Cá Muối Cứu Thế FULL


【Đây hẳn là thanh niên Kill Matt nhỉ?】
Nghe thấy tiếng lòng cùng với càu nhàu sau đó của ông về Kill Matt, Giới sầm mặt.

Đúng là ba của Vân Thiển, suy nghĩ trong lòng cũng phong phú y như cô, khác hẳn khí chất nghiêm túc của bản thân.
Sau khi nghe câu nói kia của Thần Hải Vu, Giới chạy đến thẳng thế giới người chơi.
Đợi sau khi thật sự gặp được Vân Kiến Quốc, ngài mới nhận ra mình quan tâm ắt loạn.

Nếu như Vương Lâm thật sự muốn làm chuyện gì đó với Vân Thiển, ngài làm vậy sẽ chỉ càng bại lộ.
Lần đầu tiên Giới thừa nhận sự thật quá nhiều phân thân sẽ ảnh hưởng đến khả năng tư duy bản thân.
Nếu đã tới, vậy thì ngài phải kiểm tra triệt để một chút.
Vân Kiến Quốc đang cúi đầu uống canh, mắt vàng của Giới khẽ chớp, nhìn kỹ xem trên người ông có dấu vết của thần thuật hay không.
【Sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm mình vậy, lẽ nào quen biết mình? Nhìn không giống bạn học Vân Thiển, ít nhất mình chưa gặp bao giờ.】
Giới sực nhận ra, ngài hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói bằng giọng điệu vừa tò mò vừa không dám chắc: “Xin hỏi, chú là ba của Vân Thiển đúng không, cháu từng thấy ảnh của chú trên điện thoại cô ấy.”
Trong khoảnh khắc Vân Kiến Quốc ngẩng đầu, Giới cảm nhận được một ánh mắt sắc bén quét qua rồi lập tức biến mất.

Lúc nhìn lại, ánh mắt ông đã lộ vẻ hòa nhã hiền lành.
“Cho hỏi cậu là ——”
【Hừm…】
Giới tự giới thiệu: “Chào chú Vân, cháu tên Thẩm Giới, là bác sĩ từng khám bệnh cho Thiển Thiển ở Hải Thành.

Chúng cháu đã tìm được nguyên nhân bệnh của cô ấy, chỉ cần tiếp tục điều trị là có thể trị tận gốc vấn đề.”
“À à, thì ra là bác sĩ.” Vân Kiến Quốc buông muỗng đũa, trở nên nhiệt tình hơn.

Ông nắm bàn tay Giới vươn ra: “Tôi là Vân Kiến Quốc, cậu nói đã tìm được nguyên nhân bệnh…”
“Chú có thể hỏi Thiển Thiển tình huống cụ thể, cháu không tiện nói.” Giới nở nụ cười xấu hổ rất giống Tống Hành Chỉ, ngài không nhìn thấy khác thường trên người Vân Kiến Quốc, cần phải thăm dò môi trường xung quanh ông một chút.
“Cậu còn chưa ăn nhỉ, cậu gọi một phần đi, tôi mời.” Vân Kiến Quốc rất nhiệt tình.

Đến khi vui mừng qua đi, ông để ý tới vấn đề dùng từ trong câu nói của Giới.
【Thiển Thiển? Cậu nhóc này… chẳng có đạo đức nghề nghiệp!】
Giới: “…”
Loài người thật phiền phức.
【Thôi đi, nể tình cậu ta có thể trị khỏi cho Vân Thiển, không thể trông mặt mà bắt hình dong…】
Sau khi nói vài câu đơn giản, Giới dõi theo Vân Kiến Quốc rời đi, tàng hình đi sau lưng ông, đồng thời biến màu tóc và màu mắt thành màu đen bình thường.
Buổi sáng, Vân Kiến Quốc đến viện mồ côi làm tình nguyện viên, nhìn bộ dạng có vẻ thường hay đi, rất quen thuộc công việc ở đó.

Trẻ con trong đấy cũng rất thân thiết với ông, trong viện không có gì khác thường.
Buổi trưa nhìn thấy xe taxi bị chết máy, ông sửa xe giúp tài xế, cũng chẳng có gì khác thường.
Buổi chiều, Vân Kiến Quốc đến thăm nhà đồng nghiệp trước đây, là một cảnh sát hình sự trên đường tan làm thì bị người nhà tội phạm báo thù, bất hạnh qua đời, để lại người vợ không có sức lao động và hai con gái vị thành niên, tuy có tiền an ủi nhưng cuộc sống bọn họ vẫn nghèo túng như cũ.

