Mộng Linh tắm rửa thay y phục mới.
Nhìn thấy Tiểu Uyên, nàng lại tiến lại xách tai Tiểu Uyên mà nói : “Giám trêu đùa tỷ.” Vừa xách tai vừa nhéo mặt Tiểu Uyên thành bánh bao.
“Hì hì, Mộng Linh tỷ tha cho ta.” Tiểu Uyên tươi cười mà đẩy Mộng Linh ra.
“Chúng ta ra chỗ cô gia.” Không đợi Mộng Linh đồng ý, nàng đã kéo tay Mộng Linh đi ra chỗ Diệp Thiên.
Lúc này Diệp đang uống rượu.
Dùng thể xác không khác gì phàm nhân mà uống, giờ hắn đã say không biết gì.
Bên cạnh đầy những chai lọ vứt lung tung.
Nhìn thấy Diệp Thiên như vậy Mộng Linh có chút đau lòng, rồi lấy một cái khăn sạch lau mặt cho hắn.
Cảm nhận được người chạm vào thân thể mình, Diệp Thiên mở mắt ra đã thấy hai bóng người xinh đẹp đứng trước mặt.
Diệp Thiên mỉm cười mà ngồi dậy nắm lấy tay Mộng Linh mà nói.
“Mộng Linh nàng đã tha thứ cho ta.” Ánh mắt hé mở chưa tỉnh táo mà nói.
Mộng Linh nàng không nói gì chỉ gật đầu một cái.
Thấy cái gật đầu của Mộng Linh Diệp Thiên như cảm nhận được thế giới thay đổi, từ âm u mây mù che phủ, biến thành tươi đẹp rực rỡ.
Diệp Thiên hắn đứng dậy có chút loạng choạng, phong ấn mở ra về lại trạng thái như lúc trước.
Hơi rượu bị xua tan ngay lập tức.
Sau khi tỉnh táo Diệp Thiên liền ôm Mộng Linh Tiểu Uyên hai nàng vào lòng mình.
“Đây sẽ là lần cuối cùng ta có lỗi với các nàng.” Diệp Thiên xiết chặt hai thân thể mảnh mai yếu đuối vào lòng mình.
Không thề thốt, không hứa hẹn nhưng khi nghe lời nói của Diệp Thiên, ánh mắt Mộng Linh nàng che mờ bởi nước mắt.
Rất nhanh nàng lau đi và làm như không có chuyện gì xảy ra.
Ba người nhìn nhau cùng lúc mỉm cười.
“Chàng phải dẫn Thanh Thanh tới gặp chúng ta.” Mộng Linh quay sang nói với Diệp Thiên, nàng đã tha thứ cho hắn, cũng chấp nhận sự tồn tại của người con gái kia.
“Được, để mấy hôm nữa ta đưa Thanh Thanh đến gặp các nàng.
Còn không thì nàng cùng Tiểu Uyên tiến về Thiên vực sống với ta.
Bên đó ta gia nhập một tông môn nhỏ, thành lập chưa bao lâu, hoàn cảnh không tồi, quan trọng là không khí trong tông tốt hơn mấy tông môn cổ lão.” Diệp Thiên muốn hai nàng đi với mình.
Các nàng nếu không thể đi tới đỉnh cao, hắn vẫn có cách để cho các nàng tuổi thọ vĩnh hằng mà ở bên hắn.
“Các nàng suy nghĩ đi, không cần phải trả lời ngay đâu.”Diệp Thiên mỉm cười mà vuốt tóc Mộng Linh.
Ba người không nói gì thêm mà lẳng lặng nhìn hoàng hôn.
Hai nàng Mộng Linh, Tiểu Uyên không còn hứng thú với việc săn giết ma tộc hay hung thú nữa, mà tập chung du ngoạn cùng Diệp Thiên.
Bên kia chỗ căn cứ tạm thời, các tông môn đang có một cuộc họp khẩn cấp.
Mười mấy Thánh tông, mấy chục thế lực nhất lưu tụ họp lại bàn về việc tiến đánh ma tộc.
Nguyên nhân là một tông môn trong đó đã tìm ra căn cứ điểm của ma tộc.
Mỗi tông môn cử ra mấy tên trưởng lão, tập trung tại quảng trường.
Cuộc họp do mấy tên lão tổ thánh nhân điều hành.
Đứng đầu trong đó là Thiên Tàn Thánh nhân, hắn là một tên tán tu có danh vọng cực cao tại Nam vực.
Thiên Tàn Thánh nhân tính cách chính trực, ghét ác như gét cừu được nhiều người công nhận.
Quan trọng nhất hắn là một tên tán tu, không môn không phái, những quyết định của hắn sẽ công bằng hơn, không nghiêm về bên những thế lực lớn hoặc chèn ép những tiểu thế lực.
Thiên Tàn thánh nhân có pháp danh là Thiên Tàn bởi vì hắn có một tay.
Đối với thánh nhân đừng nói là mất một tay, cho dù thân thể tan nát chỉ còn lại một giọt huyết cũng có thể phục hồi như ban đâu.
Nhưng không biết vì một nguyên nhân nào đó hắn chỉ để lại một cánh tay, có tin đồn Thiên Tàn Thánh nhân khi còn trẻ, hắn với đồng bạn đi lịch duyệt gặp phải tuyệt cảnh, bằng hữu hắn vì cứu hắn mà hi sinh, Còn Thiên Tàn Thánh nhân mất một cánh tay.
Vì đau lòng, tưởng nhớ đến vị bằng hữu đó nên hắn không phục hồi lại cánh tay như cũ.
Ngồi trên vị trí chủ trì là Thiên tàn Thánh nhân, mặc đạo bào râu tóc bạc trắng tiên phong đạo cốt, nổi bật nhất là ống tay áo thỉnh thoảng phất phơ trong gió.
Bên dưới từng tông môn được sắp sếp từ gần đến xa, những thánh tông, các thế lực lớn ngồi phía gần còn những thế lực nhỏ ngồi cách xa dần.
Hai người một già một trẻ tiến tới trước mặt Thiên Tàn Thánh Nhân cúi đầu ôm quyền mà nói:
“Bẩm Thiên Tàn Thánh Nhân, chúng ta Ẩn Sát tông đã tìm được căn cứ của ma tộc.” Vừa nói lão già vừa từ trong tay người trẻ tuổi lấy ra một ngọc bài rồi kích hoạt linh lực vào.
Ngọc bài sáng lên hiện ra hình ảnh một hòn đảo giữa hải vực, hoàn vắng cách xa đất liền, bên trên đảo bị bao phủ một lớp sương mù màu xám, ẩn hiện từng bóng dáng nhỏ như con kiến ma tộc ra vào liên tục.
Sau đó hình ảnh chấm dứt.
Thiên Tàn Thánh nhân nhìn người trẻ tuổi mà hỏi: “Ngươi có biết tình hình trên đảo không.”
Người trẻ tuổi cung kính cúi đầu mà trả lời: “Dạ thưa không, ta cảnh giới thấp kém không giám tiến lại quá gần sợ bị ma tộc phát hiện.”
Thiên Tàn Thanh Nhân gật đầu cũng không nghi ngờ câu trả lời của người trẻ tuổi kia, tên đệ tử Ẩn Sát tông mới Linh đài cảnh, nếu biết được nhiều nội tình bên trong đảo,mười phần thì chín phần là gian tế ma tộc, phần còn lại là ma tộc cố ý để lộ ra nhằm dụ dỗ nhân loại tiến vào cạm bẫy.
“Các ngươi lui xuống.” Thiên Tàn Thánh Nhân phất tay để hai người Ẩn Sát tông về chỗ mình, rồi quay sang hỏi mấy vị Thánh Nhân bên cạnh.
“Các vị nghĩ sao, đây một là căn cứ ma tộc, hai là bẫy rập ma tộc tạo ra.
Trước tiên hãy cử một đội tiên phong tới do thám tình hình trên đảo rồi tính tiếp.” Thiên tàn Thánh nhân chầm ngâm mà nói.
“Không cần thiết đâu Thiên tàn Thánh nhân, chúng ta mười mấy tên thánh nhân, chục vạn đệ tử, trưởng lão.
Người đông thế mạnh, ta không tin có bẫy rập gì có thể ngăn cản chúng ta.” Một tên Thánh Nhân nóng tính ý kiến.
“Đúng vậy, nếu chúng ta cử đội tiên phong thăm dò mà bị ma tộc phát hiện lập tức rút lui, vậy bao nhiêu tâm huyết chúng ta đổ sông đổ biển.”
….
Bên trên thánh nhân, bên dưới các tông môn đồng loại đưa ra ý kiến, người thì phản đối, kẻ thì tán thành.
“Được rồi, tất cả im lặng, mọi người sẽ biểu quyết, thực hiện theo theo ý kiến số đông.
Có hai phương án, thứ nhất cử ra một tên thánh nhân, mấy tên thiên tượng làm đội tiên phong dò thăm, thứ hai tiến công tổng lực không cần thăm dò.”
Rất nhanh biểu quyết đã xong, đa số các tông môn đều lựa chọn phương án thứ nhất.
Có thể nói là càng sống lâu càng cẩn thận kỹ lưỡng, các tông môn không muốn tiến quân đến một chỗ mà không biết nó có bao nhiêu nguy hiểm bẫy rập.
Một đội tiên phong được cử ra bao gồm một tên thánh nhân, mười tên Thiên tượng từ các tông môn chọn ra.
Những người này am hiểu nhất là ẩn lấp do thám và chạy trốn.
Đội tiên phong đi theo chỉ dẫn của ngọc bài mà tiến vào căn cứ của Ma tộc.
Còn các tông môn trở về căn cứ của mình tập hợp đệ tử chuẩn bị bất cứ lúc nào đều có thể ra quân.