Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia


Thời điểm cuộc đi săn mùa Thu đang cận kề, Hoàng hậu và Đại hoàng tử lúc này cũng bận rộn không kém.
Nhưng bọn họ cũng không phải là bận rộn tích cực chuẩn bị những đồ cần thiết cho hội đi săn, mà là bận rộn tích cực sắp đặt bẫy rập cho hội săn.
Mục đích lần này không phải cái gì khác, chỉ nhắm tới một mục tiêu duy nhất chính là Cố Văn Quân.
Suốt mười mấy năm nay, bọn họ đối đầu nhau từ trong tối đến ngoài sáng.

Hoàng hậu ỷ vào mình quyền cao chức trọng, nhà mẹ đẻ lại căn cơ sâu rộng.
Chỉ là không ngờ tới, nàng ta đánh giá quá thấp Cố Văn Quân rồi.

Nói trắng ra thì đến tận giờ phút này, Thẩm Vân Nguyệt và Cố Văn Vũ còn chưa từng được chiếm thế thượng phong.
Cho tới thời điểm hiện tại, khi mà chức vị Hoàng tử đang "treo" ở đó, Cố Văn Quân liền biến thành mối nguy cơ cấp bách hàng đầu mà mẫu tử bọn họ cần phải tiêu diệt tận gốc.
Vừa hay sắp tới là cuộc đi săn, trong lúc săn bắn, mũi tên lệch hướng hay thích khách gì đó tới hành thích, cái này liền có thể dễ dàng mất mạng bất cứ lúc nào.
"Mạng của Cố Văn Quân, nhất định phải diệt hắn ngay trong đợt đi săn lần này.

Nếu không, chức vị Thái tử kia liền có nguy cơ rất cao là sẽ thuộc về hắn!".

Thẩm Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi dặn dò với Cố Văn Vũ.
Thẩm Vân Nguyệt thân là Hoàng hậu, nhà mẹ đẻ lại không tầm thường, theo lẽ thường thì chức vị Thái tử nên thuộc về nhi tử do nàng ta sinh ra mới đúng.
Bản thân Thẩm Vân Nguyệt cũng đã không ít lần "thổi gió vào tai" Cố Văn Thành.

Chỉ là không ngờ tới hắn đều để ngoài tai, hơn nữa nhìn thái độ liền rất dễ nhận ra được, Cố Văn Thành thiên vị Cố Văn Quân hơn bất kỳ vị Hoàng tử nào khác.
Bản thân Cố Văn Quân vốn đã tài giỏi, lại còn không ngừng tôi luyện bản thân.


Hiện tại có sự thiên vị này của Cố Văn Thành, cho nên Thẩm Vân Nguyệt mới càng thêm muốn nhổ cỏ tận gốc hắn.
"Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.

Mạng của mẫu phi hắn, mẫu hậu có thể lấy được.

Thì bây giờ mạng của hắn, hài nhi cũng sẽ dễ dàng lấy được".

Cố Văn Vũ tràn đầy tự tin, ánh mắt lóe lên vẻ tàn độc.
"Câm miệng.

Sau này tuyệt đối không được nhắc đến chuyện đó nữa!".

Thẩm Văn Nguyệt vừa nghe Cố Văn Vũ nhấc tới mẫu phi của Cố Văn Quân, sắc mặt nàng ta lúc này liền lập tức trở nên khó coi.
Cố Văn Vũ lúc này cũng nhận ra mình đã lỡ lời rồi, hắn nhìn quanh một vòng, khẳng định xung quanh không có ai mới dám thở ra một hơi.

Hắn đáp Thẩm Vân Nguyệt một tiếng, sau đó liền nhanh chân chuồn đi.
...
Địa điểm cho hội săn mùa Thu lần này chính là ở một ngọn đồi nằm ở ngoại thành, nhưng cách Hoàng cung cũng không quá xa.
Quân lính đi ở phía trước dọn đường, Cố Văn Thành cưỡi ngựa đi ở giữa, các vị Hoàng từ và quan quân khác thì theo sát ở phía sau.
Đội ngũ vô cùng hoành tráng, người dân hai bên đường liên tục liếc mắt nhìn theo.
Cố Văn Quân lúc này cưỡi ngựa đi ở ngay phía sau Cố Văn Thành.

Hắn không cưỡi ngựa một mình, ngồi ở phía trước còn có một Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên cũng tự ý thức được một nam tử mười bảy tuổi mà còn ngồi cưỡi chung ngựa với người khác liền có bao nhiêu mất mặt.

Thế nhưng an toàn là trên hết, y mặc kệ miệng đời.
Chỉ là, tư thế hiện tại của bọn họ có hơi gần gũi quá mức.

Cố Văn Quân ngồi ngay sát phía sau y, hai tay hắn lại vươn ra nắm lấy dây c.ư.ơ.n.g ngựa ở phía trước.
Phó Gia Hiên lúc này cứ như lọt thỏm vào vòng tay của hắn vậy.

