Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp


Bên này Phương Trường còn đang bận cảm khái công ty trống vắng mà bên kia boss đại nhân đã bắt đầu tính toán nợ rồi.
Lệ Minh Viễn: " Dùng quyền hạn cao cấp tạm thời phong tỏa phòng livestream khấu trừ 100.000.

Vi phạm quy định đưa vũ khí của vị diện khác cho công dân vị diện bản địa phạt 30.000.

Thêm phí giặt khô quần áo là 3.000"
Phương Trừng sợ đến xanh mặt: "Khoan đã, boss đại nhân à, chúng ta cần thương lượng.

Tôi chưa bao giờ dùng tới đặc quyền cao cấp để phong tỏa phòng livestream mà!!"
Lệ Minh Viễn đẩy kính mắt: "Tôi phong tỏa, không thì sao có thể đến cứu cậu!? Nếu không hài lòng thì tôi có thể quăng cậu trở lại vòng tay của quái chúa."
Phương Trường ngẫm lại, tiền phạt này có lý.
"À, có người xem nói cây súng ấy với nền văn minh hiện đại ở đó tương đồng mà, sao có thể..."
Lệ Minh Viễn: "Có sự khác biệt nhỏ cũng không được.

Thế nên trước tôi đã bảo cậu rồi, nếu như muốn rời đi thì phải thu hết vật phẩm lại, bất kể thứ gì.

Có thể nhúng tay vào những sự kiện nguy hiểm nhưng vẫn phải giữ vững tiêu chí: Không thể để người ở vị diện đó tiếp xúc với vật phẩm ở thế giới cao cấp hơn.

Chỉ một đồ vật bé nhỏ thôi cũng là một lực đẩy mạnh rồi.

Hậu quả sẽ có hai trường hợp: một là giúp thế giới phát triển, hai là đẩy nó đến tận diệt luôn.

Cẩn tắc vô áy náy, vậy nên khi dời đi không bao giờ được để lại thứ gì, kể cả tư trang cá nhân chứ đừng nói gì đến nhân tố không hài hòa như thế.
Phương Trường không thốt nên lời, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới rụt rè: "Hay là....Tôi giúp anh giặt quần nhé?"
Lệ Minh Viễn bố thí cho Phương Trường một ánh mắt cao cao tại thượng: "Âu phục cao cấp, giặt tay sẽ bị biến chất, cậu nhắm đền nổi không!?"
Phương Trường: "..." Không phải đại lão tu chân thường tránh xa khói bụi trần gian sao!? Boss đại nhân sao lại chú trọng mấy cái y phục tầm thường như thế cơ chứ!??
Nguyên tiền công livestream lần này đều đi tong cả rồi.
Lệ Minh Viễn thấy bộ dáng Phương Trường ngậm ngùi tủi thân liền mường tượng đến cảnh chó con lạc mẹ.

Có chút thú vị!!
"Lần này cậu kiếm được tổng cộng hơn 690 vạn, khấu trừ tiền phạt với thuế thì còn tất cả 323 vạn.

Đã gửi đến thẻ ngân hàng của cậu rồi đấy."
Phương Trường: "Ưm"
Lệ Minh Viễn: "Ưm là có ý gì? Không hài lòng hả?"
Phương Trường: "Không không không, ý là rất hài lòng, đặc biệt hài lòng!!"
Trên đường từ công ty về nhà, thần trí Phương Trường vẫn cứ như trên mây.
Không đúng.
323 vạn...!?
Uầy, thực sự nhiều đến vậy sao!?"
Không thể có chuyện boss nhân từ như thế được!!!!!
Về nhà, Phương Trường cứ nằm nhoài trên ghế sofa mà lăn tăn.

Mãi đến khi bụng sôi ùng ục rồi mới tạo dáng cá chép vượt thác nhảy xuống đất.
"Gọi thức ăn ngoài!!"
Sờ đến điện thoại di động, "nhà giàu mới nổi" Phương Trường mạnh miệng gọi toàn bộ món trong cửa hàng, sau đó lại mò đến tài khoản ngân hàng ngồi ngắm mà sung sướng cười ngu.
Ngày mai có lẽ phải trở về thăm cha mẹ một chuyến, rồi thuận tiện mua căn nhà nhỏ cho hai người luôn.
Đột nhiên chuông cửa réo lên từng đợt.
"Chờ một chút." Có lẽ đồ ăn đến rồi.

Phương Trường xỏ dép đứng lên, mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy vẻ mặt nhạo báng của dì Hai đập vào mắt.
"Ài, Phương Trường, cháu bị sa thải rồi à?"
Phương Trường nhìn thấy mặt dì Hai thì lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên, nhưng vẫn lễ phép nghiêng người chào hỏi, "Dì Hai, sao dì đến mà không báo trước vậy!? Mau mau, vào nhà ngồi uống nước, ăn hoa quả đi ạ! Cà phê nhé!? Để cháu pha cho dì"
Dì Hai vừa tiến vào đã bắt đầu soi mói: "Tôi đây cũng chỉ là quan tâm mới đến thăm cậu.

Có đứa cháu chẳng nên thân nó thế đấy...!Trà này bị sao vậy!? Uống vào có hại người không đó? À, với lại dì mày không uống cà phê hòa tan đâu, nếu không có cà phê nguyên chất thì lấy cho cốc nước trái cây được rồi.

Nhớ, nước phải ép từ trái cây tươi nhé, đừng có lấy mấy thứ quả đầy thuốc khử trùng lung ta lung tung trong siêu thị."
Trong nháy mắt, dạ dày vốn đã đói của Phương Trường lại càng nhộn nhạo hơn.
Phương Trường cố nở nụ cười: "Vâng, dì chờ con một chút."
Đi xuống nhà bếp tìm hai miếng táo đỏ, vừa ném vào máy xay đã nghe thấy tiếng dì Hai ca cẩm: "Cháu vừa mới bị sa thải hả!?"
Phương Trường bất đắc dĩ thở dài: "Vâng, dì đừng nói cho bố mẹ cháu biết nhá."
Dì Hai: "Không được, ba mẹ cháu chỉ có mỗi một thằng con trai thì phải có tư cách được biết chứ.

Sao mày cứ để ba mẹ lo lắng hoài vậy cháu? À đấy, công việc ở trường học kia cũng một tay dì mày tìm cho, mày làm nên cái tội nghiệt gì mà đến mức bị đuổi việc thế cháu!?"
Nếu không muốn ba mẹ phải lo lắng thì dì nói cho họ làm gì!? Có chắc là dì lo lắng cho cháu không, hay chỉ để thỏa mãn lòng bát quái!? Với lại cậu cũng đâu có mặt mũi để ngăn cản, kể cả có gan làm vậy thì mất công dì lại gán cho cái tội chống đối trưởng bối.
May mà Phương Trường nghẹn lại được, không phun mấy lời đó ra.
Nói đến vụ tìm việc làm, Phương Trường hết nói nổi dì Hai.

Lúc đó cậu mới tốt nghiệp đại học, gửi đơn xin việc vào ngôi trường đó rồi về nhà chờ kết quả tuyển chọn vòng 2.

Vừa về đến nhà đã bị dì Hai chặn lại, khoe con trai nhà mình cũng nộp đơn vào đó, nhưng nhà dì "đút lót" rồi nên chắc chắn sẽ được nhận thôi, còn cái ngữ như Phương Trường sao mà vào nổi.
Kết quả trả xuống thì Phương Trường thành công nhận việc, còn con trai dì Hai không hiểu sao lại thất bại, cho dù đã "đút lót" nhiều như thế.
Vì vậy, việc Phương Trường nhận việc bằng thực lực qua miệng dì Hai lại biến thành: Bà ta cân nhắc lại thì Phương Trường kém cỏi, cũng dốt nát hơn con trai nhà bà ta nhiều lắm, đã thế miệng lưỡi cũng chẳng nhanh nhẹn, chắc xin việc không dễ dàng.

Bà ta cũng thương đứa cháu này nên đành thôi vậy, cứ nhường Phương Trường đi.

Con trai bà ta xứng đáng có một công việc cùng tiền đồ sáng lạn hơn.
Năm đó cả nhà Phương Trường tưởng thật, đều cảm động không thôi.

Sau này Phương Trường nhận công tác mới biết thầy chủ nhiệm nhận hối lộ đó bị sa thải.

Cho nên cậu mới là người đường đường chính chính được tuyển vào.
Có điều dì Hai đi đâu cũng vênh mặt tự mãn rằng bà ta bố thí công việc cho cậu nên Phương Trường cũng không muốn nói thêm.

Dù sao dì Hai cũng là chị gái của mẹ cậu, vì chuyện này mà trở mặt cũng chẳng đáng, nên là Phương Trường cứ im lặng mà sống thôi, ngày lễ Tết vẫn đều đặn mang lễ đến cho dì Hai.
Nước ép vừa tới, dì Hai vừa nhấp một ngụm đã khinh khỉnh bỏ xuống: "Nước táo này hỏng rồi à!?"
Phương Trường ngập ngừng: "Hình như...hỏng thật!?" Chắc tại bếp hơi tối nên cậu cầm nhầm.
Dì Hai vừa nghe, sắc mặt đột nhiên tối sầm, nhịn nửa ngày mới tươi cười trở lại: "Thằng nhóc này, lần sau phải cẩn thận chứ.

Từ chức rồi thì có công việc mới chưa!? Anh họ cháu mới được thăng chức lên chủ quản, lương cao lắm đấy.

Nếu không trụ được thì cứ tìm nó nhé.

Mà nó cũng vừa mới kiếm được cô bạn gái xinh lắm, da dẻ trắng trẻo, giọng nói cũng ngọt nữa..."
Phươg Trường vội cắt ngang: "Được được, nếu có khó khăn cháu sẽ đi tìm anh."
Dì Hai: "Có điều, dạo này nó đang bận lắm..."
Phương Trường "...Dạ" một tiếng, bây giờ cậu chỉ muốn lấp cái bụng rỗng thôi mà khó đến thế sao!?
Vừa nhắc tới thì cơm đã tới.
Chuông vừa reo, Phương Trường đã mau chóng chạy thẳng ra cửa, nhận lấy đồ ăn từ anh trai giao hàng quen thuộc.
Phương Trường nhận lấy, phóng ngay vào bếp.
Dì Hai lại tiếp tục ca cẩm: "Thức ăn ngoài sao? Có sạch sẽ không đó!? Thằng nhóc này, từ bé đến lớn đã chẳng khiến người ta bớt lo đi tí nào.

Xem anh trai cháu đi, ngày nào cũng đều đặn về nhà ăn cơm bạn gái nó nấu, vừa sạch sẽ vừa đảm bảo dinh dưỡng.
Phương Trường:....Uầy, bạn gái anh ta tốt như vậy mà vẫn nhịn nổi tính nết của dì Hai sao? Nhẫn nhịn không để mình phun ra những lời chó má, Phương Trường đáp lời: " Cháu bận nên không có thời gian nấu mà thôi."
Đột nhiên chuông cửa lại vang lên từng hồi.

Trước ánh mắt chằm chằm của dì Hai, Phương Trừng đủng đà đủng đỉnh tiếp tục ra nhận đồ ăn.
Dì Hai: "Nhiều như vậy có ăn nổi không?"
Phương Trường: "...!Cháu đang rất đói nên vô tình gọi hơn nhiều, ăn không hết thì cháu bỏ vào tủ lạnh là được."
Dì Hai nghi hoặc, nhấc chân bước vào bếp thì chuông cửa lại vang lên.

Phơng Trường lúng túng ra mở cửa, lại thấy anh trai giao hàng mang thức ăn tới.
Quay lại đã thấy trong tay dì Hai là mấy tấm biên lai: Tôm hùm siêu cay, cá kho tiêu...
Dì Hai khó hiểu nhìn biên lai, lại ngỡ ngàng nhìn phần đồ ăn thứ ba trong tay Phương Trường.
"Khụ khụ" Phương Trường giấu biên lai suất thứ ba ra phía sau lưng, vứt thẳng vào sọt rác.

Lúc đó đói quá nên mới bồng bột đặt một loạt, ai ngờ dì Hai lại rảnh rỗi tới chơi cơ chứ.
Phương Trường giơ túi đồ ăn lên.

"Dì có ăn cùng cháu không?.
Dì Hai: "Thôi, cổ họng dì mày đang đau, không ăn nổi đồ cay.

Mà tiền có đủ tiêu không đó? Sao đặt nhiều đồ ăn nhanh quá vậy? Mà một bữa ăn hết chừng đó sao!?"
Phương Trường: "À...Cháu tìm được công việc mới rồi."
"Công việc mới?" Dì Hai ngờ vực "Có thể kiếm được nhiều như vậy sao? Là cái gì thế?"
Phương Trường: "À, nó là công việc liên quan đến mảng truyền thông.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui