Cá Mặn Pháo Hôi Nhỏ Bị Thế Tử Gia Để Mắt Đến


Hồ Tam xoay người chạy ra cửa.

Mục Tư An nghiêng đầu giả vờ bình tĩnh.

Hầy, thế tử gia nổi giận, không thể chọc vào được!

...

Khoảng một canh giờ sau.

Định Bắc Hầu phủ.

Trong thư phòng của Hầu gia vốn được canh gác nghiêm ngặt.

Hai cha con nhà Tạ đang nói chuyện, bầu không khí nghiêm trọng và nặng nề.

Định Bắc Hầu, Tạ Uyên trầm giọng nói: “Chương nhi, chuyện mỏ sắt bị lộ rồi, phải thu dọn ngay.”

“Sao có thể chứ?” Tạ Chương kinh ngạc.

“Người của Hoàng Thành Tư đã tới điều tra ngọn núi hoang đó.”

“Phụ thân, tin tức có đáng tin không?”

“Đáng tin.” Nguồn tin không sai được.

Bí mật của ngọn núi hoang, ngay cả nhà họ Đỗ và Trưởng công chúa cũng không biết, rốt cuộc là ai tiết lộ, chính kẻ đó cũng không biết.

Chỉ biết rằng người ra lệnh điều tra là Phí Hạo.

Sắc mặt ôn hòa thường ngày của Tạ Chương nhuốm một tầng âm u, “Có phải trong chúng ta có kẻ phản bội không?”

“Chắc là không.

Nếu có kẻ phản bội thì không chỉ có người của Hoàng Thành Tư đến điều tra ngọn núi hoang, mà Cấm Vệ quân đã tới phủ Hầu bắt người rồi.”

“Phụ thân nói đúng.

Nhi thần sẽ lập tức xử lý việc này.”

Tạ Chương đứng dậy xin cáo lui.


Tạ Uyên bất ngờ hỏi: “Chương nhi, cô nương tạm trú ở trang viên thế nào rồi?”

“Nghe nói sống rất tốt, còn định kinh doanh nhỏ.

Gần đây có người theo dõi con, tạm thời không tiện đến gặp nàng thường xuyên, dễ gây nghi ngờ, cũng có hậu họa.

Con quyết định ngày mai chuyển đến ký túc xá của Quốc Tử Giám, chuyên tâm đọc sách.”

“Con biết cân nhắc là tốt.” Tạ Uyên vẫy tay, bảo y lui xuống.

Tạ Chương trở về nơi ở, lập tức viết thư, bảo tâm phúc truyền đi.

Xử lý xong mọi việc.

Tạ Chương đến gặp Tạ mẫu, chính là Tạ Nhị phu nhân.

Tạ Nhị phu nhân thấy con trai đến, rất bất ngờ, “Chương nhi, con không đến Quốc Tử Giám sao? Sao đột nhiên tới chỗ mẫu thân, có chuyện gì gấp à?”

“Mẫu thân, nhi tử đến thỉnh an người.”

“Biết con hiếu thuận rồi, mau lại đây ngồi.”

Tạ Nhị phu nhân mặt mày rạng rỡ, vô cùng vui mừng.

Con trai bình thường bận rộn, khó có dịp gặp được một lần.

Tạ Chương đợi nha hoàn dâng trà nóng, liền cho lui mọi người.

Tạ Nhị phu nhân mỉm cười nói: “Hôm nay nếu con về sớm, còn gặp được cậu con nữa.”

“Cậu về kinh rồi ạ?” Tạ Chương hơi bất ngờ.

“Đúng vậy, còn đặc biệt mang quà cho con, ta đã bảo người đưa đến viện của con rồi.

Nhưng lần này không gặp cũng không sao, cậu con về rồi sẽ không đi nữa.”

“Cậu hồi kinh báo cáo công việc sao?” Tạ Chương nghĩ đến cậu Quan Hằng ở bên ngoài làm quan hơn mười năm, “Lần này cậu điều về kinh thành, có phải đi cửa sau của ai không?”

Quả nhiên, Tạ Nhị phu nhân giải thích cho y.

Tạ Nhị phu nhân nói: “Đúng vậy, còn đổi một trang viên với ta để mở đường.”

“Trang viên nào ạ?” Tạ Chương bất ngờ.

Tạ Nhị phu nhân nói: “Một trang viên cũ ở ngoại thành, không đáng giá.

Người ta chỉ nhắm đến rừng đào trong đó.”

Tạ Chương nghe vậy, cũng không bận tâm nhiều, “Mẫu thân, còn một việc muốn nói với người.”

“Chuyện gì?”

“Mẫu thân quản lý Tứ muội chặt một chút, sau này đối xử khách khí với Chiêu Dương quận chúa.” Tạ Chương kể việc Tạ Oánh âm thầm phao tin đồn nhảm về Đỗ Uyển, “Bây giờ không như trước, người ta đã là quận chúa, không thể tùy tiện bôi nhọ.”

“Con nghe ai nói vậy, A Oánh lại làm chuyện đó?”

“Nếu mẫu thân không tin, có thể gọi Tứ muội tới hỏi.”

“Không, mẫu thân không phải không tin con.”

“Phạm tội khi quân là tội nặng thế nào, mẫu thân rõ chứ.