Ông lấy tiền tích cóp của mình giúp đỡ gia đình này, ở đây cũng không có gì khác thường.
Vân Kiến Quốc không hề giả vờ giả vịt, mà là nghiêm túc làm từng việc tốt một.
Giới ước chừng đã biết bản tính lương thiện và biết quan tâm của Vân Thiển di truyền từ đâu rồi.

Được một gia đình như vậy nuôi dưỡng, thảo nào cô giống như cô nói —— y hệt mặt trời nhỏ.
Dù bây giờ là mặt trời thường xuyên ủ rũ, thỉnh thoảng mới tỏa sáng.
Cô biến thành như vậy không khỏi có liên quan với phân thân Tính dục và Lười biếng của ngài.
Có thể dưới ảnh hưởng của Tính dục và Lười biếng mà vẫn giữ vững bản tâm và lòng cầu tiến, Giới đã cảm thấy nghị lực của Vân Thiển vô cùng mạnh mẽ.
Ba giờ chiều, Vân Kiến Quốc rời khỏi nhà đồng nghiệp cũ, được vợ đồng nghiệp nhờ đi đón con gái nhỏ Tống Hương Thi sắp tan học.
Ba giờ hai mươi lăm phút, Vân Kiến Quốc đến chờ Tống Hương Thi ở cổng trường Tiểu học Thập Tam Trung.
Con đường hai bên trường học đậu đầy xe những phụ huynh khác, tất cả đều là người tới đón trẻ con trong nhà.
Ba giờ rưỡi, thời gian đáng lẽ tan học nhưng chẳng có một học sinh nào ra khỏi trường, toàn trường vắng lặng kỳ lạ.

Phụ huynh bước lên hỏi thăm bảo vệ gác cổng.
Bảo vệ gác cổng: “Hôm nay trường học có hoạt động, ra về hơi trễ.”
Các phụ huynh ầm ĩ: “Có hoạt động sao nhà trường không thông báo trước một tiếng, thật là.”
Có được lời giải thích, bọn họ trở về chỗ cũ.
Vân Kiến Quốc vốn định lên xe, chợt ông để ý sau khi bảo vệ thấy tất cả mọi người rời đi bèn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lo lắng, trán mướt mồ hôi, nhìn về phía lầu dạy học.
【Tình huống bất thường.】
Giới đi xem thử tình hình bên trong lầu dạy học.

Tất cả học sinh và giáo viên bị nhốt ở hội trường bậc thang, bốn góc đặt túi thuốc nổ, có ba kẻ bắt cóc đeo mặt nạ, tay cầm điều khiển, dường như đang lo lắng chờ điện thoại gì đó.
Giới vốn định ra tay, nhưng bậc thang trong hội trường có mùi khiến ngài cảm thấy kỳ lạ, không biết rốt cuộc đến từ người nào, ngài dự định im lặng quan sát tình hình.
Vân Kiến Quốc trở lại xe, lấy một gói Hồng Trung Hoa(*), cười hì hì đi về phía bảo vệ gác cổng, rút một cây: “Này, một điếu chứ.”
(*) Tên một hiệu thuốc lá của Trung Quốc
Bảo vệ khoát tay: “Không hút.”
Vân Kiến Quốc: “Ấy đừng, WeChat của tôi có cái đặt không biết sử dụng, muốn nhờ anh xem giúp, điếu thuốc là đáp lễ.”
Bảo vệ nghiêm mặt nói: “Điếu thuốc thì khỏi, để tôi xem làm được gì.”
Vân Kiến Quốc đưa điện thoại qua, dừng ở giao diện khung trò chuyện WeChat.
Là giao diện gửi tập tin.
Bên trên viết: Tôi là cảnh sát, đừng căng thẳng, nói tôi biết nơi này xảy ra chuyện gì?
Phía dưới là hình ảnh chứng minh.
“Bạn tôi gửi hình cho tôi, làm sao chuyển cho người khác?” Vân Kiến Quốc hỏi: “Hay là anh làm giúp tôi được không, tôi đánh chữ chậm, anh tiện tay gửi tin nhắn giùm luôn.”
“Được rồi.”
“Cảm ơn.”
Vân Kiến Quốc nhận điện thoại.

Thấy nội dung bên trên, ông sầm mặt trở lại xe liên lạc phía cảnh sát, báo có bọn bắt cóc ở Thập Tam Trung, nghi ngờ mang theo thuốc nổ, bắt cóc học sinh và giáo viên… Đồng thời ông nói ra thân phận, bảo bọn họ cần phải tiến hành thật kín kẽ.
Giới nhìn Vân Kiến Quốc làm xong một loạt hành động, lại nói mấy câu với bảo vệ gác cổng.

Sau khi được bọn bắt cóc trong hội trường cho phép, ông bèn tiến vào phòng học.
Loài người làm việc thật phiền phức, vòng vèo nhiều thế.

Để ý tới máy truyền tin cỡ nhỏ trên người Vân Kiến Quốc, Giới cảm khái trong lòng, đi theo sau lưng ông.
Vân Kiến Quốc vừa vào hội trường đã bị bọn bắt cóc ấn xuống đất, ông hoảng hốt la lên: “Chuyện gì thế? Này này này này…”
Bọn bắt cóc: “Yên lặng chút đi!”
Bọn họ biết được đây là phụ huynh muốn gây sự từ bảo vệ gác cổng, bèn cho ông đi thẳng vào, khỏi phải làm ầm bên ngoài.

Bọn chúng lục soát hai chiếc điện thoại của đối phương xong thì ném ông vào trong đám thầy cô.
Vân Kiến Quốc vừa ngồi xuống bậc thang, bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi: “Trông chú… quen lắm.”
Giới cũng cảm thấy người hỏi câu này quen mắt, hình như ngài đã gặp ở đâu.
Vân Kiến Quốc căng thẳng nói: “Tôi là phụ huynh học sinh, đương nhiên cậu thấy quen.

Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, bốn thứ trong góc kia là thuốc nổ sao?”
“Phải đó.” Người nọ cười khà khà: “Chú và Vân Thiển có quan hệ gì? Cặp mắt hai người rất giống, tôi là Thiên Hành Kiện, là thầy giáo thể dục ở đây.”
Vân Kiến Quốc: “Cậu không sợ sao?”
Thiên Hành Kiện vẫn vui vẻ: “Tôi thuộc trường phái lạc quan, tôi tin chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng, nhất định sẽ có cảnh sát đến cứu chúng tôi.”
Bọn bắt cóc quát tháo: “Bên kia yên lặng chút đi, không muốn sống hả?!”
Giới nhớ ra người này, đây là một trong những đồng đội trong thế giới tận thế đầu tiên của Vân Thiển, anh ta chẳng có ấn tượng gì.
Vân Kiến Quốc ngậm miệng, lúc nãy ông đã cung cấp thông tin nơi này cho phía cảnh sát.
Thiên Hành Kiện truy hỏi: “Chú là ba của Vân Thiển nhỉ, xem tuổi tác hẳn là ba chứ không phải ông nội.

Tôi quen biết Vân Thiển, tính cách cô ấy rất thú vị, tôi rất thích.”
“Ủa, nếu chú là ba Vân Thiển, vậy chú không phải là phụ huynh học sinh ở đây rồi, hoặc là con thứ hai của chú, con ngoài giá thú à? Chắc không phải, trông mặt chú khá hiền lành, tôi cũng rất thích.”
“Bây giờ những người khác đều rất sợ hãi, tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ bị bọn bắt cóc cảnh cáo liền chẳng để ý đến tôi.

Chú nói xem sao bọn họ nhát gan thế, đối mặt phần tử tội phạm thì sợ cái gì.

Chúng tôi là giáo viên, lúc đối diện tội phạm cũng phải ôm trong lòng chính khí ngút trời !”
“Chú nói đúng không?”
Vân Kiến Quốc: “…”
【Sao người này nói nhiều vậy?】
Ông thấp giọng đáp: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”
Thiên Hành Kiện bỉu môi.
“Đã bảo bọn bây im lặng chút đi!” Bọn bắt cóc chịu hết nổi tiếng xì xầm ở đây, hai tên đi về phía này, giơ nấm đấm định đánh Vân Kiến Quốc.
Nấm đấm chưa chạm vào, bọn họ đã đột ngột trượt té.
Lại còn trượt rất khéo, đầu cả hai va vào nhau, té xỉu dưới đất.
Một tên khác trong bọn bắt cóc sững sờ.

Vì sao tình tiết hài hước trong phim ảnh lại phát sinh trong đời sống hiện thực vậy?
Gã vội vàng chạy tới.

Nhưng không hiểu tại sao, dưới chân lảo đảo, trước mắt biến thành trần nhà, gáy gã đập xuống đất, bất tỉnh như hai tên kia.
Hội trường bậc thang im phăng phắc.

Sau khi xác nhận bọn bắt cóc hôn mê thật chứ không phải sở thích giả vờ quái đản, cổ tay Vân Kiến Quốc cử động, dây thừng trên tay tuột ra.
Ông vừa quan sát bọn bắt cóc bị trói, vừa báo cáo tình huống để tiểu đội phá bom tiến vào càng nhanh càng tốt.
“Tôi là cảnh sát.” Ông cởi dây trói vài thầy giáo, bảo họ giúp đỡ tháo dây thừng cho tất cả mọi người, nhanh chóng rời khỏi đây.
Sự việc giải quyết thuận lợi.

Bà Tống Hương Thi nghe thấy tình huống nơi này, dù khập khiễng cũng muốn đích thân tới gặp con gái.

Vân Kiến Quốc trấn an hai mẹ con, lúc đang chuẩn bị đưa hai người trở về thì bị Thiên Hành Kiện gọi lại.
“Chú còn chưa cho tôi biết chú là ba của Vân Thiển à?”
Vân Kiến Quốc khó hiểu nguyên nhân cố chấp của anh ta, gật đầu đáp: “Không sai, Vân Thiển là con gái tôi, còn chuyện gì khác không?”
Thiên Hành Kiện lắc đầu, cười sang sảng: “Chẳng qua tôi chỉ muốn xác nhận thôi.

Xin lỗi, tôi hay bị người khác nói mình rất phiền phức.

Nhưng nếu không đích thân xác nhận thông tin, tôi cứ thấy không yên lòng… Xin tự giới thiệu, tôi tên Thiên Hành Kiện.”
Vân Kiến Quốc đang định vươn tay bắt tay, bỗng nhiên ông nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng chào hỏi “Chú Vân, trùng hợp thật đấy” , tay ông đã bị người khác nắm.
Thiên Hành Kiện nhìn về phía người tới, một thanh niên đẹp trai tóc đen mắt đen.
“Thẩm Giới, sao cậu cũng ở đây?”
“Cháu qua đó nhuộm tóc, nhìn thấy nơi này tụ tập nhiều người nên đến xem, không ngờ chú Vân cũng ở đây… Chú còn có chuyện nhỉ, cháu làm phiền rồi.”
Vân Kiến Quốc gật đầu tạm biệt Giới, dẫn vợ và con gái đồng nghiệp cũ lên xe.
Giới nhìn sang Thiên Hành Kiện, ngón tay điểm lên trán anh ta, rút ra một luồng khí của Vương Lâm trộn lẫn với khí của Thần Bóng Tối.
Luồng khí tan biến trong lòng bàn tay ngài.
Nếu lúc nãy ngài không ngăn cản, luồng khí này sẽ thông qua Thiên Hành Kiện chạy vào cơ thể Vân Kiến Quốc, sau đó sẽ cưỡng chế Vân Kiến Quốc thành tín đồ của ngài, bước vào giai đoạn tín ngưỡng cuối cùng, tức là giai đoạn dục vọng điên cuồng… phóng túng tất cả.
Người kia rơi vào hôn mê, Giới đỡ lấy anh ta.

Ngài phải tìm một nơi bí mật thi triển thần thuật, khiến anh ta quên hết chuyện bản thân gặp hôm nay.
Đợi giải quyết xong mọi chuyện đã đến nửa đêm.
Thân hình Giới lóe sáng, xuất hiện tại Hải Thành.
Thiên Hành Kiện tỉnh lại trong căn hộ nhỏ của mình, anh ta thừ người chốc lát, đứng dậy khỏi giường, bước vào nhà vệ sinh tắm gội.
Hơi nóng hầm hập, sướng trắng phủ đầy mặt kính, một bàn tay khớp xương nổi rõ lau sương trắng đi, mặt kính hiện lên gương mặt tươi cười của Thiên Hành Kiện.
“Đây là chuyện buồn cười nhất ta từng gặp.”
“Một thần linh với bản năng đứng ở ngôi cao lại hạ mình đi làm bảo mẫu cho con người.”
Sương trắng lại phủ mờ mặt kính lần nữa, Thiên Hành Kiện quấn khăn tắm lầm bầm: “Ngươi không muốn làm thì nhường cho ta đi.”
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui