Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp


Nhân viên cấp cứu phá cửa mà vào, thấy Phương Trường đang nằm trong phòng khách.

Ngày kế tiếp cậu mới tỉnh lại.

Mới mở mắt ra, lọt vào tai là cuộc đối thoại bên cạnh.

Bên trái có ông chú trung niên oang oang nói: "Thế quái nào, ban đầu tôi 36 độ 3, cơm nước xong liền 36 độ 5, không có sao chứ?"
Cậu thanh niên rất thiếu kiên nhẫn: "Không phát sốt là được"
"Đêm nay chị tôi trực ban, ngày hôm nay anh phải cho tôi nội soi trực tràng"
"Không thành vấn đề, có điều, tôi thấy nằm viện nhiều ngày như vậy, có thể chữa khỏi hẳn chứ hả...?"
Nhờ âm thanh ồn ào bên tai mà Phương Trường tỉnh táo hẳn, thân thể dễ chịu, không có một chút đau đớn nào.

Phương Trường nhảy xuống giường, xoay cổ tay cổ chân, không có điều gì bất thường.

Bây giờ nền y học nước nhà hiện đại như vậy sao!!?
Mới 1, 2 ngày đã tốt lên rồi!? Ngay cả đau đớn cũng không thấy!!?
Mấy giường bệnh bên cạnh thấy người vừa đưa tới hôm qua vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bây giờ vừa mở mắt đã trực tiếp nhảy lên nhảy xuống loi cha loi choi, thật khiến người ta sửng sốt mà.

Trùng hợp đúng lúc y tá đi kiểm tra phòng, thấy Phương Trường đã tỉnh, đôi mắt liền híp lại:
"Anh là Phương Trường đúng không?"
Phương Trường gật đầu "Đúng vậy."
Y tá gật đầu "Anh cùng tôi xuống dưới lầu, thanh toán viện phí xong liền có thể xuất viện.

Vốn là phải giao tiền trước, nhưng anh ở đây là thuê nhà, phương thức liên lạc với người thân cũng không có, gọi điện thoại cho nơi làm việc thì họ lại bảo anh vừa từ chức..."
"Được rồi, tôi đi giao tiền..." Phương Trường vội vã ngăn y tá lại, không để cô nói thêm.

Làm người trong cuộc không cảm thấy gì nhưng bị người khác nghe thấy thì có chút thê thảm.

Quả nhiên, Phương Trường quay đầu lại liếc mắt nhìn, người trên mấy giường bệnh kia đều quăng cho cậu một ánh mắt thương hại.

Một đường Phương Trường đều ngoan ngoãn đi theo y tá, nhưng mơ hồ cảm thấy em gái này có gì đó bất mãn với cậu, liền hỏi dò "Em gái, rốt cuộc tôi mắc bệnh gì vậy?"
"Bệnh?" Y tá như tìm được chỗ trút giận."Anh còn trẻ như vậy, không cần chuyện bé xé ra to đâu.

Ngày hôm qua anh tới, kiểm tra thấy tâm điện đồ huyết áp đều bình thường, tổ cấp cứu liền hoài nghi anh mắc bệnh khác nặng hơn, làm cho anh thật nhiều khâu kiểm tra, khiến tất cả chúng tôi đều phải tăng ca cùng anh đấy.

Nếu đã tra ra bệnh thì không nói, cái quan trọng là không tra ra nổi một cục u, anh chẳng có bệnh gì sất.!"
Đang yên đang lành bị ép tăng ca, bỏ ra cả một buổi tối mà không thu được gì, đã thế người này kì thực không có bệnh.

Cô có cảm giác như mình cùng tổ cấp cứu bị đùa bỡn, vô cùng tức giận.

Thế nhưng y đức vẫn còn đó, ngoại trừ tức giận ra thì cũng không chửi bới hay nguyền rủa Phương Trường, ngay cả trong đầu cũng không nghĩ đến.

....Hả? Không bệnh?
Phương Trường khó có thể tin nổi.

Không thể nào, 12 bình dược liệu, 1 bình thôi cũng đủ nổ tung người rồi, làm sao có thể không việc gì?
Thân thể con người cũng như một tấm da vậy, một đao cực hạn, nếu vẫn tiếp tục chống đỡ thì sẽ qua.

Coi như tấm da không tan tành, nhưng thế nào cũng bị chọc thủng trăm ngàn lỗ, mất đi độ đàn hồi, có lí nào lại nguyên vẹn như cũ??
Vấn đề này nghĩ mãi không thông, Phương Trường chỉ có thể JB đoán mò, có lẽ cậu được trời cao ưu ái.

*JB: bộ phận sinh dục nam.(em không biết edit câu này như nào luôn á các bác, cầu chỉ bảo~)
Đi đến nơi nộp viện phí, Phương Trường tiếp nhận biên lai, tự an ủi mình.

Không có bệnh cũng tốt, như thế giá tiền chữa cùng khám cũng không tốn nhiều——
!!! Phương Trường trợn mắt nhìn số tiền ghi trên biên lai.

"Hai ngàn tám? Không có bệnh gì cũng hai ngàn tám?!!"
Tưởng mình hoa mắt, cậu lật lật xem đi xem lại thông tin.

Tiền xe cấp cứu, tiền làm tâm điện đồ, tiền đo huyết áp, tiền xét nghiệm máu...vô cùng tỉ mỉ.

Cậu đúng là tội đồ, trong một buổi tối mà đã lãng phí biết bao nhiêu tài nguyên y học quốc gia như vậy.

Phương Trường lặng lẽ lau giọt nước mắt vô hình.

Trong túi còn đúng 200, sao cậu trả nổi hai ngàn tám cơ chứ?
Cậu cũng không dám gọi điện thoại về nhà, nếu nói ra, không chỉ đơn giản là nói nguyên do vì sao hết tiền đâu, mà còn phải giải thích vì sao phải vào viện nữa.

Cha Phương Trường rất nóng tính, nếu biết cậu từ chức lại còn đến bệnh viện lãng phí tài nguyên quốc gia thì sợ là không chỉ đánh gãy một cái chân đâu!
Cầm biên lai, toàn thân Phương Trường run rẩy, rốt cục cái khó ló cái khôn, chó cùng rứt giậu, đường đường chính chính quyết định —— tìm công ty Thịnh Huy!!
Coi như đây cũng là tai nạn lao động, thì công ty đến chi trả cũng hợp lẽ.

Hơn nữa bây giờ cậu cũng không còn tiền.

Lúc đi phỏng vấn cậu vẫn lưu số điện thoại, may mắn, lần này có người bắt máy.

"Chào ngài, Phương tiên sinh."
"À, xin chào." Phương Trường rất bất ngờ khi đối phương vẫn nhớ hắn."Là như thế này, bên tôi có chút vấn đề —— "
"Xin lỗi, quyền hạn của tôi không đủ, chờ tôi chuyển máy đã nhé." Đối phương nhanh chóng cắt đứt câu nói của Phương Trường..

Tút tút hai tiếng, âm thanh một người đàn ông xuất hiện.

"Alo?"
Cách điện thoại là một giọng nói lạnh băng, đầy vẻ cao ngạo lãnh diễm, người sống chớ gần.

Phương Trường vừa chỉ nghe âm thanh đã biết là nam thần cấm dục Lệ Minh Viễn.

Tay chân Phương Trường bắt đầu run rẩy " Chào ngài..."
"Ừm."
Phương Trường nuốt vài ngụm nước miếng "Là như thế này...!Tôi bị thương trong phòng livestream cũng coi như là tai nạn lao động đúng không?"
"Tính." Tổng tài đại nhân nhả ra đúng một chữ, rất khó giao lưu.

Phương Trường tiếp tục cung cung kính kính báo cáo "Vậy tiền viện phí của tôi là hai ngàn tám, công ty có thể chi trả không??"
"Không." Một chữ nhả ra như đẩy Phương Trường vào địa ngục.

Phương Trường cầm biên lai, lại bắt đầu run rẩy, thấp giọng kêu rên "Tại sao!!!?" Chết ta cũng phải chết cho rõ ràng
"Tất cả thương tổn của cậu đã được tôi sớm chữa trị hoàn hảo, bằng không cậu nghĩ với trình độ y học hiện tại có thể để cậu nhảy nhót tưng bừng như vậy sao!?"
"Chữa...!Chữa trị rồi?!" Đã sớm chữa rồi sao?
"Đúng, nghe thấy tiếng xe cấp cứu, tôi liền rời đi."
Trong đầu Phương Trường hiện lên một chữ FUCK!!, chỉ hận không thể phun ra.

Cậu đã được chữa khỏi, tại sao lại phải chịu dày vò thêm một đêm làm kiểm tra sức khỏe cơ chứ...!
Phương Trường khóc không ra nước mắt.

Ủy khuất hít mũi một cái, cuối cùng lắp bắp nói "Cảm ơn Tạ tổng cứu mạng."
Cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn, cho dù tổng tài đại nhân hình như cố ý chơi xấu, đã chữa khỏi còn mặc kệ cho cậu bị xe cứu thương lôi đi.

Thôi thì dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình.

Nãy giờ không để ý, nhưng bây giờ có thời gian hồi tưởng lại, Phương Trường cảm thấy thật thần kì.

Cậu bị đứt gân chân, trước tiên đừng nhắc đến chuyện có thể hồi phục trong một đêm, coi như có thể chữa khỏi hoàn toàn thật thì với trình độ y học hiện nay cũng tuyệt đối không thể trong một buổi tối như thế.

Nghe cái giọng ủy khuất cảm ơn mình của Phương Trường, âm thanh lạnh băng của Lệ Minh Viễn cơ hồ có thêm chút nhiệt độ cùng ý cười trêu chọc: "Tuy công ty không chi trả, nhưng vẫn có thể cho cậu ứng lương.

Tiền sẽ chuyển tới ngay, coi như giáo huấn cậu một lần, tất cả mọi việc đều phải lượng sức mà tới.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui