Cá Mặn Pháo Hôi Nhỏ Bị Thế Tử Gia Để Mắt Đến


Trước đây, khi đọc sách, sự chú ý của Đỗ Uyển chỉ tập trung vào nam chính và nữ chính, những chi tiết nhỏ nhặt khác không mấy quan trọng.

Nhưng giờ đây, cô cảm thấy… tác giả thật không biết điều! Sao có thể bỏ qua những chi tiết quan trọng như vậy, chỉ cần một câu là đủ!

Đỗ Uyển vẫn có một nghi ngờ: Trong kinh thành có không ít nhà họ Hoàng.

Vậy nhà họ Hoàng này liệu có phải là gia tộc hoàng thương trong sách?

Khu phố Đồng Tử ở Tây thành là nơi có môi trường khá bình thường, những gia đình giàu có thường không chọn sinh sống ở đó.

Nhà họ Hoàng trong sách không thiếu tiền, làm sao lại ở khu phố này? Trong sách, Đỗ Uyển chỉ nhớ mang máng về sự tồn tại của một gia tộc họ Hoàng, ấn tượng không quá sâu sắc.

Nhưng nhà hoàng thương Hoàng gia lại có một nữ phụ yếu ớt, tồn tại mờ nhạt, được miêu tả là bệnh tật quanh năm, dung mạo tuyệt sắc, cuối cùng lại chết yểu...

Ánh mắt đầy vẻ mộng mơ của Phí Hạo lơ đãng chú ý đến Đỗ Uyển.

Tiểu cô nương dường như đang suy nghĩ điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt liên tục thay đổi.

Cuối cùng, Phí Hạo phá vỡ sự im lặng: “Quận chúa, trước khi ngài đến, ta đã cho người âm thầm bắt giữ Tiền thị.

Liệu cô ta có phải hung thủ hay không, chỉ cần tra hỏi là biết ngay.”

“Ồ, ta hiểu rồi.” Lúc này, đầu Đỗ Uyển có chút đau nhức.

Cô không nghi ngờ kết quả điều tra của Phí Hạo, chỉ muốn biết liệu Hoàng gia này có phải hoàng thương trong sách hay không?

Đỗ Uyển hỏi: “Thế tử, Hoàng gia này là thương nhân à?”

“Đúng vậy.”


“Có phải là hoàng thương không?”

“Không phải.

Trong tư liệu đã ghi rõ, cô không xem à?”

Đỗ Uyển hơi xấu hổ vì đã bỏ qua một số chi tiết, cô lấy tư liệu ra xem lại.

Hoàng gia này chĐỗ Uyển từ thành Bình Nam đến kinh thành mười mấy năm trước, kinh doanh một khách sạn và ba cửa hàng vải.

Các sản nghiệp khác cũng chỉ là những thứ nhỏ lẻ, không có gì nổi bật để có thể trở thành hoàng thương.

Xem ra, đây không phải là Hoàng gia trong sách…

Thấy cô lại ngẩn người, Phí Hạo quyết định tung một chiêu bất ngờ: “Quận chúa, nếu hôm nay ngài không đến, người của ta sẽ đưa tin tức này đến phủ Công chúa vào sáng sớm mai.”

Đỗ Uyển có chút khó xử, rõ ràng cô đã quá liều lĩnh hôm nay khiến Phí Hạo mất kiên nhẫn.

Phí Hạo khẽ nhếch miệng cười, “Nhưng hiện tại, ta phải cảm ơn ngài vì đã không giữ lại chút tình cảm nào.

Nếu không, ta đâu có biết được kẻ đứng sau mỏ sắt là ai.”

Đỗ Uyển nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cô cười rạng rỡ, rồi chợt nghĩ đến một trò đùa.

“Nếu thật sự muốn cảm tạ, thế tử phải thể hiện một chút thực tế chứ đừng chỉ nói suông.

Kia kìa! Bức tượng hoa điêu khắc từ ngọc tím rất đẹp, ta sẽ lấy nó coi như là món quà cảm tạ nhé.”

Nói rồi, Đỗ Uyển bước đến kệ gỗ, cầm lấy bức tượng hoa điêu khắc và đi thẳng ra ngoài.

Phí Hạo chỉ biết đứng ngẩn người.

Đôi khi lời nói vui miệng lại phải trả giá đắt…



Ra đến bên ngoài, Đỗ Uyển gặp Hổ Tam và mấy vệ sĩ đang đứng gác ngoài phòng Phí Hạo.

Đỗ Uyển tươi cười, vẫy tay chào hỏi, “Này Hổ Tam, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Dạo này sống thế nào, có khỏe không? Vết thương trên người đã đỡ chưa?”

Hổ Tam gãi đầu, cười khờ khạo: “Nhờ phúc quận chúa, tiểu nhân vẫn khỏe.”

Đỗ Uyển cười tươi, lộ hàm răng trắng đều, “Vậy thì tốt, có dịp chúng ta lại ra ngoài chơi nhé.”

Hổ Tam chỉ dám cười trừ, không dám đáp lại lời này.

Nhưng ánh mắt anh không kìm được liếc nhìn bức tượng ngọc trong tay Đỗ Uyển.

Nhớ lại cảnh Mục Tư An cười lăn lộn lúc nãy, Hổ Tam biết rõ Thế tử gia lại bị cô quận chúa này làm bẽ mặt rồi.

Thật đáng tiếc, anh lại không được chứng kiến tận mắt.




Sau khi rời khỏi phủ Quốc công, Đỗ Uyển lên xe ngựa của mình.

Cô ngồi trong xe, vừa nghịch bức tượng ngọc, vừa suy nghĩ về chuyện Hoàng gia.

Đột nhiên…

“Dừng lại!”

Xe ngựa đột ngột chao đảo mạnh khiến Đỗ Uyển suýt ngã, vai cô đập vào vách xe.

Cứ tưởng đó chỉ là một sự cố bất ngờ, nhưng không phải.

Ngựa kinh hoảng hí vang, may mắn các vệ sĩ kịp thời giữ dây cương, tránh việc ngựa hoảng loạn chạy loạn và gây tai nạn lật xe.

Sau một hồi hỗn loạn, bờ vai Đỗ Uyển đã đau nhức do va đập vài lần.

Đỗ Uyển tức giận hỏi ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”

“Bẩm quận chúa, trong hẻm đột nhiên xuất hiện mấy con chó lớn làm kinh hoàng ngựa.” Phu xe bên ngoài vội báo cáo.

Cầm Cầm mặt tái nhợt kéo rèm xe lên, lo lắng hỏi: “Quận chúa có bị thương không?”

“Không sao cả.” Đỗ Uyển xoa vai trái đau nhức, định bước xuống xe nhưng Cầm Cầm ngăn lại.

“Quận chúa, bên ngoài nguy hiểm!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ cho ta nghe.” Đỗ Uyển muốn ló đầu ra xem nhưng lại nhịn.

Cầm Cầm giọng run run, kể lại: “Từ trong hẻm bất ngờ lao ra ba con chó lớn, lao thẳng vào con ngựa kéo xe.

May mắn vệ sĩ phản ứng nhanh, không thì nô tỳ cũng mất mạng rồi.”

Nghe xong, Đỗ Uyển nhíu mày suy tư.

Ngoài kia tiếng chó sủa dữ dội, Đỗ Uyển không nhịn được, lén hé rèm xe để nhìn.


Trước mắt là cảnh tượng vài vệ sĩ đứng chắn trước xe, rút đao đối đầu với hai con chó lớn.

Một con đã bị chém ngã xuống, máu loang ra khắp mặt đất.

Hai con còn lại vẫn hung hãn, gầm gừ hướng về xe ngựa.

Đỗ Uyển nhìn hai con chó lớn với vẻ suy tư.

Đây là loài chó săn cỡ lớn, được nuôi nấng kỹ càng, lông lá sạch sẽ.

Đỗ Uyển lạnh giọng ra lệnh: “Người đâu! Đi kiểm tra xung quanh xem có ai khả nghi không.

Những con chó này rõ ràng được nuôi, không thể tự dưng xuất hiện ở đây.”

Vệ sĩ lập tức vây quanh xe, bảo vệ Đỗ Uyển nghiêm ngặt hơn.

Một nhóm khác tản ra tìm kiếm.

Không tìm thấy người khả nghi, nhưng họ phát hiện một cái lồng sắt lớn và vài dấu chân hỗn loạn trong hẻm.

Ánh mắt Đỗ Uyển trở nên lạnh lẽo, “Bắt sống hai con chó này lại cho ta! Đánh bị thương cũng được, nhưng đừng để chết.

Nhốt chúng vào lồng sắt và mang về phủ Công chúa.”

“Rõ.”

Với khả năng của vệ sĩ, việc bắt hai con chó không khó.

Sau một hồi giằng co, cả hai con chó bị trói lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận