Diệp Thiên nhìn đến vị đại sư tỷ này, chiều cao tương đương với hắn, đối với nữ giới mà nói có được chiều cao như vậy vô cùng hiếm thấy.
Thân thể cao ráo nhưng không thô kệch mà thon thả vô cùng bên trên có chút hơi phẳng nhưng nổi bật trên hết là đôi chân dài, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng cùng mái tóc ngắn màu xanh nhạt.
Hiện lên một vẻ đẹp độc đáo mà anh khí vô cùng.
Diệp Thiên cũng liếc nhìn nàng nhiều một chút.
Thấy Diệp Thiên nhìn mình, Hoàng Thanh Thanh cũng đã nghe mọi người nói mới đến vị tiểu sư thúc, nàng muốn nhìn xem hắn là người như thế nào.
Nàng đi tới bên Diệp Thiên gọi hắn đi đến một chỗ không người.
Chào hỏi Diệp Thiên không phải lời nói mà là dùng vũ khí chém về phía Diệp Thiên.
Thấy Diệp Thiên đưa ngón tay đón đỡ một cách dễ dàng, nàng liền vận dụng linh kỹ, linh lực bao trọn trên lưỡi kiếm chém từng đường kiếm khí khí về phía Diệp Thiên.
Mỗi đường kiếm khí thanh thế to lớn vô cùng đi qua đều chặt đứt vài chục gốc cây, tạo ra từng vết chém cắt sâu vào vách núi làm đất đá rớt xuống ầm ầm.
Đối với kiếm khí Diệp Thiên cũng dễ dàng né tránh.
Hắn cũng không đánh trả vì cảm nhận được Hoàng Thanh Thanh hoàn toàn không có một chút sát ý mà chỉ muốn thử hắn mà thôi.
Thấy vận dụng lĩnh kỹ mà không làm gì được Diệp Thiên Hoàng Thanh Thanh cũng không còn động tác nào khác nữa.
“Không đánh nữa à.” Diệp Thiên hỏi nàng.
“Không cần, ta đánh không lại ngươi.” Vừa nói Hoàng Thanh Thanh vừa lắc đầu rồi cất kiếm vào trong không gian giới chỉ.
Thuận tiện cúi đầu xin lỗi vị tiểu sư thúc này.
“Xin lỗi sư thúc ta vừa rồi là thăm dò thực lực của ngươi .”
Nghe nàng nói vậy Diệp Thiên cũng cười một chút nói.
“Không sao, vừa rồi ngươi cũng không có sát ý, thậm trí mạnh nhất chiêu thức linh kỹ ngươi cũng chưa sử dụng.”
Hoàng Thanh Thanh nghe nói vậy cũng mỉm cười, một nụ cười đẹp vô cùng.
“Xin tự giới thiệu ta là Hoàng Thanh Thanh, mong sau này sư thúc chỉ dạy nhiều hơn.” Nàng chính thức giới thiệu tên mình với vị trẻ tuổi sư thúc này.
“Ta tên Diệp Thiên.” Diệp thiên đối với vị đại sư tỷ này ấn tượng khá tốt.
Hai người mỉm cười với nhau một chút, thì Hoàng Thanh Thanh quay sang chỗ rừng cây gọi to.
“Đám các ngươi còn không đi ra à.” Nghe nàng nói xong một đám chục người đệ tử mới từ trong đó đi ra, thấy nét mặt của Hoàng Thanh Thanh mấy tên đệ tử kia đều cúi đều xin lỗi vì đã nhìn lén sư tỷ cùng tiểu sư thúc, nếu không xin lỗi sợ tý bị nàng treo lên cây mà đánh.
“Cút.” Nghe được tiếng cút từ Hoàng Thanh Thanh đám kia như được ân xá, chào Diệp Thiên cũng Hoàng Thanh Thanh rồi chạy mấy tăm.
“Bọn họ hơi nghịch ngợm một chút xin sư thúc đừng để ý.”
“Ha ha không sao, bọn họ tinh thần vô cùng tốt.”
Thấy đám người bị Hoàng Thanh Thanh dạy dỗ Diệp Thiên cũng khá buồn cười, sợ trong Tiên Liên Thánh tông này mỗi lời nói của vị sư tỷ này sợ không khác gì thánh chỉ.
Những người khác kính sợ nàng vô cùng.
Diệp Thiên nói chuyện một chút với nàng rồi đi xem toàn cảnh của Tiên Liên Thánh tông, Tiên Liên tông bán kính khoảng vài dặm, hơn năm chục căn lụp xụp tiểu viện.
Còn diễn võ đường, tàng kinh các có vẻ khang trang hơn một chút, ít ra tại tàng kinh các cũng có một ông lão quản lý ở đó, ông lão này là Linh đài cảnh giới.
Có lẽ ông lão này là lão Tửu lừa gạt về đây để trông coi tàng kinh các.
Còn tổng bộ tông môn có lẽ do lão tửu tưởng nhớ đến tông môn quá khứ của mình lên xây dựng khá kỳ công một chút, từng đoá tiên liên được điêu khắc khá kỳ công mà sinh động như thật, trên từng bậc thang bằng đá, từng cột trụ hoặc mái nhà đều có.
Còn khu linh dược có lẽ tông môn khá nghèo lên không có quá nhiều linh dược, mà phần lớn đều là cấp thấp, thậm trí những nhân viên hậu cần còn trồng một ít rau quả để làm thức ăn tại đó, nhìn đây không phải vườn linh dược mà là vườn rau thì đúng hơn.
Còn bên ngoài tông môn là dãy núi chắn ngang bên cạnh là rừng rậm.
Còn xa xa thì vài chục dặm dân số cũng không quá nhiều chỉ có vài tiểu trấn.
Có thể nói nơi đây là một khu hẻo lánh của Thiên vực.
Diệp Thiên quyết làm tiểu sư thúc của bọn họ một thời gian.
Trời đã tối mịt, màn đêm rất nhanh phủ xuống, theo thói quen ăn uống thường ngày lên Diệp Thiên tới phòng ăn ăn một chút gì đó.
Dưới phòng ăn món ăn chủ yếu là do thịt của hoang ngưu chế biến thành, hường vị không tồi lên Diệp Thiên cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Trên phòng ăn thỉnh thoảng thấy đám đệ tử tụm lại ăn với nhau, khi Diệp Thiên ăn tại đó những đệ tử này khá tò mò về Diệp Thiên.
Các đệ tử nữ cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Thiên một chút, vị sư thúc mới đến này khá đẹp trai cộng thêm nét lười nhác trên khoé mắt làm các nàng khá ưa thích với Diệp Thiên, còn có đệ tử cả gan đến ngồi cùng Diệp Thiên ăn uống.
Diệp Thiên thấy vậy cũng cười chào hỏi các nàng.
Ăn xong Diệp Thiên tiến về phòng của mình, một ngày nhanh chóng qua đi lên Diệp Thiên muốn ngủ một chút.
Phòng của Diệp Thiên là một tiểu viện bằng gỗ , khá sơ sài nhưng được cái rất sạch sẽ, có lẽ được Tiên Liên tông thường xuyên quét dọn.