Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia


Cũng không biết là đã qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt lúc này mới mở ra, Triệu thái y xách theo hòm thuốc bước ra tới.
Cố Văn Quân lập tức hồi thần, đứng dậy liền đã ngay lập tức hỏi thăm tình hình của Phó Gia Hiên.
"Cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ bị nhiễm phong hàn một chút thôi.

Chú ý giữ ấm, bồi bổ thân thể một chút thì hẳn là sẽ nhanh khỏi thôi.
Lão phu quay về bốc một ít thuốc, sau đó sẽ sai người mang tới đây cho Phó tiểu thiếu gia".

Triệu thái y nói xong liền cáo từ.
Cố Văn Quân sau đó liền đẩy cửa bước vào phòng, nhìn Phó Gia Hiên cuộn lại thành một đoàn ở trên giường, hắn vừa thở phào vừa đau lòng.
Sáng nay gió lớn như vậy, đáng lẽ hắn không nên để y ra ngoài mới đúng.

Là hắn suy nghĩ không chu toàn nên mới khiến y bị nhiễm phong hàn.
Nha hoàng lúc này lần lượt đi vào, người thì mang than tới để làm ấm phòng, người thì mang theo nước nóng và khăn mặt tới để lau người cho Phó Gia Hiên.
"Để ta làm cho, các ngươi ra ngoài đi".

Cửa phòng lại mở ra làm cho gió lạnh lùa vào, Cố Văn Quân hơn nhíu mày, lệnh cho tất cả mấy người bọn họ đều ra ngoài hết.

"Vậy...chúng nô tỳ xin cáo lui".

Bọn họ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong lòng tràn ngập kinh ngạc nhưng vẫn là vâng lệnh lui ra ngoài.
Không có gió lạnh lùa vào, trong phòng cũng đã được làm ấm bởi lò sưởi, Cố Văn Quân lúc này mới vén chăn lên đem y phục trên người Phó Gia Hiên từng cái một tháo xuống.
Phó Gia Hiên tuy rằng là một tín đồ cuồng mỹ thực, bình thường ăn cũng ăn rất nhiều, thế nhưng tiêu chí khá cao nên thường xuyên kén cá chọn canh.
Có lẽ bởi vì sinh ra với thể chất yếu ớt, cho nên khả năng hấp thu dinh dưỡng của Phó Gia Hiên có chút trở ngại.

Mặc cho y có ăn rồi ngủ đến cỡ nào thì cũng không thể béo lên nổi.
Cho nên khi Cố Văn Quân vừa cởi áo Phó Gia Hiên ra, đập vào mặt hắn liền chính là một mảng da thịt trắng bệch và hai hàng xương sườn ẩn hiện.
Từ lúc tới đây, Phó Gia Hiên luôn mặc y phục của mùa đông, cho nên trông cả người cứ tròn núc ních.

Cố Văn Quân thật không ngờ tới, sau khi đem lớp áo lông dày cộm kia cởi ra, y lại có thể gầy yếu đến mức này.
Phó Gia Hiên hiện tại trông cứ như động vật nhỏ mới sinh vậy, vô cùng yếu ớt, cơ thể vô thức cuộn lại.
Cố Văn Quân nhúng khăn mặt vào trong nước nóng, chỉ là hắn chưa từng làm qua những chuyện như vậy, cho nên động tác không tránh khỏi có chút vụng về.
Nước rất nóng, lúc Cố Văn Quân đem khăn vắt khô thì không cẩn thận bị bỏng.

Hắn nhịn xuống đau rát, thổi thổi mấy cái liền vắt khô khăn rồi lập tức lau người cho Phó Gia Hiên.
Bởi vì sợ y bị lạnh, cho nên Cố Văn Quân lau rất nhanh, sau đó liền nhanh chóng đem y phục mặc lại chỉnh tề cho y.

Cuối cùng hắn lại lấy một cái khăn khác, nhúng nước nóng sau đó vắt khô rồi đắp lên trán cho Phó Gia Hiên.
Làm xong hết thảy, Cố Văn Quân lúc này mới thở phào ra một hơi.

Hắn chưa từng chăm sóc người khác, cho nên không ngờ chăm sóc người bệnh lại cần phải làm những việc như vậy.

Có chút mệt, nhưng không hiểu sao lại thấy rất vui vẻ.
Tuy rằng hắn làm không quen, nhưng nhìn Phó Gia Hiên vẻ mặt thoải mái đang an ổn ngủ trên giường, Cố Văn Quân cảm thấy có làm nhiều việc hơn nữa, hắn cũng có thể.
"Nhị điện hạ, thuốc đã sắc xong rồi ạ".


Không lâu sau đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói lanh lảnh của nha hoàng truyền vào.
Cố Văn Quân ra ngoài bưng thuốc vào, sau đó liền lập tức đóng cửa lại.

Thuốc mới sắc xong cho nên còn rất nóng, Cố Văn Quân đợi nó nguội bớt rồi mới cho Phó Gia Hiên uống.
Trong thời gian đó, Cố Văn Quân đi kiểm tra lò sưởi, xác định than bên trong vẫn còn đủ, hắn lúc này mới hài lòng.
Cố Văn Quân kéo ghế đặt ở cạnh bên giường của Phó Gia Hiên, trên tay cầm chén thuốc, hắn hết nhìn chén thuốc lại nhìn chằm chằm Phó Gia Hiên.

Đang tính toán xem nên làm cách nào để y uống được thuốc.
Cố Văn Quân lấy một cái thìa nhỏ, nếm thử một chút xem thuốc đã nguội hay chưa.

Chỉ là, thuốc thì đã nguội đến độ vừa uống, thế nhưng vị lại đắng đến mức Cố Văn Quân không khỏi nhăn mặt lại.
Cố Văn Quân ban đầu định đem cái thìa nhỏ này, từng thìa rồi từng thìa đút cho Phó Gia Hiên.
Chỉ là, hiện tại nếm thử được vị đắng kinh khủng kia, hắn cảm thấy nếu hắn thật sự làm vậy thì không hề giống đang cho y uống thuốc, mà là dày vò y thì đúng hơn.
Cố Văn Quân kê đầu Phó Gia Hiên lên cao hơn một chút, đổi một cái thìa khác to hơn, sau đó đem miệng y mở ra.
Cố Văn Quân trong lòng hơi căng thẳng, hắn múc đầy một thìa nước thuốc, sau đó nhắm ngay miệng Phó Gia Hiên mà đổ vào.
Sau đó, chỉ thấy Phó Gia Hiên nhíu nhíu mày, nước thuốc theo khóe miệng chảy ra ngoài, sau đó thậm chí y còn bị sặc.
Cố Văn Quân vội vàng lấy khăn lau cho y, vừa nãy đã thay quần áo xong cả rồi, hiện tại nếu lau lại một lần nữa thì không tốt, nhỡ may làm y bệnh nặng thêm thì nguy.
Cố Văn Quân lúc này có hơi hối hận vì ban nãy đã đuổi tất cả các nha hoàng ra ngoài.
Mắt thấy thuốc cũng đã sắp nguội hết cả rồi, Cố Văn Quân nhíu chặt mày, sau đó, hắn hớp vào một ngụm nước thuốc, đem miệng Phó Gia Hiên lần nữa cạy ra.


Miệng đối miệng, đem nước thuốc từng chút một đẩy vào trong miệng y.
Cố Văn Quân vốn dĩ mắc chút bệnh sạch sẽ, làm ra hành động như vậy, đến chính hắn cũng không tưởng tượng nổi.
Chỉ là, chuyện này không đáng sợ như hắn đã nghĩ, nó hết sức bình thường, và hắn không hề cảm thấy ghê tởm.

Trái lại, nhờ vậy mà Phó Gia Hiên uống được hết tất cả số thuốc kia, hơn nữa còn không hề chảy nước thuốc ra ngoài.
Nha hoàng rất chu đáo, chẳng những mang thuốc tới mà còn mang theo một ít mứt quả ngọt ngào.

Cố Văn Quân bỏ vào miệng mình một viên kẹo đường, sau đó lại nhét vào miệng Phó Gia Hiên một miếng mứt dẻo.
Thuốc có vẻ rất hiệu nghiệm, môi của Phó Gia Hiên lúc này đã có chút huyết sắc.

Cố Văn Quân vô thức vươn tay ra xoa xoa môi y, rồi lại xoa xoa môi chính mình.
Thời khắc này Cố Văn Quân vốn không hề nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy môi Phó Gia Hiên rất mềm và cách bón thuốc này cũng không tệ.
Mặc dù hình thức có hơi kỳ quái, nhưng có sao đâu chứ? Cả hai đều là nam nhi, hơn nữa Phó Gia Hiên cũng chỉ mới bốn tuổi.

Quan trọng hơn chẳng phải là việc hắn đã thành công bón được thuốc cho y à?..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận