Cá Mực Hầm Mật

Anh vẫn đang nghe điện thoại, cặp mắt đẹp lại có phần tỏa ra nghị lực, nhìn Đồng Niên một hồi, chợt hỏi 97: "Cậu gọi cô ấy là gì?"

"Chị, chị dâu..." Hai chân 97 bắt đầu mềm nhũn.

Ánh mắt thâm trầm, lại nhìn cô: "Tại sao cậu ta lại gọi cô là chị dâu?"

Đồng Niên như sắp khóc: "Không biết..."

Có quỷ mới biết tại sao hắn lại gọi cô là chị dâu...

Anh nhìn Grunt: "Grunt, cậu biết cô ấy?"

Grunt nhắm mắt lại, lắc đầu: "Không biết."

"Thật chứ?" Anh ngờ vực.

"Thật mà... Nói dối thì lão đại có thể đánh chết em."

Anh nheo mắt lại, lần nữa nhìn về phía Đồng Niên: "Cô biết cậu ta?" Cằm hướng về phía Grunt.

Đồng Niên thực sự thấy uất ức, vội lắc đầu: "Thật sự không biết."

Có quỷ mới biết hắn là ai...

Anh trầm mặc vài giây, nói vài lời tiếng Anh với người phụ trách đội bên phía châu Âu "Nói tiếp đi, đừng dừng lại". Sau đó đứng lên khỏi chiếc sofa lớn gần cửa sổ, ngoắc tay với Đồng Niên, ý bảo cô đi cùng anh vào một căn phòng. Đồng Niên xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, cũng không để ý tới ánh mắt khâm phục của 97 như muốn nói "đúng là lão đại biết cách quản vợ", cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo anh vào.

Cử chỉ của anh thật sự quá đẹp mắt: đóng cửa.

Đồng Niên suýt nữa va vào cửa.

Sau khi anh đi vào, bật điều hòa, không khí rất ổn, ném chiếc áo khoác đen lên ghế salon trống trải, rồi chỉ chỉ vào ghế bên cạnh cô: ngồi xuống đó.

Đồng Niên vội vã ngồi xuống.

Chân ghế vừa trượt đi, suýt nữa không thể ngồi vững...

Lập tức sửa lại tư thế ngồi, mời phát hiện, dường như không phải là mình không ngồi vững, mà là chân ghế bị hỏng.

Nhưng cô cảm thấy không khí ở đây thật kỳ lạ, không dám động đậy, chỉ biết lúng túng, ngồi trên cái ghế hỏng chân. Cho đến khi anh nghe xong cuộc điện thoại, ngồi xuống đối diện cô.

"Cái ghế hỏng rồi?" Anh nhìn lướt qua chiếc ghế cô ngồi.

"À?" Đồng Niên lập tức lắc đầu, "Không sao, không sao, tôi có thể ngồi được."

Anh ngờ vực nhìn cái chân ghế lắc lư, không quan tâm tới nữa, tiện tay mở điện thoại ra chơi Texas Holdem, chơi một ván: "Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta đã gặp mặt hai lần rồi?"

Cô đáp: "Ừ..."

Gun hỏi: "Lần đầu tiên là đêm ở quán điện tử, lần thứ hai là vừa rồi?"

Cô đáp: "Ừ..."

Cô cúi đầu, nhìn xuống đùi mình, tay để xuống, buồn rầu như muốn khóc.

Vừa rồi cô đã nghĩ trong đầu, có lẽ cô đã biết mình phạm phải sai lầm gì, đều là do Đậu Nành kia thật không đáng tin, còn râu ông nọ cắm cằm bà kia nói sai tên của người ta.

Tên Grunt đó rõ ràng là một tên đeo kính ẻo lả...

Căn bản không phải là anh...

Đánh bài cũng không tồi? Anh kiếm được 5000 đồng, tiếp tục hỏi: "Vậy cô có quen ai trong K&K không? Ngoại trừ tôi ra?"

"Không..."

Anh xác nhận lại lần nữa: "Cho nên, cô đến đây, chỉ quen mỗi tôi?"

"Ừ..."

"Cho nên, cô tới đây tìm tôi?"

"À?" Cô giật mình ngẩng đầu lên, vội vã phủ nhận, "Không, không phải, tôi không có tìm anh."

Chẳng nhẽ là nói mấy ngày trước vừa gặp anh đã yêu rồi, sáng nay gặp lại anh ở phi trường, liền hưng phấn hỏi han mọi nơi để tìm anh, từ hội triển lãm manga Nhật Bản đến tận đây à...

Dĩ nhiên không thể!

Anh nhíu mày, thành công khiến các đối thủ phải bỏ cuộc, thắng một ván, đã thu về một khoản không nhỏ: "Vậy thật kỳ lạ, cô chỉ quen tôi, cũng không tìm tôi... Thế tại sao cô lại tới khu nghỉ ngơi của K&K?"

"Tôi..." Cô lắp bắp: "Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi, cảm thấy ở đây rất vui, nên vào đây xem."

"Hả? Vào xem?" Anh nhếch miệng, gương mặt lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Cô ngồi máy bay từ ngàn dặm xa xôi tới đây, đi ngang qua cung thể thao này, cảm thấy rất vui vẻ, nên mua một vé để vào đây xem. Rồi sau đó, chợt nghe có người nói "Grunt bị xuất huyết dạ dày", cảm thấy tên Grunt này rất đáng thương, vì vậy... Liền đi vào khu nghỉ ngơi của K&K để thăm cái thằng quỷ không may bị xuất huyết dạ dày kia?"

Anh nói xong, lại nhấn mạnh thêm một câu: "A, đúng rồi, cô còn không quen thằng quỷ xui xẻo kia."

Cô rưng rưng nước mắt: "Tôi thật sự không biết anh ta, thật mà..."

Mặc dù nghe rất giống như đang ngụy biện...

Gun nghĩ lại tất cả lời giải trong chuyện này, cảm thấy cũng có phần không đáng tin, nhưng cũng không gặng hỏi nữa.

Nhìn vẻ mặt cô gái này nói chuyện cùng Grunt, nói là không biết, thực sự không có khả năng. Nhưng hai người cứ khăng khăng nói một lời không biết đối phương, vậy là... mối tình ngang trái? Cô gái này từ ngàn dặm tới đây lại bị từ chối, nên vì muốn bảo vệ cậu ta nên nhất định không nói ra sự thật?

Nhưng vì sao lại nói là người yêu của anh chứ?

Khiến lão đại anh phải chịu tiếng xấu?

Anh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mấy đội viên chủ lực trong đội lại quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh như vậy sao?

Mà lại không hỏi han gì?

Đồng Niên lén ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh. Không ngờ, lại bị anh bắt gặp.

Gun tắt trò chơi đi, giọng nói chế nhạo: "Sao? Có chuyện muốn hỏi?"

Hả? Thật sự... có thể hỏi ư?

Đồng Niên chần chừ nửa giây, lấy hết dũng khí nói: "Anh cũng là một tuyển thủ nhà nghề sao?"

"Tôi?" Anh suy nghĩ một lát, "Cũng không hẳn."

"Vậy tại sao bọn họ lại gọi anh là lão đại?"

Vấn đề này?

Anh đúng là không phải người ngoài nghề, chỉ nói lập lờ: "Họ thi đấu, còn tôi lo về mấy việc ăn mặc ngủ nghỉ của họ."

À... Thì ra là người quản lý trong đội, phụ trách tổ chức tất cả thành viên, sắp đặt chỗ ở và toàn bộ hành trình... Vậy công việc này nhất định là rất vất vả. Haiz, mấy tuyển thủ nhà nghề kia, cầm nhiều giải thưởng như vậy, lại rất nở mày nở mặt, ai có thể nghĩ đến nỗi khổ của những người đứng sau chứ.

Đồng Niên lặng lẽ, có chút ngượng ngùng: ngộ nhỡ về sau anh thấy cô có nhiều fan hâm mộ như vậy, có thể sẽ giật mình hay không? Có cảm thấy áp lực không? Đàn ông thường không thích những người phụ nữ có nhiều fan hâm mộ hơn mình...

Chợt, có người gõ cửa.

"Cái đó... Lão đại, anh và..." Ho khan một tiếng, "Có chuyện gì không tốt rồi sao?" Giọng hỏi run lên, hiển nhiên là bị 97 ép buộc như chạm vào họng súng.
Anh chậm rãi cất điện thoại đi, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì?"

"...À không, là... bọn em đói bụng..."

Ngoài lời: anh và chị dâu nhốt trong phòng không biết đã làm gì, khiến cho mọi người từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, tội nghiệp đám người vừa thi đấu xong làm sao mà chịu nổi!

"Bảo mọi người lên xe trước đi," Anh cúi đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài, nhận ra thời gian cũng khá muộn rồi.

Còn cô gái này...

Tạm thời chịu oan ức vậy, đến tối sẽ làm rõ chuyện của cô và Grunt.
Anh đứng lên, cầm áo khoác trên ghế salon, một lần nữa nhìn tư thế ngồi của cô: "Cô chắc chắn là cái ghế này không hỏng?"

"Không." Đồng Niên vội đứng lên.

Bịch một tiếng, cái ghế đổ xuống.

...

...

...

...

Anh nhìn cái ghế đã đổ xuống đất, nhăn mày, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
Đồng Niên đứng một mình ở đó, cảm giác như muốn khóc, thực sự muốn chạy thẳng về nhà.

Cô thề rằng, đời này tất cả những chuyện mất mặt nhất của mình, mấy ngày nay đều đã xảy ra hết.

Phòng họp đã trống không, cả tên ẻo lả, mà bác sĩ y tá chữa bệnh cũng đã đi hết, bốn phía yên ắng, cô tự rủa thầm mình chừng ba phút sau, cuối cùng chán nản đẩy cửa đi ra.

Đây là khu làm việc, cuộc thi đấu hôm nay vẫn chưa kết thúc, nên vẫn còn rất nhiều nhân viên làm việc ở đây.

Mọi người thấy Đồng Niên đi ra từ phòng họp của K&K, nhìn chằm chằm, suy đoán, rốt cuộc cô gái này là ai?

...

Đồng Niên lặng lẽ đi được vài bước, lúc này mới thấy bình tĩnh hơn.

Không đúng, còn hành lý.

Hành lý vừa rồi đã đưa cho người đàn ông kia khi vào đây.

Cô lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh, tìm căn phòng chứa hành lý của mình. Đúng lúc, 97 đang tươi cười kéo vali nhỏ màu bạc đi tới.

"Cảm ơn." Đồng Niên lúng túng đưa tay ra, nhận lấy hành lý của mình.

"Chị dâu không cần khách khí," 97 mỉm cười, căn bản không có ý định trả lại hành lý cho cô, "Mau lên xe đi, em sẽ giúp chị cầm hành lý."

"Hả?" Đi đâu?

"Lão đại đang nói chuyện với ban tổ chức, bảo em dẫn chị lên xe trước. Đi ăn mừng."

"Hả?" Ăn mừng?

"Trước sau gì chẳng gặp nhau." 97 nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, chị dâu, em không hề đáng sợ đâu."

Tác giả có lời muốn nói: 0.0...

Kịch tình sẽ có một cao trào nhỏ, kế tiếp còn hơn chương này. Cao trào này qua đi, sẽ phải liên tục chiến đấu ở nhiều chiến trường mật thất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui