Lão Tửu cúi đầu chính thức mời Diệp Thiên vào Tiên Liên Thánh tông, thuận tiện gọi tất cả các đệ tử trong tông ra giới thiệu cho Diệp Thiên.
Đám đệ tử khoảng hơn năm mươi người phần lớn đều là thanh thiếu niên cả nam lẫn nữ, còn năm sáu đứa bé đang mặc tã và mấy người lớn tuổi.
Nhìn đám đệ tử Diệp Thiên có chút không biết lên nói gì, Tiên Liên Thánh tông có chút thảm.
Tính cả hắn cùng lão Tửu và vị đại sư tỷ Hoàng Thanh Thanh đi ra ngoài săn thú chỉ sáu chục người.
Đám đệ tử này cảnh giới từ luyện bì đến luyện tạng đều có, cao nhất trong tông là vị đại sư tỷ linh hải cảnh.
Nếu là ở Nam Hạ vương triều nam vực thì có lẽ thuộc đỉnh cấp tông môn, nhưng đây là Thiên vực lên tông môn này nhỏ yếu đến đáng thương, có thể nói là lót đáy.
Đám đệ tử cư xử khá lễ phép đều cúi đầu chào Diệp Thiên, chào xong lão Tửu phất tay để đám người rời đi.
Rồi dẫn Diệp Thiên đến một gian tiểu viện sát vách núi an bài đây là phòng ở của Diệp Thiên.
Hai người ngồi trên cái bàn tre ở trước tiểu viện, không còn ai khác lên Diệp Thiên hỏi tình hình của Tiên Liên Thánh tông, đã có chữ Thánh sợ trước kia tông môn này không phải như vậy.
Nghe Diệp Thiên hỏi về tông môn Lão Tửu không còn vui đùa như trước mà trên mặt hiện lên vẻ tang thương bất lực.
“Tiên Liên Thánh tông trước kia không phải ở Thiên vực, mà là ở hải vực.
Khi đó Tiên Liên Thánh tông cường thịnh vô cùng, trong tông thậm trí có mấy tên thánh cảnh, có thể nói là một trong nhưng tông môn lớn mạnh nhất Hải vực.”
“Nhưng không có thứ gì có thể ngăn cản sự ăn mòn của thời gian, cực thịnh tất suy là chuyện thường tình.”
Ngàn năm trước Tiên Liên Thánh tông đi ra một tên phản đồ, tên kia vì căm hận Tiên Liên Thánh tông mà tu luyện một môn tà thuật lập lên tà tông, cắn nuốt huyết nhục để luyện công.
Vì để lớn mạnh tông môn tên phản đồ kia thu nhận gần như tất cả các kẻ gian tà của Hải vực, lên tông môn của hắn lớn mạnh rất nhanh, bọn hắn làm việc ác bất tận từ giết người đồ tộc diệt tông đều làm qua như cơm bữa.
Các tông môn chính đạo của Hải vực liên hợp lại để tiêu diệt tà tông như đáng tiếc thất bại nhiều lần, vì không tìm được cứ điểm tông môn của bọn hắn.
Đến trăm năm trước tên phản đồ kia cùng tông môn hắn tiến đánh Tiên Liên Thánh tông.
Trận đánh đó thảm liệt vô cùng, hai tên Thánh cảnh lão tổ của Tiên Liên Thánh tông cùng với ba tên Thánh cảnh lão tổ đang ngủ đông đều xuất chiến.
Đánh đến đến mức thiên địa như muốn vỡ tan, sau cùng tuy tiêu diệt được tên phản đồ cùng đám tà tông nhưng Tiên Liên thánh tông cũng bị san bằng mấy tên thánh giả lão tổ cũng chết hết.
Tại chiến trường tạo thành một tuyệt vực không người sống được ở giữa Tiên Liên Thánh tông.
Người sống sót chẳng còn bao nhiêu người, phần lớn đều là hấp hối trọng thương trong đó hắn may mắn sống sót.
Sau đó những người còn sống chuyển tông môn ra chỗ khác.
Tưởng như có lại được khoảng thời gian yên bình.
Nhưng thế gian không thiếu kẻ thích bỏ đá xuống giếng, bọn hắn thèm thuồng tài phú chục vạn năm của Tiên Liên thánh tông lên lén lút tiến đánh Tiên Liên thánh tông.
Thử nghĩ mà xem khi đó Tiên Liên Thánh tông suy yếu vô cùng lại mang vô số tài phú như công pháp, võ kỹ, pháp khí, thiên tài địa bảo bao nhiêu đời tích luỹ chẳng khác gì thịt mỡ trước đám sói.
Rất nhanh Tiên Liên Thánh tông diệt môn, lão quỷ may mắn chạy thoát nhưng nhìn nơi hắn sinh sống mấy trăm năm hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Lòng mang tuyệt vọng mà rời đi Hải vực, lênh đênh trên biển mấy chục năm hắn tới được Thiên Vực.
Có lẽ thời gian đã xoá đi bớt đau buồn trong lòng lên hắn muốn thành lập lại Tiên Liên Thánh tông, nơi hắn xem như gia đình không bị biến mất trước dòng thời gian vô tình.
Rồi từ đó hắn thu nhận đám trẻ mồ côi mà lập lên Tiên Liên Thánh tông hiện tại.
Có lẽ hắn trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời lên ánh mắt nhìn người rất chuẩn, tuy không tiếp xúc với Diệp Thiên nhiều nhưng hắn biết Diệp Thiên không phải kẻ xấu, lên hắn dãi bày tâm sự trong lòng mình với Diệp Thiên.
Hoặc là hắn cần người nghe hắn nói những chuyện đã tính luỹ nhiều năm trong lòng, lên kể với Diệp Thiên.
Chứ đám đệ tử cũng không biết Tiên Liên Thánh tông trước kia có bao nhiêu huy hoàng, mà chỉ biết Tiên Liên Thánh tông hiện tại nhỏ yếu mà thôi.
Diệp Thiên ngồi nghe lão Tửu nói mà thôi, hắn cũng không mở miệng lần nào.
Đến gần tối Lão Tửu xin phép cáo từ, hắn và Diệp Thiên đã đến cảnh giới tích cốc, nhưng đám đệ tử còn chưa tới cảnh giới đó lên cần đồ ăn để duy trì, đặc biệt là đám con nít lên hắn đi chuẩn bị cho bọn đệ tử.
Đại sư tỷ của Tiên Liên thánh tông đã trở về từ trong không gian giới chỉ lấy ra một con hoang ngưu to vô cùng nặng khoảng chục tấn.
Đám thanh niên còn lại nhanh chóng tiến đến giúp đỡ vị đại sư tỷ xẻ thịt hoang ngưu.
Rất nhanh con hoang ngưu to lớn bị phân thành nhiều mảnh một cách thuần thục vô cùng.
Da xương những gì có thể sử dụng được đều để sang một bên, thịt để sang một bên.
Có thể nói là con hoang ngưu này được tận dụng tất cả mà không bỏ sót thứ gì.
Người người cười nói vui vẻ, đám đệ tử này khá đơn thuần, cách dạy dỗ của lão tửu khá tốt.
Tuy bọn họ tông môn nhỏ yếu nhưng không khí rất thân thiện như một gia đình nhỏ, không người lừa ta gạt, cạnh tranh mà sống chết trở mặt với nhau.
Phần lớn thịt đều bị mang đi cất chứa trong kho lạnh, còn lại ít thịt thì để chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
Việc nấu nướng thức ăn là do những người lớn tuổi phụ trách hậu cần làm .