Vì có hai người mặt dày đi theo lên Diệp Thiên cũng hơi phiền muộn, hắn định tối nay sẽ làm những chuyện hồi sáng chưa hoàn thành với Thanh Thanh.
Ai ngờ có hai người này đi theo lên kế hoạch của hắn phá sản.
Mỡ đến miệng mèo còn bay đi, hắn rất muốn đuổi hai người này đi nhưng Thanh Thanh nàng với Liễu Như Nguyệt nói chuyện khá hoà hợp.
Hai người như tỷ muội lâu ngày gặp nhau mà thân thiết vô cùng.
Liễu Như Nguyệt đang nói chuyện với Thanh Thanh đưa tay chỉ Diệp Thiên mà nói: “Hắn là đạo lữ của Thanh Thanh tỷ hay sao, bỏ hắn đi, ra bí cảnh ta giới thiệu cho tỷ mấy tên thiên kiêu của tông môn ta.
Bọn họ hơn tên kia vạn phần.” Trên mặt nàng hiện lên nét khinh thường với Diệp Thiên, nàng vẫn còn tức giận với Diệp Thiên là do hắn không chịu bán Thiên dực hổ cho nàng.
Thanh Thanh nàng đưa tay nhéo khuôn mặt đáng yêu của Liễu Như Nguyệt mà cười nói: “ Nha đầu này dám đùa giỡn tỷ tỷ, tỷ tỷ yêu thích hắn, không ai có thể thay thế được .”
Liễu Như Nguyệt Bị Thanh Thanh nàng nhéo đến mặt có vết đỏ lên đành chạy trốn xin tha, hai người đùa giỡn khá vui vẻ.
Do có Liễu Như Nguyệt đi theo lên Thiên Dực hổ trở thành thú cưỡi của nàng, Diệp Thiên cũng không thể đuổi nàng xuống lên chỉ đành đi bộ với Thanh Thanh cùng Thanh bá.
Buổi tối do có người lạ lên Diệp Thiên hắn cũng không thể ôm Thanh Thanh mà ngủ, lên chỉ ngồi một góc mà đả toạ tới sáng.
Buổi sáng tâm trạng của Diệp Thiên cũng không quá tốt.
Những cũng chuẩn bị chút gì đó cho mọi người ăn, Liễu Như Nguyệt cũng nhìn hắn bằng còn mắt khác.
Bị đồ ăn chi phối lên cũng bớt đi chán ghét hắn.
Bốn người một hổ tiếp tục đi về phía trước thì gặp đám người đang tụ tập bàn tán về cái gì đó lên cũng hiếu kỳ mà tiến tới xem.
Bọn họ tiến về phía đám người thí luyện đang tập trung rất đông, đang đứng nhìn về phía trước tầm mấy trăm mét một gốc hoa màu đỏ rực rỡ như máu, như than hồng trước bóng đêm.
Đẹp đẽ mê người nhưng không ai dám tiến lại gần mà chỉ bàn tán về nó.
Xung quanh nó là một tế đàn với chằng chịt những hoa văn phúc tạp nhìn mà rợn tóc gáy.
“Trời ơi, đây là thánh dược bỉ ngạn hoa.”
“Đúng rồi, bên ngoài bỉ ngạn hoa đã gần như tuyệt tích, nghe nói Bỉ Ngạn hoa có tiềm năng lên được cấp được đế.”
“Nghe trong truyền thuyết bỉ ngạn hoa chỉ nở vong xuyên hồ, gần cạnh hoàng tuyền minh giới, người sắp chết dùng nó có thể nhìn thấy luân hồi mà sống lại một lần nữa.”
Đám người này tuy yêu thích thánh dược nhưng nghĩ đến nhiều truyền thuyết về bỉ ngạn hoa đều có chút cảnh giác.
Phần lớn truyền thuyết đó kết cục người tham gia đều không gặp được chuyện tốt đẹp.
Không biết Tuyệt Viên thánh nhân trồng Bỉ ngạn hoa làm gì.
Nếu là Thánh dược vô chủ sợ rằng bọn họ đã tiến đến mà tranh đoạt rồi, nhưng đây là do Tuyệt Viên Thanh nhân trồng, ai biết lão quỷ có an bàn gì trong đó.
Diệp Thiên nhìn thấy đoá bỉ ngạn hoa miệng thốt lên một câu :
“Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến.
Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử."
Thấy Diệp Thiên lẩm bẩm đứng bên cạnh Thanh Thanh nàng cũng hiếu kì mà hỏi Diệp Thiên chuyện gì.
“Không có gì, chỉ nghĩ lại một chút chuyện cũ mà thôi.” Diệp Thiên hắn cũng cười cho qua mà thôi chứ không có kể rõ cho Thanh Thanh.
“Đây là Bỉ ngạn hoa, không biết tại sao Tuyệt Viên thánh nhân lại trồng nó ở đây.” Thanh Thanh nàng trên mặt đầy nét tò mò mà hỏi Diệp Thiên.
“Một kẻ đã chết nằm trong quan tài nhưng không cam tâm muốn sống lại một lần nữa mà thôi.” Diệp Thiên lạnh nhạt mà nói ra.
Thanh bá đứng bên canh Diệp Thiên khi nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn đã cảnh giác vô cùng, nhưng nghe thấy lời của Diệp Thiên nói xong trên mặt càng hiện lên nét lo lắng mà lấy ra một miếng ngọc phù cầm trên tay.
Miếng phù này là phá không phù có thể mang người phá toái hư không, đây là thứ để bảo mệnh mà Thánh Nhân đã đưa cho lão để bảo vệ an toàn cho Liễu Như Nguyệt.
Nếu gặp trường bất chắc hắn sẽ bóp nát miếng phù này đưa Liễu Như Nguyệt đi.
“Sợ rằng sẽ có chuyện.” Tuy cầm ngọc phù trên tay nhưng nét lo lắng của Thanh bá không giảm bớt.
“Đừng lo, có ta ở đây sẽ không có chuyện gì.” Diệp Thiên cười cười mà nó.
Nghe vậy Thanh bá cũng chỉ cho rằng Diệp Thiên đang an ủi hắn mà thôi chứ không quá tin tưởng hắn.
Thanh Thanh nàng hoàn toàn không lo lắng , cho dù sống hay chết đều có Diệp Thiên ở bên mình thì không có chuyện gì nàng phải e ngại.
Liễu Như Nguyệt vẫn không tim không phổi mà dụ dỗ với Thiên Dực hổ.
“Tiểu bạch hổ , ngươi đi với ta đi, chứ ở bên chủ nhân của ngươi có gì hay đâu.
Ông nội của ta là Thánh Nhân, chỉ cần đi theo ta ngươi gần như muốn gì được lấy.
Muốn ăn có ăn, muốn một tiểu hổ cái cũng được.” Liễu Như Nguyệt nét mặt đầy dụ hoặc dụ dỗ Thiên dực hổ.
Bên kia đám người đã có một số kẻ tham lam tiến tới phía bỉ ngạn hoa.
Bọn họ vừa bước vào tế đàn, tế đàn liền bị kích hoạt, vô số phù văn màu máu hiện lên từ mặt đất cho đến bầu trời, khắp nơi đều có.
Nó lan dần tới khắp nơi trong bí cảnh, người cùng hung thú đều bị phù văn quấn quanh khắp thân thể .