Lần này bánh tử đằng ngon như thế nào Giang Quyện cũng ăn không vô nữa.
"Vương gia ở đâu?"
Sợ cái gì thì cái đó tới, Giang Quyện vô cùng lo lắng, y nhíu mày lại: "Có nghiêm trọng không?"
Cao quản gia không nói gì thêm, chỉ nói: "Vương phi đi theo ta đi."
Mưa vẫn còn rơi, Giang Quyện đi mấy bước Lan Đình vội vã bung dù ra che cho y, Cao quản gia lén quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng cảm thấy giả dối đến không chịu nổi.
Haizzzzz, hắn cũng không có cách nào.
Vương gia cả đêm không ngủ, sáng sớm đã đã ra ngoài mua bánh cho Vương phi là thật, nhưng Vương gia vốn dĩ không ngủ được.
Về phần nhiễm lạnh rồi bắt đầu ho ra máu gì đó, giả, đều là giả hết, nhưng Vương gia là muốn mượn chuyện này nói tới mình tranh thủ tình cảm của Vương phi mà thôi.
Cao quản gia biết chân tướng nhưng không thể ăn ngay nói thật, dù sao lần này Vương phi giận Vương gia cũng do hắn nhiều lời.
Có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này phải dựa cả vào Vương phi, một ngày Vương phi chưa nguôi giận Cao quản gia phải lo lắng đề phòng một ngày, dù sao Vương gia không vui thì hắn sẽ gặp xui xẻo.
Cao quản gia có thể làm gì chứ?
Hắn không thể làm gì khác hơn là trong lòng mạnh mẽ khiển trách Vương gia, thân thể lại thành thật phối hợp với Vương gia để dỗ dành Vương phi.
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)
Đến Lương Phong viện, nha hoàn lui tới trong tay bưng một cái chậu vàng, khăn ngâm trong nước tản ra vết máu, Giang Quyện nhìn thấy thì càng lo lắng hơn.
"...!Vương gia."
Y cuống quít đi vào, người đàn ông dựa trên giường chếch con ngươi nhìn sang.
Tiết Phóng Ly thường xuyên mặc y phục sẫm màu, trường bào cầu kỳ phiền phức, nhưng hôm nay lại mặc một bộ màu sắc rất nhạt.
Vẻ mặt hắn mất hứng mang theo bệnh khí, vẻ ngoài đẹp đẽ mỹ lệ thường ngày vào lúc này hiện ra mấy phần văn nhã.
"Sao em lại tới đây?"
Tiết Phóng Ly thấy vậy quét mắt qua, cuối cùng đặt trên người Cao quản gia, hắn lạnh nhạt nói: "Bản vương dặn dò ngươi như thế nào."
Cao quản gia: "..."
Cao quản gia đau răng nói: "Nô tài, nô tài..."
"Vương gia đừng trách hắn, là tại ta cứ hỏi mãi."
Giang Quyện sợ Cao quản gia bị trách tội vì mình vội vã nói đỡ cho hắn, Cao quản gia xấu hổ cúi thấp đầu trong lòng thở dài.
Haizzzz, Vương phi thiện tâm như vậy, thật sự không nên.
Vương gia cũng thật là, ỷ vào thiện tâm của Vương phi suốt ngày lừa Vương phi, thật sự không phải người.
Giang Quyện vô cùng lo lắng hỏi: "Vương gia, huynh sao rồi?"
Giọng nói Tiết Phóng Ly bình thản: "Bản vương không sao."
Sắc mặt hắn tái nhợt, mệt mỏi làm sao giống như không sao, Giang Quyện lại hỏi: "Thái y đã tới chưa?"
Tiết Phóng Ly gật đầu: "Dặn bản vương tĩnh dưỡng mấy ngày."
Giang Quyện "Ò" một tiếng vẫn không an tâm lắm, y còn muốn nói gì nữa Tiết Phóng Ly lại như lơ đãng hỏi: "Bánh tử đằng kia em đã nếm thử chưa? Có thích không?"
Vương gia bị bánh tử đằng làm hại ho ra máu, bây giờ còn hỏi y có thích không, Giang Quyện lắc đầu: "Không thích."
Nghe y nói không thích Tiết Phóng Ly cũng không phản ứng gì, giọng vẫn bình thản: "Không thích thì thôi, lần sau cho em nếm thử món khác."
Giang Quyện ngẩn ra: "Vương gia..."
Tiết Phóng Ly: "Hửm?"
Về chuyện Vương gia nói dối Giang Quyện đúng là có chút tức giận, nhưng bây giờ y bị hắn làm cảm động, rũ mắt xuống nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ta lừa huynh.
Ta thích bánh tử đắng lắm, nhưng mà...!Sức khỏe huynh không tốt, lần sau đừng đội mưa ra ngoài mua bánh nữa."
Tiết Phóng Ly nhìn y vài lần, biết Giang Quyện đây là đã được dỗ dành, hắn nhẹ nhàng cười đồng ý: "Được, bản vương nghe lời em."
Nói xong Tiết Phóng Ly phất tay cho người hầu lui ra, lúc này mới nói với Giang Quyện: "Đến đây, ngủ cùng bản vương một lúc."
Giang Quyện vốn định ngủ nướng tiếp, cũng không giận hắn nữa cho nên cởi giày ra định bò vào bên trong, nhưng đầu gối vừa mới đặt lên giường eo đã bị ôm lấy ngã vào trong một lồng ngực ấm áp.
Giang Quyện đụng vào một chút, y sợ mình đụng đau hắn, lo lắng hỏi: "Vương gia không sao chứ?"
Tiết Phóng Ly cúi đầu, đặt cằm trên đầu Giang Quyện, ngửi hương vị trên người thiếu niên, tham lam mà lấy đi khí vị thuộc về Giang Quyện, giọng nói trầm thấp: "Sao có thể không sao được chứ."
Hương vị trên người thiếu niên luôn có thể kỳ diệu mà vuốt ve nóng nảy thô bạo tàn ác trong lòng hắn, thậm chí chứng đau đầu dằn vặt hắn nhiều năm cũng giảm đi.
Xa nhau một buổi tối, Tiết Phóng Ly cực kỳ khát vọng được lần nữa ôm người vào lòng, cũng vô cùng nhớ nhung hương vị thuộc về thiếu niên.
Mà lúc này trong ngực của hắn cuối cùng cũng được lấp đầy.
Giang Quyện: "A?"
Y sợ hết hồn, nhanh chóng muốn ngồi dậy, nhưng cái tay kia lại như khảm y vào trong lòng hắn vậy, Giang Quyện hỏi Tiết Phóng Ly: "Đụng huynh đau sao?"
Giữa hơi thở quẩn quanh vị ngọt thanh, Tiết Phóng Ly thả lỏng nhắm mắt lại, sung sướng nói: "Em cho rằng bản vương là em hả?"
Giang Quyện sửng sốt một chút mới phát hiện Vương gia đang chê cười mình sợ đau, y ngẩng đầu lên nhìn hắn một hồi cuối cùng vẫn nằm lại trong lòng hắn, buồn buồn nói: "Không đau thì thôi."
Nể tình Vương gia đang bệnh, cá mặn là mình đây rộng lượng, tạm thời không tính toán với huynh ấy.
Tiết Phóng Ly cười nhẹ một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Giang Quyện.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tí tách, trong phòng lại rất yên tĩnh, Giang Quyện nằm nhoài trong lòng Tiết Phóng Ly rất nhanh đã buồn ngủ, chỉ có điều lúc mơ màng y đột nhiên nhớ tới điều gì, nắm tay áo Tiết Phóng Ly lắc lắc: "Vương gia."
Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống: "Làm sao vậy?"
Giang Quyện thì thào nói: "Thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng nhất rồi."
Tiết Phóng Ly nhìn y, Giang Quyện nghiêm túc nói: "Sau này huynh đừng lừa gạt ta nữa có được không? Ta không thích bị lừa đâu."
Y nói như vậy ý là không tính toán chuyện ngọc bội nữa mà muốn Tiết Phóng Ly đồng ý với mình sẽ không lừa gạt y nữa, Tiết Phóng Ly không lập tức trả lời chỉ thờ ơ hỏi: "Em có từng gạt bản vương không?"
Suýt chút nữa y đã thốt lên hai chữ "Không có", nhưng đột nhiên nhớ tới bệnh tim của mình cũng đang lừa gạt Vương gia.
Im lặng một chút Giang Quyện cố gắng chắp vá: "Nếu bất đắc dĩ phải nói dối thì được, đừng..."
Bệnh tim là thiết lập của nhân vật được tác giả đặt ra, y cũng không thường xuyên sử dụng chỉ có lúc không muốn làm việc sẽ dùng một chút.
Hẳn là cũng không có gì ghê gớm đúng không?
Còn Vương gia thì không sống được bao lâu nữa, y diễn đến khi Vương gia qua đời thì bệnh tim sẽ tự khỏi.
Giang Quyện an ủi mình một chút nhưng vẫn chột dạ, y vùi trên đầu vai Tiết Phóng Ly, Tiết Phóng Ly nhìn y một cái cũng không để trong lòng.
Lời nói dối của Giang Quyện cũng chỉ là chút lời nói mát không ảnh hưởng tới toàn cục, thế nhưng từ đầu đến giờ thiếu niên bị hắn gạt hai chuyện.
Giang Quyện hiểu lầm hắn ho ra máu.
Mà bệnh tim của thiếu niên tái phát càng ngày càng nhiều lần, có lẽ y không thể chống đỡ được quá lâu, chuyện ho ra máu không đáng sợ.
Ngoài ra, chuyện hắn gạt thiếu niên nghiêm trọng nhất còn một việc nữa.
Thiếu niên cho rằng hắn là người tốt.
Hắn cũng cố gắng đóng vai một người tốt.
Trong lòng Tiết Phóng Ly nhẹ chậc một tiếng, mí mắt chậm rãi hạ xuống.
Nếu như y phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, có sợ không? Có còn muốn thân cận với hắn không?
Nghĩ đến đây, Tiết Phóng Ly nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên mấy phần buồn bực, vẻ mặt cũng tối tăm.
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)
Dưỡng Tâm điện.
"Truyền Phò mã Đô úy Tô Phỉ Nguyệt."
Uông tổng quản lên tiếng gọi, không lâu sau có người chậm rãi đi vào, Tô Phỉ Nguyệt không chút hoang mang hành lễ: "Thần, Tô Phỉ Nguyệt bái kiến bệ hạ."
Hoằng Hưng Đế ngồi ngay ngắn một bên, không mặn không nhạt nhìn lão hành lễ, cũng không hạ lệnh cho lão đứng dậy, Tô Phỉ Nguyệt không có chút khó chịu nào, cứ như vậy khí định thần nhàn quỳ ở đó, tùy ý Hoằng Hưng Đế đánh giá lão.
"Đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng không thay đổi gì."
Hồi lâu Hoằng Hưng Đế nói một câu, lúc này mới phất tay: "Đứng lên đi."
Tô Phỉ Nguyệt đứng dậy, lão đã đến tuổi trung niên nhưng trên mặt không già nua chút nào, Tô Phỉ Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Bệ hạ cũng vẫn anh vũ bất phàm như vậy."
Hoằng Hưng Đế cười một tiếng: "Trẫm nghe Chiếu Thời nói những năm này ngươi vẫn du thủ du thực, cả ngày chỉ biết uống rượu câu cá."
Tô Phỉ Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không có du thủ du thực như vậy, thỉnh thoảng vẫn làm chút chuyện đàng hoàng."
Hoằng Hưng Đế hứng thú: "Ồ? Chuyện gì?"
Tô Phỉ Nguyệt chậm rãi nói: "Vẽ mày cho Phù Oanh, còn vẽ hoa điền cho nàng ấy."
Phù Oanh trong miệng lão là Trưởng công chúa, Hoằng Hưng Đế mắng: "Bớt cợt nhả với trẫm."
Cười mắng xong, Hoằng Hưng Đế lại nói: "Ngày trước ngươi là trạng nguyên của trẫm, môn sinh đắc ý của Bạch Tuyết Triều, bây giờ chỉ biết vui chơi không làm gì, trong lòng ngươi không cảm thấy như thế nào cả sao?"
Tô Phỉ Nguyệt cười cười, rất thản nhiên nói: "Bệ hạ, thần cũng không còn cách nào, ai bảo cơm mềm này ăn quá ngon chứ."
Hoằng Hưng Đế lại mắng lão một câu, lúc này mới nói: "Trước khi ngươi và Phù Oanh rời kinh trẫm đã muốn triệu ngươi vào cung, chỉ là ngươi trốn quá nhanh, Phù Oanh lại cản hết lần này tới lần khác trẫm mới không nói gì được, bây giờ ngươi đã gặp bạn cũ, cũng đã du sơn ngoạn thủy, dù sao cũng nên phân ưu cùng trẫm chứ?"
Tô Phỉ Nguyệt không đáp ứng, chỉ nói: "Cái này cần xem ưu phiền của bệ hạ có thật sự vướng bận hay không."
Hoằng Hưng Đế cũng không vòng vo với lão: "Trong mấy đứa con của trẫm, ngươi thấy ai có thể đảm đương được chức trách lớn? Những năm này trẫm càng ngày càng lực bất tòng tâm, việc củng cố ngôi vị lúc trước đã cố tình tránh đi, bây giờ nhìn lại cảm thấy không thể đùn đẩy được nữa."
Tô Phỉ Nguyệt im lặng một chút, hỏi Hoằng Hưng Đế: "Bệ hạ muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Hoằng Hưng Đế dò xét liếc mắt nhìn lão một cái: "Nói lời dễ nghe trước đi."
Tô Phỉ Nguyệt: "Lúc trước thần quen biết Thái phó có từng tiếp xúc với hai vị hoàng tử.
Đại hoàng tử làm người ngay thẳng, tính cách kiên nghị, Ngũ hoàng tử...!Ly vương điện hạ, đa mưu túc trí, lúc còn nhỏ đã có uy thế, còn Lục hoàng tử...!khá là lương thiện."
Hoằng Hưng Đế gật đầu: "Lời khách sáo của ngươi nghe cũng êm tai."
Ngừng một chút Hoằng Hưng Đế lại hỏi: "Lời nói thật thì sao?"
Tô Phỉ Nguyệt thành khẩn nói: "Đều không thể ủy thác trọng trách.
Chi bằng bệ hạ lại quan sát thêm mấy năm nữa, xem trong hoàng tôn của người có thể có ai để ủy thác trọng trách được hay không."
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)
Hoằng Hưng Đế nghe xong cũng không giận, chỉ hỏi lão: "Vậy lão Ngũ không được sao?"
"Lão Ngũ từ nhỏ tư chất đã rất tốt, còn những thứ khác...!uy thế mà ngươi nói chắc là tính tình nó nóng giận thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn? Chuyện này có thể sửa đổi."
Tô Phỉ Nguyệt nhíu mày, nhắc nhở: "Bệ hạ, hiện tại không có ai có thể khiến Vương gia thay đổi, chắc gì sau này sẽ có người khiến Vương gia thay đổi chứ?"
Hoằng Hưng Đế: "Từ sau khi lão Ngũ thành hôn tính tình đã thu liễm không ít, không phải Phù Oanh mở tiệc sao, đến lúc đó ngươi cứ xem thử một chút."
Tô Phỉ Nguyệt cũng không để lời này trong lòng, chỉ nói: "Bệ hạ trước sau không lập Thái tử cũng bởi vì rất nhiều đại thần trong triều đều oán thán Vương gia đúng không? Người khác không dám nhắc tới nhưng Tưởng tướng quân và Cố thừa tướng cũng thường xuyên khuyên giải bệ hạ, bọn họ vô cùng lo lắng."
Lần này, Hoằng Hưng Đế không nói gì nữa, dừng một chút Tô Phỉ Nguyệt lại nói: "Những điều đó đều không quan trọng, giang sơn này là của bệ hạ, vị trí thiên tử này bệ hạ cho ai cũng được, chỉ là...!Bệ hạ, theo góc nhìn của thần thì hình như Vương gia cũng không có ý đó, bệ hạ muốn cho Vương gia nhưng chưa chắc Vương gia đã muốn."
"Đùng đoàng" sấm chớp một tiếng, mưa rơi nặng hạt, Hoằng Hưng Đế chậm rãi ngẩng đầu lên, qua một hồi lâu ông mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Đúng vậy, nó hận trẫm như vậy.
Dù trẫm nâng trong tay đưa cho nó cũng chưa chắc nó sẽ chịu nhận...".