Thậm chí y còn sinh ra ảo giác, cảm thấy bản thân chẳng khác nào mấy nữ chính trong phim ngôn tình vậy.
"Cái đồ ẻo lả, có khác gì nữ nhân đâu chứ? Đã bao lớn rồi mà còn cưỡi chung ngựa với người khác? Thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?!".

Cố Văn Vũ lúc này vừa vặn đi ở ngay bên cạnh bọn họ.
Hắn bày ra vẻ mặt vừa khinh thường vừa ghét bỏ, tuy rằng không nhìn vào mặt Phó Gia Hiên, nhưng thanh âm lại cứ nhắm trúng y mà xả ra.

"Vẫn đỡ hơn cái người ngay cả Phong Sơn Hoành cũng học mãi không thuộc".

Phó Gia Hiên cũng bâng quơ đáp lại, ngữ khí còn mang theo ý tứ cười cợt.
"Phong Sơn Hoành" này là một bài thơ cổ rất dài, không chỉ chữ nghĩa cao thâm, mà độ dài của nó còn lên đến hơn hai mươi trang giấy.
Sau khi Thái phó dạy xong cho bọn họ tất cả những gì cần học, thì "Phong Sơn Hoành" này chính là bài kiểm tra cuối cùng được đặt ra để xét xem bọn họ đã đủ tiêu chuẩn "tốt nghiệp" hay chưa.
Chỉ là, trái ngược với Phó Gia Hiên, Cố Văn Vũ quả thực chính là loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển ấy.

Cũng không biết hắn học kiểu gì, chỉ là đến khi trả bài, ngay cả một trang đầu của bài thơ kia cũng không thuộc nổi.
Y vẫn còn nhớ rõ Thái phó lúc đó đã tức giận đến mức nào.

Cuối cùng vẫn là nhờ có Hoàng hậu ra tay trợ giúp, đổi lại thành một bài thơ mà Cố Văn Vũ thuộc tương đối, hắn lúc này mới miễn cưỡng xem như qua cửa.
Phó Gia Hiên lúc này nhắc tới "Phong Sơn Hoành", quả thực chính là chọc trúng chỗ đau của Cố Văn Vũ.
Quả nhiên vừa nghe xong, sắc mặt hắn liền tối sầm lại.
"Mày nói cái gì hả? Có gan thì lặp lại một lần nữa?!".

Cố Văn Vũ nghiến răng mà gầm lên, tư thế quả thực chính là muốn xông tới tẩn cho Phó Gia Hiên một trận.
"Đại hoàng huynh, tiết chế một chút đi, Phụ hoàng còn đang ở ngay phía trước kia kìa.

Hơn nữa, Hiên nhi cũng không nói sai".

Phó Gia Hiên còn chưa lên tiếng, Cố Văn Quân liền đã đáp trả lại Cố Văn Vũ trước rồi.
Hắn vừa nói vừa thuận thế ôm Phó Gia Hiên vào lòng, tư thế che chở quá mức rõ ràng.

Hơn nữa hắn còn lôi Cố Văn Thành ra làm lá chắn để đe dọa Cố Văn Vũ.
"Đúng vậy.

Ta chỉ đang tường thuật lại sự thật thôi".


Phó Gia Hiên lúc này thò đầu ra, nhìn Cố Văn Vũ, sau đó bĩu môi với hắn.
Cố Văn Vũ giận sôi máu, hắn lửa giận hừng hực.

Nhưng đúng lúc này, Cố Văn Thành vừa vặn vì động tĩnh của bọn họ mà quay đầu lại.

Cố Văn Vũ không còn cách nào khác đành phải liều mạng đem lửa giận nén xuống.
Hắn tự nhủ với lòng rằng phải vì đại cục, ấn tượng của hắn ở trong mắt Cố Văn Thành đã không được tốt.

Hiện tại còn dám gây chuyện, vậy chức vị Thái tử liền cách hắn ngày một xa hơn.
Dân gian có câu, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Món nợ hôm nay của Phó Gia Hiên và Cố Văn Quân hắn liền ghi nhớ ở đó.

Chờ đến khi hắn lên được ngôi cửu ngũ chí tôn rồi, liền sẽ lôi cả hai ra tính đủ cả vốn lẫn lời.
Mà không đúng, hôm nay Cố Văn Quân cũng đâu còn mạng mà trở về được nữa, chỉ còn mình Phó Gia Hiên nữa mà thôi.
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng của Cố Văn Quân liền tiêu tan bằng sạch.

Nếu người duy nhất đủ khả năng cạnh tranh với hắn đã không còn, vậy thì chức vị Thái tử kia đối với hắn liền chẳng khác nào vật trong tay sao?.
Suy nghĩ của Cố Văn Vũ cứ không ngừng bay cao bay xa, mãi đến khi hắn định thần lại, liền phát hiện bản thân đã bị bỏ lại ở phía sau đội ngũ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận