Giới bị ghét bỏ, đứng bên ngoài quan sát Tô Quân thu phục thiên thạch.
Ngài cứ đứng một bên như vậy rất mất mặt.
Mùi ghét bỏ bốc lên trên người Tô Quân càng ngày càng rõ.
Giới mím môi, dứt khoát phất tay áo đi tìm tín đồ của mình.
Ngài bay qua vùng trời Thành Đá Quý, dùng thần thuật ẩn giấu thân mình, sinh linh bình thường không thể nhìn thấy ngài.
Cảnh tượng bên trong Thành Đá Quý đìu hiu.
Yêu quái cát đột kích, dân chúng duy trì vận hành thành trì đang chờ đợi ở nơi lánh nạn, không có chuyện gì để làm.
Chỉ có Bảo thạch sư có thể chiến đấu với yêu quái cát, giờ phút này bọn họ đang dốc sức chiến đấu trên tường thành, chống lại từng đợt tấn công của yêu quái cát.
Cát xám ngập trời, liên tục có Bảo thạch sư và yêu quái cát đồng thời ngã xuống.
Kẻ dẫn đầu âm thầm chỉ huy yêu quái cát đến giờ vẫn chưa bị bắt, yêu quái cát đang không ngừng tiêu hao thể lực con người.
Cục diện dần nghiêng về phía yêu quái cát.
Giới đứng giữa không trung, lạnh nhạt nhìn bọn họ từ trên xuống giống như đang xem cuộc chiến của bầy kiến hôi.
Trong trí nhớ dài đằng đẵng của mình, ngài từng nhìn thấy cảnh tượng oanh liệt hơn thế nay gấp mấy vạn lần.
Khi đó ngài vì sự sống còn của sinh linh thế giới nhỏ mà gia nhập cuộc chiến, từng bị thương một lần.
Thần Bóng Tối trách mắng ngài giữ lại quá nhiều nhân tính, không giống thần linh, từ đó bắt ngài bóc tách dục vọng tu luyện.
Không phải thần linh nào cũng có thể chia ra phân thân có vận mệnh độc lập như ngài, cũng chỉ có ngài có thể bóc tách cùng một lúc ra nhiều phân thân để tu luyện riêng, đợi bọn chúng hoàn thiện thì đến hái quả.
Giới chưa từng nghĩ quả không cho ngài ăn.
Không hổ là phân thân của ngài, chưa bao giờ bớt lo.
Giới bất giác cảm thấy tự hào.
Giờ phút này, tầm mắt ngài tập trung lên người Vân Thiển.
Tín đồ này đang sử dụng hệ thống sức mạnh của thế giới này trợ giúp người bản xứ.
Ngài nhìn sinh lực của Vân Thiển từ từ giảm xuống điểm thấp nhất rồi lại phục hồi.
Vừa nhìn đã biết ngay cách thức của Thần điện Ánh Sáng, vị thần tối cao này thật nhàm chán, tạo ra Chúa cứu thế đi lừa gạt sinh linh.
Người chơi trong Chúa cứu thế cứu giúp thế giới, tình cảm mà người bản xứ thế giới nhỏ dành cho bọn họ, bất kể là sùng bái hay cảm kích đều có thể thông qua người chơi chuyển hóa thành sức mạnh tín ngưỡng, rồi thông qua Chúa cứu thế cấp cho những thần linh khác… đám thần linh của Thần điện Ánh Sáng.
Yêu quái cát phía dưới tấn công ngày càng mãnh liệt, Giới nhàm chán chờ đợi toàn bộ người trên tường thành bị giết chết.
Đột nhiên, ngài nghe thấy tiếng lòng của Vân Thiển ——
【 Sao Tô Quân còn chưa xong, nơi này sắp không chống nổi nữa rồi… Thần linh l*n chó, cầu nguyện nhiều lần như vậy mà chẳng hồi đáp.
Đúng là phong kiến mê tín không xài được, thời điểm quan trọng đều phải dựa vào mình.】
Giới không vui.
Ngài có thể nghe thấy tiếng lòng tất cả mọi người, nhưng để cho tiện thì bình thường hạn chế năng lực, chỉ có tiếng lòng tín đồ sẽ tự động truyền tới.
Nhưng tín đồ của ngài sao thế?
Cầu nguyện không thành tâm đã đành, chỉ cần ngài không hồi đáp, cô đã thầm mắng ngài —chó, ngài không muốn nói ra cái từ kia.
Nếu không phải ngài đột nhiên xuất hiện ở đây, nghe thấy tiếng lòng cô, ngài còn chẳng biết bình thường tín đồ này mắng mình thế nào… Như vậy chứng tỏ tín đồ này hoàn toàn không tôn trọng ngài.
Một đợt tấn công tập thể của Bảo thạch sư khiến khí thế yêu quái cát suy giảm đi nhiều.
Giới nổi lên ý xấu, nâng ngón tay.
Vân Thiển và rất nhiều Bảo thạch sư phát hiện yêu quái cát lại tập hợp lần nữa.
Bọn chúng hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách xông lên giống như uống Viagra(*).
(*) Viagra: Thuốc trị bệnh liệt dương, có tác dụng làm căng cứng dương vật.
Giới vểnh tai lắng nghe tiếng lòng của Vân Thiển.
【&#%@.
.
.
*】
Giới: “…”
Nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rất đáng sợ.
Ngài đang định cứu vãn, trợ giúp Bảo thạch sư một chút.
“Ầm!”
“Ta tới đây!”
“Chiến xa đạn thịt!”
Một quả cầu hình người khổng lồ dát đầy sức mạnh đá quý ngũ sắc sặc sỡ lăn từ phía sau yêu quái cát tới.
Quả cầu va đập lung tung giống như bowling đẩy ngã vô số chai gỗ, đập nát đội hình yêu quái cát.
Quả cầu thịt duỗi người, lộ ra tứ chi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một người mập mạp đứng sừng sững chính giữa yêu quái cát dưới ánh ban mai.
Anh chống nạnh, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Chạy bán sống bán chết, cuối cùng cũng kịp trở về!”
Giới nhớ con người này, là bạn của Vân Thiển, tên Văn Tư Thành.
Cố chấp, Tham lam và Tham ăn đều không ngại thân thiết với người này.
【Quả nhiên là Văn heo, giỏi lắm.
Thời điểm quan trọng, đàn ông thối và thần linh thối đều chẳng dựa được, bạn bè vẫn đáng tin hơn.
Văn heo chính là ánh sáng lạ trong giới cá muối chúng ta! 】
Giới nhìn Vân Thiển nở nụ cười trong trẻo đứng yên tĩnh ở đó, đâu ai biết suy nghĩ trong lòng cô lúc nào cũng om sòm như vậy.
Qua hành động của Văn Tư Thành, thế cục lại cân bằng lần nữa.
Giới làm một chuyện cực kỳ nhàm chán, đó là cân bằng chiến cục.
Ngài giải phóng giới hạn năng lực, lắng nghe tiếng lòng tất cả mọi người, phán đoán hành động kế tiếp của bọn họ tạo nên ảnh hưởng thế nào cho cuộc chiến, từ đó ra tay khống chế.
Thành Đá Quý yếu thế, ngài bèn tặng một ít ngáng chân cho yêu quái cát.
Yêu quái cát yếu thế, ngài bèn tặng một ít phiền phức cho Thành Đá Quý.
Yêu quái cát ném một quả bóng cát xám khổng lồ vào kết giới đang dần tan biến của Thành Đá Quý, có thể so sánh với đá phá thành.
Nếu nó ném trúng, Thành Đá Quý chắc chắn tử thương nghiêm trọng.
Một quả bóng như vậy cứ thế tan rã giữa không trung.
Giống như bóng xốp chất lượng kém, va chạm một chút trên đường vận chuyển là đã nát như tương.
Chỉ còn lại từng hạt cát rời rạc.
Bảo thạch sư Thành Đá Quý tập hợp tất cả sức mạnh ảo ảnh đá quý, rút cạn sinh lực tạo nên một người khổng lồ từ đá quý sấm sét, có thể dễ dàng giết chết vô số yêu quái cát.
Một người khổng lồ như vậy đang đi trên đường lại đột nhiên vấp té.
Sau đó vỡ vụn.
Vỡ vụn.
Bất kể là phe Thành Đá Quý hay là thủ lĩnh đằng sau yêu quái cát lúc này đều bắt đầu hoài nghi cuộc đời, rốt cuộc do bọn họ quá cùi hay đối thủ quá hên?
Cái kiểu này còn đánh tiếp được sao?
Hai bên ăn ý dừng tấn công, trận chiến rơi vào trầm mặc kỳ dị.
Dường như bọn họ cảm giác được có một người thứ ba đang thao túng trận chiến.
Cuộc chiến là bàn cờ, một bên là quân trắng, một bên là quân đen, người thứ ba kia là kỳ thủ, luôn luôn khống chế cờ đen trắng, khiến thế cục cân bằng.
Nếu đúng là có người thứ ba như thế…
Vậy kẻ đó thật quá đê tiện!
Tiếng lòng tập họp, vô cùng ầm ĩ, giống như máy thanh phát bên tai nhiều lần.
Giới lạnh mặt, nghiêm túc suy nghĩ khả năng phá hủy thế giới nhỏ này mà không bị phát hiện.
Một người xuất hiện, cắt ngang suy nghĩ của ngài.
Tô Quân thành công thâu tóm thiên thạch, sức mạnh đá quý toàn thân anh khuấy động khiến ảo ảnh đá quý của các Bảo thạch sư khác trong Thành Đá Quý cộng hưởng.
Dường như yêu quái cát cảm nhận được, trước khi anh đến cổng thành đã vội vã rút lui.
Người trên tường thành vô cùng ngỡ ngàng, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì.
Đợi bọn họ xoay người, nhìn thấy dưới tường thành, Tô Quân ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch của anh khiến nốt ruồi son nơi khóe mắt càng thêm tươi.
Tất cả mọi người đều để ý đến viên đá quý bắt mắt nhất bên trong ảo ảnh đá quý của anh.
Ánh sáng rực rỡ, khó mà phớt lờ.
“Cậu…”
Đường Giác há miệng, không biết nên nói cái gì.
Không ngờ thật sự có người thu phục được thiên thạch.
Tô Quân mặc kệ ánh mắt khác nhau của mọi người, lạnh mắt nhìn lên bầu trời: “Lén lén lút lút ẩn thân, làm mấy chuyện trộm gà cắp chó, ngài mà cũng xứng là vật chứa dung nạp ta?”
Giới: “…”
Ngài đang tính xem nếu giết chết Kiêu ngạo thì thần lực và linh hồn của bản thân sẽ tổn hại bao nhiêu.
Những người khác mờ mịt, Tô Quân đang nói chuyện với ai.
Vân Thiển là người đầu tiên nhận ra.
Vật chứa, chẳng lẽ đang nói Giới?
Cô lập tức đồng cảm với Giới.
Bản thể này sống thảm quá, bị chính phân thân của mình ghét đến mức này.
Mặc dù Văn Tư Thành chẳng hiểu gì, nhưng nhìn vẻ mặt bừng tỉnh của Vân Thiển, anh cũng bày ra bộ mặt thâm sâu khó dò.
Tô Quân bảo Đường Giác dẫn tất cả mọi người trừ Vân Thiển đi nghỉ ngơi hồi sức, nơi này không thích hợp để bọn họ nán lại.
Bây giờ Tô Quân là người thu phục thiên thạch, nhóm người Đường Giác căn bản không dám phản bác, mặc dù tò mò trong lòng nhưng chỉ đành rời đi.
Cổng thành Thành Đá Quý chỉ còn lại Tô Quân và Vân Thiển, cùng với Giới vẫn sử dụng thần thuật ẩn thân giấu mình.
Giới chậm rãi hiện thân, tóc trắng mắt vàng, khôi giáp đã thay, chỉ còn bộ trường bào màu đen, dây thắt lưng rủ xuống.
Vân Thiển có thể thấy rõ vẻ mặt Giới không vui.
Thật ra cô cũng chẳng muốn ở lại đây lắm, bộ dạng bản thể và phân thân giống như sắp đánh nhau tới nơi, lỡ như liên lụy đến cô thì sao?
Cô vừa xê dịch bước chân đã bị Tô Quân lôi kéo: “Cô đừng sợ y, ta sẽ bảo vệ cô.”
Ảo ảnh đá quý dưới chân chuẩn bị bày bố, hiển niên sắp phát động tấn công.
Giới nghiến răng: “Cô ấy là tín đồ của ta.
Kiêu ngạo, ngươi phải được dạy dỗ.”
Cùng lúc ngài nâng đầu ngón tay, ánh sáng vàng lóe lên.
Vân Thiển giơ tay như học sinh tiểu học xin phát biểu, thỏ thẻ hỏi: “Ngài thần linh tôn kính, Quân sư Tô, nếu các người đã là quan hệ bản thể và phân thân thì cũng tức là cùng một người, xin hỏi vì sao còn muốn đánh nhau?”
Dù cho đánh, đôi bên đánh chết đối phương, thì cũng xin để cô rời khỏi nơi này trước.
Thần linh đánh lộn, ai biết có ảnh hưởng tới thân thể thực của cô không.
Giới và Tô Quân đồng thanh nói: “Ai cùng một người với y?”
Dứt lời, hai người nhìn chằm chằm đối phương.
Vân Thiển: “…”
Thế này mà còn không phải cùng một người à?
Cô đang định viện lý do hợp lý rời khỏi, hai bên đã anh đánh tôi một cú, tôi quất anh một phát.
Mặc dù hai người cố gắng tránh Vân Thiển, nhưng đòn đánh vẫn cọ trúng cô…
Hoặc nói là sức mạnh của bọn họ chủ động cọ xát cơ thể Vân Thiển.
Vân Thiển thậm chí chẳng kịp mắng một tiếng, mệt mỏi quét qua, cứ thế ngả thẳng vào lòng Tô Quân.
Hơi thở tỏa ra trên người Vân Thiển hấp dẫn Tô Quân, giống như mời mọc anh tiến vào.
Tô Quân duỗi tay chạm vào cô, linh hồn như bị rút đi, bước vào một không gian trắng tinh.
Tính dục đang ôm Vân Thiển hôn mê, giơ tay lên: “Ô, Kiêu ngạo.”
Lười biếng: “Chào ngươi, lâu quá không gặp.”
Tô Quân nghi hoặc: “Đây là đâu?”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng dáng xuất hiện phía sau lưng anh.
Là bản thể!
Sắc mặt Tính dục và Lười biếng rất khó coi, Giới không nên đến đây lúc này.
Giới cảm nhận được hai luồng ánh mắt như muốn giết người.
Ngài quan sát xung quanh, không ngờ một nhân loại như Vân Thiển lại có không gian linh hồn rộng lớn như vậy… Tính dục và Lười biếng làm ra sao?
“Thì ra các ngươi trốn ở đây.”
Đám phân thân không nói tiếng nào, bọn họ đều nhìn Giới.
Giới chẳng hiểu nổi thái độ như kẻ thù của phân thân đối với ngài: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Tính dục: “Ngài là đồ bỏ đi.”
Lười biếng: “Xin ngài đừng vô dụng như vậy nữa.”
Tô Quân: “…”
Ánh mắt đã nói lên tất cả.
Giới cảm thấy đột nhiên mình bị rơi xuống đáy chuỗi thức ăn, cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt ngài lướt qua căn nhà gỗ trên hải đảo, chợt sững người, vô thức nói: “Căn nhà này không lớn như vậy, rõ ràng nó chỉ nhỏ như vầy…”
Cả ba phân thân cảm nhận được cảm xúc kinh hãi truyền tới từ bản thể.
------oOo------