Trước đây muội ấy cứ trưng sắc mặt với quận chúa, quận chúa không gây khó dễ, là vì nể mặt con từng cứu nàng ấy.”

Giờ cái thể diện này của y không còn tác dụng.

Khi có người tới cửa yêu cầu y trả một vạn cân lương thực, y liền xác định cô bé đã khác trước.

Mặc dù sau này y điều tra ra, là nàng đã quên đi những chuyện trước kia.

Nhưng y vẫn cảm giác có gì đó không đúng.

Nhưng y lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào.

...


Màn đêm buông xuống.

Ngọc Linh Viện, trong tĩnh thất đã thắp sáng mấy ngọn đèn.

Đỗ Uyển dồn sức viết — luyện chữ.

Ban ngày bị Phí Hạo cười nhạo làm cho kích thích, chẳng phải chỉ là những lời đồn cô ghi chép từ Hán tự sang chữ viết thế giới này sao? Cô không viết được nhưng lại có thể vẽ mà.

Vẽ theo mẫu, bút pháp có chút kỳ quái mà thôi.

“Bốp!”

Có hòn đá nhỏ ném trúng cửa sổ.

“Ai thế? Ném cái gì vào tĩnh thất vậy.” Họa Ý đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

Không thấy ai, lại quay trở vào.

Ôi trời!

Đàn ông ở thế giới này, đều có sở thích dùng đá nhỏ ném cửa sổ sao?

Đỗ Uyển hạ mắt, run run mi.

“Ninh Cầm, Họa Ý, ta muốn một mình yên tĩnh luyện chữ, hai người ra ngoài đóng cửa lại, không có việc gì thì đừng làm phiền ta.”

“Vâng.”

Hai tiểu nha hoàn lui ra khỏi tĩnh thất.

Đỗ Uyển đi đến cửa sổ, thò đầu ra ngoài.

Không thấy ai?

Chỉ đành quay lại, vừa ngồi vào bàn.

Cửa sổ lại có động tĩnh, Phí Hạo từ cửa sổ trèo vào, khuôn mặt lạnh như băng như mọi khi.

Đỗ Uyển liếc hắn một cái, “Trời tối rồi còn tới, có chuyện gấp à?”

Phí Hạo trầm mặt hỏi: “Sao cô không nói với tôi, Vương Phú Quý có người đứng sau?”

“Ngươi điều tra ra rồi, là ai?”

“Thật sự có người?” Phí Hạo nhìn chằm chằm cô.

“Ngươi—” lại bị hắn lừa nói ra.

Đỗ Uyển trừng mắt, gắng gượng vớt vát thể diện: “Trên đời đâu chỉ có mỗi mình ngươi thông minh.

Ngươi đoán ra, ta cũng đoán ra thôi.”

Phí Hạo bước tới gần, “Đỗ Uyển Uyển, lần hợp tác này cô không có thành ý.”


“Ngươi không phải bây giờ mới cảm thấy mình lỗ vốn chứ, lỗ thì ngươi cũng chỉ có thể chịu.

Giao dịch đã hoàn thành, từ chối trả hàng.” Đỗ Uyển liếc xéo hắn, rất điềm tĩnh.

Đây vốn là một vụ hợp tác đôi bên cùng có lợi, đột nhiên hắn nói như vậy, rõ ràng là muốn lừa cô nói ra.

Hừ, cô mới không mắc bẫy.

Phí Hạo đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, “Ồ, hóa ra cô sớm đoán ra, sao không nhắc tôi một tiếng? Nếu không phải cô không nhắc sớm, đã chẳng…”

“Chẳng cái gì?”

“Dựa vào gì mà nói với ngươi?”

“Dựa vào gì? Dựa vào việc ngươi đứng bên ta.” Hắn càng không nói, Đỗ Uyển càng tò mò muốn biết.

Phí Hạo im lặng, quyết không nói.

Đỗ Uyển kiên nhẫn chờ một hồi lâu, vẫn không thấy hắn mở miệng, “Không nói, ngươi tới đây làm gì?”

“Cô biết chủ nhân phía sau của Vương Phú Quý là ai?”

“Không biết.”

Đỗ Uyển đột nhiên mất hứng.

Nghe hắn hỏi vậy, thì ra vẫn chưa điều tra ra Tạ Chương.

Cũng phải, Tạ Chương là nam chính, hành sự kín kẽ, sao có thể dễ dàng bị bắt được nhược điểm.

Phí Hạo hơi nheo mắt.

Cô nhóc này tám phần đã biết là ai...!nhưng tại sao không nói?

Chỉ thấy cô gái nhỏ cầm bút lên luyện chữ, ra vẻ không còn hứng thú, coi như Phí Hạo không tồn tại!

Phí Hạo lúc này thật sự không biết làm gì với cô, nàng ấy cứ chẳng bao giờ đi theo lối mòn cả, “Trước kia nếu cô học hành chăm chỉ như thế này, sao có thể bị người khác lừa thê thảm như vậy?”

Cô gái nhỏ lạnh lùng ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó lại cúi xuống viết vẽ tiếp.

Dưới gầm bàn, đôi chân nhỏ vẫn nghịch ngợm đung đưa qua lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận