tay, cắn chặt răng: "Ngươi giữ ngọc bội lại là vì hôm nay? Vì hôm nay muốn nhục nhã bản hầu?"
An Bình Hầu đập vỡ ngọc bội, ánh mắt oán độc nhìn Giang Quyện chằm chằm, chậm rãi nói: "Ngươi...!đúng là rất giỏi."
"Hầu gia, ngươi đừng quên."
Giọng nói lãnh đạm của Tiết Phóng Ly vang lên: "Vương phi của bản vương, giỏi hay không không tới phiên ngươi xoi mói bình phẩm.
Ngươi ----- là cái thá gì?"
Dứt lời hắn nâng mắt cười châm chọc, ánh mắt cũng mang theo vài phần nhắc nhở, An Bình Hầu nhìn Tiết Phóng Ly, trong khoảnh khắc đó chỉ cảm thấy trong lòng lãnh lẽo, cực kỳ nguy hiểm.
Oán khí có lớn đến đâu, phẫn uất nhiều bao nhiêu khi vừa tiếp xúc với ánh mắt ấy thì chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận và không cam tâm, dù hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng An Bình Hầu cũng chỉ có thể nói: "Vương gia nói đúng.
Chiếu Thời không là cái thá gì cả."
Tiết Phóng Ly mỉm cười, ánh mắt đảo qua An Bình Hầu đang vô cùng chật vật, kiêu căng gật đầu: "Ngươi biết vậy thì tốt."
An Bình Hầu cắn răng cúi đầu, cả người gã như rơi xuống nước, không có thang để trèo lên, buồn cười bao nhiêu có bấy nhiêu, chật vật bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nhưng chật vật như thế nào cũng không ngăn nổi tôn nghiêm bị đạp lên sau đó giày xéo, không thể mất đi cảm giác bị sỉ nhục này.
Do gã tưởng bở.
Từ đầu đến cuối đều do gã tưởng bở.
Đã như vậy, gã muốn xem xem sự sủng ái của Ly vương rốt cuộc có duy trì đến khi nào!
Giang Quyện, sớm muộn gì cũng phải hối hận!
Gã tàn nhẫn mà nắm chặt nắm đấm.
Tiết Triều Hoa nhìn An Bình Hầu, lại nhìn Tiết Phóng Ly, chỉ cảm thấy việc huyên náo hôm nay thật sự quá khó coi.
Gã vội vã phất tay một cái, kéo An Bình Hầu đang hồn xiêu phách lạc xuống, cười nói với Tiết Phóng Ly: "Ngũ đệ, hôm nay thật là..."
Xui xẻo, quá xui xẻo.
Vốn muốn mời An Bình Hầu làm thuyết khách, kết quả thuyết khách không thành còn tạo ra một trận huyên náo khiến ai cũng không vui nổi.
Thậm chí Tiết Triều Hoa còn hoài nghi có phải mình bị lừa rồi không.
Tình huống hôm nay, người Vương phi kia của Ngũ đệ hiển nhiên không có chút tâm ý nào với An Bình Hầu, ngược lại An Bình Hầu thì luôn để mắt đến người ta, gã nhìn thấy người ta xong thì cư xử như một thằng ngu, còn muốn dâng kế sách chó má gì cho mình nữa?
Tiết Triều Hoa càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Nham hiểm, thật là nham hiểm!
Trong lòng Đại hoàng tử thầm mắng không ngớt, lại bất ngờ nghe thấy Tiết Phóng Ly cười như không cười nói: "Đại ca, ngươi giúp đỡ người khác lén lút hẹn gặp Vương phi của bản vương sao?"
Tiết Triều Hoa nghe vậy vội vàng phản ứng lại, lão Ngũ đây là muốn tính sổ với mình, Tiết Triều Hoa hàm hồ nói: "...!Chỉ là muốn An Bình Hầu nói đỡ vài lời."
Tiết Phóng Ly: "Nói đỡ? Chi bằng Đại ca nói đỡ cho mình trước đi đã."
Dứt lời, Tiết Phóng Ly ném về phía Tiết Triều Hoa một cái ngọc bội: "Vài ngày trước, bản vương cho người tra xét, có lấy được cái ngọc bội này."
Tiết Triều Hoa nhận lấy, vừa nhìn thấy liền đổi sắc mặt: "Việc này tuyệt đối không phải ta làm."
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473)
Tiết Phóng Ly lạnh nhạt: "Trước đó bản vương cũng cho là vậy.
Đại ca sao lại ngu ngốc như thế, cũng không đến nỗi ban thưởng ngọc bội có khắc tên của mình, nhưng chuyện hôm nay khiến bản vương mở mang tầm mắt, nói không chừng đúng là Đại ca làm thật."
Ý trong ý ngoài đều đang mắng Tiết Triều Hoa ngu xuẩn, đương nhiên gã nghe ra, nhưng nghe ra thì như thế nào, chỉ có thể gượng cười: "Ngũ đệ, việc này tuyệt đối không phải là Đại ca làm, đệ cho ta mấy ngày, ta nhất định tra ra rõ ràng cho đệ một câu trả lời thỏa đáng."
Tiết Phóng Ly không tiếp lời, chỉ hỏi Giang Quyện: "Thích canh Diệp Liên không?"
Hắn đánh trống lãng quá nhanh, Giang Quyện sửng sốt một chút, ngoan ngoãn gật đầu: "Thích."
Tiết Triều Hoa như hiểu được ý tứ trong đó, gã dò hỏi: "Nếu thích thì bổn cung sai đầu bếp viết lại công thức cho các đệ?"
Tiết Phóng Ly khẽ cười: "Người khác làm hương vị cũng sẽ không giống."
Tiết Triều Hoa im lặng một chút, liền thử thăm dò hỏi: "Vậy...!đầu bếp kia...!các đệ có thể mang đi."
Tiết Phóng Ly ung dung thong thả hỏi: "Đại ca tình nguyện bỏ sở thích của mình sao?"
Tiết Triều Hoa: "...!Đương nhiên."
Cái huần hòe.
Xem nơi này của gã như tiệm cơm thì thôi đi, kết quả vui vẻ thì đầu bếp cũng muốn mang đi, còn ở đó giả vờ giả vịt với gã.
Muốn đem đầu bếp đi thì nói đại cho rồi, còn bày đặt hỏi gã có tình nguyện bỏ sở thích không, còn là người không?
Tiết Triều Hoa duy trì mỉm cười hoàn mỹ, thật ra trong lòng rất không nỡ, nhưng hôm nay vừa đắc tội với Tiết Phóng Ly một trận xong, huống chi còn có chuyện ngọc bội, cho dù không nỡ cũng không còn cách nào.
Tiết Triều Hoa sốt ruột phất tay, lòng như đao cắt nói: "Đem đi đi, đem đi đi."
Tiết Phóng Ly: "Nếu đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."
Tiết Triều Hoa: "..."
Mọe, tức chớt đi được.
Không cầu tình được, còn tiền mất tật mang.
Tiết Triều Hoa cảm thấy không nuốt giận nổi, Giang Quyện lại rất vui vẻ.
Y biết Vương gia kêu người chuẩn bị canh Diệp Liên là vì mình, muốn đem đầu bếp đi cũng là vì mình, Giang Quyện không nhịn được nói với Tiết Phóng Ly: "Vương gia, huynh thật tốt."
Tiết Phóng Ly nhìn y một chút, khóe môi khẽ nhếch: "Ừm."
Liên quan tới ngọc bội của An Bình Hầu, Tiết Phóng Ly vốn tưởng rằng Giang Quyện ít nhiều gì cũng sẽ hỏi hắn vài câu nhưng thấy Giang Quyện có vẻ như đã quên chuyện đó luôn rồi, Tiết Phóng Ly cũng không tự tìm phiền phức.
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473)
Qua một lát, Giang Quyện lại nói: "Vương gia, huynh lại gần đây một chút ta có chuyện muốn nói với huynh."
Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, thấy ánh mắt Giang Quyện sáng lấp lánh, trong lòng hơi động, nhớ tới tiếng "phu quân" kia, Tiết Phóng Ly cúi đầu về phía Giang Quyện, giống như thờ ơ nói: "Hửm? Nói gì mà phải như vậy?"
Giang Quyện nắm mặt Tiết Phóng Ly, buồn bực hỏi: "Vương gia, chuyện kia là sao? Ngọc bội của Hầu gia ta nói đưa cho huynh giữ, huynh nói để trong kho nhưng mà huynh lại không để trong kho."
Giang Quyện chậm rãi nói: "Ta cảm thấy bây giờ huynh nên giải thích đàng hoàng một chút cho ta.".