Tiếng vỗ tay trong phòng ăn vang lên liên tục, có cao có thấp, chưa bao giờ ngừng.
Sắc mặt Kẻ phanh thây càng thêm nghiêm trọng, gã biết chuyện ma được phái vào đó là Quỷ khe hở.
Cấp bậc Quỷ khe hở thấp, nhưng cực kỳ khó đối phó.
Nếu không phải số lượng bọn chúng quá đông, thực lực cá thể không đủ làm thủ lĩnh, bằng không trong các thủ lĩnh hiện giờ đã có vị trí của chúng.
Quỷ khe hở là chuyện ma được cô ta phái đi đánh trận đầu.
Kẻ phanh thây cứ tưởng gã có thể đạp lên cảnh tượng gió tanh mưa máu do Quỷ khe hở tạo thành bước vào nhà ăn, không ngờ bọn họ lại cùng nhau mở hội diễn văn nghệ trong đó!
Kẻ phanh thây không dám tưởng tượng Quỷ khe hở gặp phải chuyện gì, chắc hẳn bị đối xử hết sức kinh khủng.
Cái chết của Kẻ hấp thụ nỗi sợ khiến nhóm thủ lĩnh kinh hoàng, bọn họ không bao giờ ngờ Kẻ ghi chép lại ghi cách đối phó thủ lĩnh chuyện ma.
Kẻ ghi chép là sự tồn tại đặc biệt, chỉ có Quan thẩm phán và con người có thể đọc được nội dung ghi bên trong.
Nhất định phải giành lại Kẻ ghi chép…
Dù là chuyện ma cấp thủ lĩnh thì vẫn nảy sinh ra sợ hãi đối với chuyện có thể tạo nên cái chết cho mình.
Kẻ phanh thây cẩn thận quan sát người trong nhà ăn, gã sẽ không dễ bị lừa giống như Kẻ hấp thụ nỗi sợ ngu si kia.
Gã chú ý tới có cái lỗ nhỏ trên cánh cửa đóng kín của nhà ăn, hẳn là thông qua cái lỗ kia có thể thấy được bên trong.
Con ngươi màu vàng đồng của Kẻ phanh thây áp sát lỗ hổng, nhìn vào.
…
“Vân Thiển, trên cửa còn cái lỗ mà chúng ta dùng làm mắt mèo lúc trước, bịt nó lại luôn đi.” Thiên Hành Kiện nói rất lớn.
Vân Thiển giật một đoạn băng keo, đi tới cửa chính.
Thật ra xung quanh đây không có tiếng của Quỷ khe hở, cô bước lại gần nhìn qua lỗ hổng.
Không có Quỷ khe hở, chỉ có một mảng ố vàng, ở giữa có cái chấm đen.
Bỗng nhiên cơ thể Vân Thiển cứng đờ, tay chuẩn bị dán băng dính khựng lại.
Đây là con mắt sao?
Da gà da vịt nổi lên, cô đo đạc kích thước lỗ hổng , vờ như không có chuyện gì, đứng dậy chạy về chỗ người chơi: “Có đũa hay nĩa không?”
Văn Tư Thành đưa cho cô một cây nĩa: “Sao vậy?”
Vân Thiển cầm nĩa bước nhanh tới gần lỗ hổng.
Khi xưa bị mấy mẩu chuyện như “Nhìn qua lỗ khóa chỉ thấy một mảng màu đỏ, thì ra là con mắt lão Vương cách vách” dọa cho càng nghĩ càng sợ, cô vẫn luôn muốn làm một việc.
Cho dù là quỷ, cũng không được rình mò lung tung!
Cô tới gần lỗ hổng, màu vàng vẫn còn đó.
Tất cả mọi người nhìn Vân Thiển đột ngột cắm cây nĩa vào lỗ mắt mèo.
Bên ngoài dội lên một tiếng thét tím ruột tím gan, chiếc nĩa biến mất khỏi lỗ hổng.
“Đệch, cái gì vậy? Bên ngoài có chuyện ma nhìn chúng ta sao?”
Vân Thiển xấu hổ cười: “Đúng vậy, tôi nhìn thấy một con mắt, chắc chắn không phải mắt người, cho nên xiên rớt nó rồi.”
Người chơi mặc niệm hồi lâu, nói sang chuyện khác: “Hình như sương mù tăng lên không ít.”
Văn Tư Thành: “Nếu có thêm tàn tro, trông chúng ta giống như đang trải nghiệm phiên bản thực ‘Ngọn đồi câm lặng(*)’ rồi.”
(*) Là một bộ phim tâm lý kinh dị năm 2006, chuyển thể từ trò chơi điện tử cùng tên năm 1999
Quỷ khe hở ở chỗ khe hở bị bịt kín vẫn đang lải nhải liên hồi.
Người chơi bàn bạc tiếp theo phải làm gì.
Thái độ ung dung của bọn họ lây sang người bản xứ, bất giác khiến người bản xứ bĩnh tĩnh hơn nhiều, dường như tình hình hiện tại không tới nỗi tuyệt vọng.
Sương mù lại tăng lên, màu trắng mà mắt thường có thể thấy được đang ngăn cách mỗi người.
Tống Hành Chỉ chậm rãi tỉnh lại, cậu đang nằm trong một vòng ôm êm ái, vừa ấm áp vừa khiến người ta lưu luyến, lồng ngực tựa vào mềm mại giống như là… Cậu ngượng ngùng nắm chặt quần áo, xấu hổ chớp mắt.
Văn Tư Thành cúi đầu nhìn.
Tống Hành Chỉ túm lấy lưng quần anh, gương mặt tái nhợt đỏ ửng vì ngượng, rốt cuộc cũng trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Tầm mắt Tống Hành Chỉ và Văn Tư Thành giao nhau, ngay lập tức nóng giãy trên gương mặt cậu bay sạch.
Văn Tư Thành: “Tôi đo rồi, ngực của tôi cup D(*) đó.
Bạn cùng phòng đại học nói cảm giác bóp rất sướng tay, cho nên cậu cũng đừng thất vọng như thế.”
(*) Cup D: số đó vòng ngực từ 88 – 110 cm
Tống Hành Chỉ: “…”
Tống Hành Chỉ: Anh Văn nói chuyện thật đáng sợ.
Đặng Chung không tưởng tượng nổi, quay đầu mắng: “Mịa kiếp, anh nói gì với thằng bé vậy? Đừng có lấy tư tưởng đáng khinh của mình vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của người khác.”
Văn Tư Thành nhìn bóng lưng Tống Hành Chỉ chạy về phía Vân Thiển, càu nhàu: “Thuần khiết cái gì, năm đó lúc tôi lớn như vậy còn chưa biết mỗi ngày vờn quanh em gái… Chúng tôi tìm được không ít đồ dùng sạch và quần áo để thay trong phòng ngủ, mấy người thì sao?”
Đặng Chung: “Đúng lúc kiểm tra lại một chút.”
Mọi người mang đồ đạc lấy được gom lại một chỗ, bao gồm những vật dụng như bản đồ nội khu trường, bộ đàm, đèn pin siêu sáng, đèn tia tử ngoại, còn có ống sắt và gậy thép có thể dùng làm vũ khí.
Đặng Chung lục lọi trong đống đồ đạc ra một cái bao đầu gối cho Văn Tư Thành: “Lúc nãy, anh chạy cứ xoa đầu gối mãi, chắc có thể dùng cái này.”
Văn Tư Thành kinh ngạc, anh nhìn Đặng Chung tìm được một cây súng cho Lý Duy.
Vương Tư Tuệ là một cặp nút bịt tai, cô từng nói lúc người chơi thần chọn triệu hồi thần linh cần hoàn cảnh yên tĩnh, Đặng Chung bèn ghi nhớ.
Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan cũng lấy được vật phẩm cần thiết từ Đặng Chung, cuối cùng là Vân Thiển.
Đặng Chung lấy ra mười mấy cặp mắt kính: “Tôi không biết số độ của cô bao nhiêu, cô xem thử có thể dùng tạm hay không, không được thì vứt, xem như tôi nhiều chuyện.”
Mắt kính lấy từ phòng trưng bày bên cạnh lầu dạy học, dùng làm ví dụ tiêu cực.
Kính cận được xem như vật trưng bày của một trong các “Vũ khí tối cao tàn phá nhan sắc”.
Trong cả đống mắt kính, Đặng Chung lấy đi toàn bộ thấu kính dày nhất.
Vân Thiển: “Cảm ơn.”
Cô chọn lựa trong đống mắt kính, ở đây không có mắt kính hợp với số độ của cô.
Vân Thiển chọn mắt kính gọng vàng có số độ cao nhất đeo lên.
Thế giới trước mắt từ mosaic bản to hóa thành mosaic bản nhỏ, đeo không dễ chịu nhưng có thể dùng khi khẩn cấp.
Vân Thiển gỡ mắt kính xuống, gọng mắt kính có một sợi dây móc vào, thuận tiện đeo lên cổ.
Vân Thiển chân thành cảm ơn lần nữa, Đặng Chung tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Chẳng qua tôi thấy bộ dạng các người phiền phức quá thôi… các người đừng nghĩ nhiều, tôi phiền quá nên mới làm thế… Không phải tôi nghĩ đến các người, chỉ là tiện tay, tiện tay đấy biết không? Đừng phát phiếu người tốt cho tôi, tôi thật sự rất xấu đấy!”
Người chơi: “Rồi rồi rồi, cậu xấu lắm.”
Đặng Chung: “…”
Cậu ta phồng mang như con cá nóc, ngồi xổm xuống đất nghịch đèn tử ngoại.
Đèn tử ngoại là thiết bị có thể phát tia tửa ngoại, thường dùng để kiểm tra đo đạc, cũng có thể dùng khử trùng vật lý.
Ánh sáng đèn tia tử ngoại khá dịu, nhưng đối với sương trắng, ánh sáng kia như mãnh thú bão lũ.
Mọi người không ngờ sẽ có phát hiện bất ngờ này, đèn tia tử ngoại có thể đối phó sương trắng.
Học sinh bên kia chạy tới nói: “Chú bảo vệ ở tầng hầm!”
Người chơi chạy xuống tầng hầm, bọn họ phát hiện trong này cũng có sương trắng dày đặc.
Ban đầu chú bảo vệ khó hiểu tại sao ban ngày mà ông có thể xuất hiện, sau đó ông chú ý đến sương trắng, miệng buông tiếng thở dài.
“Tôi tưởng ban ngày là lúc mọi người an toàn, không ngờ ngay cả trường học mà cô ta cũng khống chế được.”
“Ông biết chuyện gì, có thể nói cho chúng tôi biết không?”
“Mọi người muốn biết cái gì?”
“Tất cả chuyện liên quan đến chuyện ma.”
Chú bảo vệ nhìn người chơi, nói: “Tôi biết mọi người lấy chìa khóa phòng máy chỗ tôi, cũng biết tối hôm đó mọi người muốn dụ tôi đi.”
Ông nhìn Đặng Chung và Thiên Hành Kiện.
Thiên Hành Kiện: “Vậy sao ông còn để bị lừa?”
“Đây là quy tắc.” Chú bảo vệ không giải thích tiếp, ngược lại nói: “Mục đích cuối cùng của Trò chơi chuyện ma không phải là bên nào giành phần thắng, mà là tăng thêm chuyện ma mới.
Nếu có thể giết chết toàn bộ loài người trong trường, thực lực phía chuyện ma sẽ tăng lên nhiều.
Nếu loài người giết được chuyện ma, sau khi bọn họ trở thành chuyện ma sẽ là chuyện ma cực mạnh… Cho dù mọi người làm gì ở đây thì đều là công cốc, kết thúc trò chơi, ai cũng như ai.”
Vân Thiển không hiểu: “Tại sao phải gia tăng chuyện ma mới?”
Cô cử động cánh tay đang bị ôm, Tống Hành Chỉ vẫn đi theo, núp sau lưng cô.
Chú bảo vệ nhìn Vân Thiển: “Cô nên hỏi Quan thẩm phán, ngài ấy là người biết đáp án thật sự.”
Vương Tư Tuệ: “Quan thẩm phán là chuyện ma mạnh nhất trong chuyện ma?”
Chỉ thị của thần là tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma, bọn họ chỉ cần giải quyết kẻ mạnh nhất trong chuyện ma, thế giới tận thế này sẽ được cứu.
Chú bảo vệ lắc đầu: “Nếu như nói người có sức mạnh lớn nhất thì chắc là cô ta… Cô ta có thể kéo hết trường học vào phạm vi, khiến ban ngày mà chuyện ma cũng có thể xuất hiện… Tất cả mọi người đều đang cung cấp sức mạnh cho cô ta, đến bây giờ, cô ta đã có khả năng làm được thế này.
Mọi người giết chết thủ lĩnh, cô ta biết Kẻ ghi chép ở trong tay mọi người, cô ta muốn Kẻ ghi chép.”
Đặng Chung: “Cô ta là ai? Là chuyện ma nào? Tên gọi Kẻ ghi chép là chỉ cái máy tính kia sao?”
Chú bảo vệ gật đầu: “Cô ta là một trong những thủ lĩnh, tôi không thể nói thẳng tên ra.
Cô ta quản lý khu vực ở giữa trường học, tại ở vị trí trung tâm nhất.”
Trong tay Đặng Lan Lan là bản đồ trường học, cô ta hỏi: “Thư viện sao?”
Sau khi cô ta nói ra địa điểm, sương trắng có dấu hiệu tan dần.
Cơ thể chú bảo vệ trở nên trong suốt, chuyện ma muốn xuất hiện ban ngày cần có sương trắng.
“Chuyện ma có phân chia cấp bậc rõ ràng, thủ lĩnh chuyện ma cai quản khu vực khác nhau.
Nếu thủ lĩnh chuyện ma chết, chuyện ma dưới quyền cũng biến mất toàn bộ.
Giống như khi mọi người đối phó thủ lĩnh tối qua, sau khi gã chết, đồ tể với tư cách là thuộc hạ của gã cũng biến mất giống vậy.”
“Quỷ khe hở mà mọi người nhìn thấy là chuyện ma cấp thấp nhất.
chuyện ma cấp thấp không thể tấn công chuyện ma cấp cao, nếu không sẽ bị ‘trừng phạt’…”
Vân Thiển: “Trừng phạt là xích sắt xuất hiện dưới chân các người đấy à? Có phải các người không thể rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình không?
Chú bảo vệ: “Không sai, chuyện ma cấp độ càng cao, phạm vi giới hạn càng lớn.
Bây giờ, tôi đã mất đi ưu đãi của Quan thẩm phán, không thể nào giúp đỡ mọi người.
Nếu có thể, tôi hi vọng mọi người có thể kết thúc tất cả.”
Sương trắng càng ngày càng nhạt, cơ thể ông càng trong suốt hơn.
Vân Thiển: “Ưu đãi của Quan thẩm phán là gì?”
Chú bảo vệ: “Quan thẩm phán từng cho tôi ưu đãi không sợ uy quyền, làm người bảo vệ cho cả trường học… Vì vậy tôi là người duy nhất có thể dùng thân phận cấp thấp tấn công chuyện ma cấp cao, không có khu vực hạn chế… Buổi tối, mọi người có thể để những người khác xuống tầng hầm, nơi này rất an toàn, đến lúc đó tôi sẽ dốc hết sức lực bảo vệ bọn họ.”
Sương trắng hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng chú bảo vệ đâu nữa.
Thiên Hành Kiện ngớ người: “Ông chú mật báo cho chúng ta bị giết hay là biến mất bình thường, buổi tối lại xuất hiện?”
“Chắc biến mất bình thường.” Lý Duy suy đoán: “Sau khi Quái vật áo choàng và Người đầu heo chết, nơi bọn họ biến mất đều rơi xuống thứ như tro cốt, chỗ ông chú biến mất không thấy.”
Văn Tư Thành: “Lý Duy, anh nghiêm túc suy đoán chi vậy, chẳng phải chú ấy nói buổi tối còn xuất hiện bảo vệ học sinh à?”
Người chơi lấy được manh mối về chuyện ma thủ lĩnh, ở thư viện sao?
Sương trắng tại đại sảnh vẫn như cũ.
Người chơi bảo người bản xứ tự sử dụng đèn tử ngoại phân tán sương trắng, buổi tối trốn vào tầng hầm có chú bảo vệ.
Dặn dò một hồi, bọn họ chuẩn bị đi thẳng đến thư viện.
Trước tiên tới xem thử, cùng lắm thì chết vài lần rồi tìm cách giải quyết.
Có một câu nói rất hay: Có thực tiễn mới có hiểu biết thật sự, bọn họ sẽ tìm được cách giết chuyện ma dựa trên thực tiễn.
Tống Hành Chỉ: “Tôi cũng muốn đi.”
Vân Thiển không đồng ý: “Quá nguy hiểm, cậu ở lại nhà ăn với những bạn khác đi.
Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề.”
Tống Hành Chỉ: “Vì chúng ta không cùng một loại người sao?” Tầm mắt cậu dừng ở chỗ Vân Thiển một lúc, rồi lại dời qua đám người Vương Tư Tuệ: “Các người từ đâu tới?”
Người chơi: “…”
Đồng hồ cứu thế trên cổ tay mà chỉ có người chơi thấy được rung lên, hiển thị cảnh cáo bọn họ bị người bản xứ phát hiện thân phận.
Nếu không kịp thời loại bỏ nghi ngờ của người bản xứ, chỉ số cống hiến của bọn họ sẽ bị trừ.
Tiêu rồi, làm sao đây?
Cậu nhóc này ở quá gần bọn họ, bọn họ lại chẳng để ý hành động và lời nói, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ…
Vân Thiển khẽ chớp mắt, cô áp sát Tống Hành Chỉ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra chúng tôi là người quốc gia phái tới.
Bên trên phát hiện Nhất Trung thực nghiệm rất kỳ lạ, bảo chúng tôi cải trang thân phận đến đây điều tra.”
Tống Hành Chỉ nửa tin nửa ngờ.
Vân Thiển: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu, cậu nhất định phải bảo vệ bí mật giữa chúng ta.”
Tống Hành Chỉ: “Ừ!”
Hai mắt cậu sáng như sao.
Đây là bí mật giữa Vân Thiển và cậu, mặc dù còn vài người biết, nhưng không quan trọng, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Đó là bí mật giữa hai người cậu và Vân Thiển!
Đồng hồ cứu thế không rung cảnh cáo nữa.
Tống Hành Chỉ rút chiếc nhẫn trên ngón cái ra, đưa cho Vân Thiển: “Đây là bùa hộ thân tôi đeo từ nhỏ đến lớn, cũng là bùa may mắn, hi vọng nó có thể mang đến may mắn cho em.”
Vân Thiển sững người, cô đeo mắt kính trên cổ lên.
Số độ không đủ, nhưng ít nhất có thể giúp Vân Thiển thấy rõ đại khái vẻ mặt của người khác ở khoảng cách này, đi kèm với hiệu ứng làm đẹp và ánh sáng dìu dịu.
Làn da của Tống Hành Chỉ còn trắng hơn Vân Thiển, chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay phải của cậu, cả bàn tay khẽ run.
Thời gian Vân Thiển do dự càng dài, ngay cả bả vai cậu cũng run lên, khóe mắt dần ửng đỏ, cả người giống như sắp chết đến nơi.
“Cảm ơn.” Vân Thiển cầm lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón cái, độ rộng vừa vặn.
Khóe mắt Tống Hành Chỉ ngấn lệ, ai không biết còn tưởng Vân Thiển làm gì cậu.
Đặng Chung, Văn Tư Thành đã chuẩn bị xong, Vân Thiển theo bước bọn họ xuất phát.
Tống Hành Chỉ dõi mắt nhìn bọn đi vào màn sương.
Cậu xoay người nhìn vào đám đông ở đại sảnh.
Cho dù là học sinh hay nhân viên nhà ăn đều làm như không thấy cậu.
Chỉ một chốc như vậy, Tống Hành Chỉ bắt đầu nhớ Vân Thiển, chỉ có cô nhìn cậu chăm chú như thế.
Tít tít tít ——
Tiếng kêu gấp gáp cùng với ánh sáng đỏ lờ mờ quanh mắt.
“Xin anh thả con tôi ra, nó biết sai rồi.”
“Tại sao lại làm thế, mày là đồ quái vật, các người nên giết nó! Giết nó là xong rồi!”
“Đừng đụng vào anh ta, nếu anh ta có chuyện gì, bọn nhỏ phải làm sao?!”
Tống Hành Chỉ giơ tay lên bịt tai.
Cậu nhìn khắp nơi, tất cả mọi người đều đang bận bịu, không có ai nói những lời đó.
Cậu vô thức định xoay chiếc nhẫn, nhưng bỗng nhớ mình đã đưa nó cho Vân Thiển.
Chiếc nhẫn là của cậu.
Vân Thiển đeo chiếc nhẫn cũng là của cậu.
…
Vân Thiển sờ chiếc nhẫn trên tay.
Chiếc nhẫn gỗ này được tạo tác vô cùng thô sơ, đeo rất cấn tay.
Văn Tư Thành: “Sao Tiểu Tống lại dựa dẫm vào em vậy nhỉ?”
Đám người Vương Tư Tuệ, Đặng Chung vểnh lỗ tai.
Trong lòng mỗi người đều có một con tra(*) chạy lăng xăng, ăn dưa là bản tính, no chết cũng hả dạ.
(*) Là một loài động vật hoang dã thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết Cố hương của Lỗ Tấn.
Vân Thiển: “Có thể do em từng cứu cậu ấy một mạng.”
Văn Tư Thành hừ hừ hai tiếng: “Anh từng ở một thế giới tận thế hơn nửa năm, từng thích một người bản xứ, thích đến muốn ở lại thế giới tận thế kia.
Nhưng sau khi nhân tố tận thế bị tiêu diệt, dù chúng ta muốn ở lại cỡ nào, rốt cuộc vẫn phải rời đi.”
Vương Tư Tuệ gật đầu tán đồng.
Vân Thiển: “Mọi người đừng nghĩ nhiều, chiếc nhẫn này rất giống bài tập thủ công nhà trẻ của tôi, độ hoàn thiện sơ sài cũng y hệt.”
Đặng Chung kinh ngạc: “Bài tập thủ công nhà trẻ của cô vẫn còn làm nhẫn sao?”
Vân Thiển: “Cô giáo bảo tôi làm cái khác, có điều tôi thích làm nhẫn gỗ.”
Vương Tư Tuệ: “Nhẫn rất lãng mạn, nhất là đeo nhẫn cho người mình thích, cảm giác như quyết định số phận cả đời.”
Vân Thiển: “Đúng rồi, cho nên tôi làm một trăm chiếc nhẫn gỗ, nhìn thấy trai đẹp đều chạy tới đeo cho người ta, đặt cọc làm chồng tương lai của mình.”
Từ nhà trẻ đã bắt đầu như vậy?
Cả nhóm người im phăng phắc.
Lại đi tiếp một đoạn, sương mù càng dày hơn.
“Đó là gì?”
Bọn họ nhìn thấy một bóng dáng cao hơn ba mét, hai mắt như cặp đèn pin, có điều là ánh sáng màu đỏ.
Ánh sáng đỏ tiếp cận bọn họ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cô bé Thiển Thiển: Từ nhỏ đã có ước mơ làm vua biển cả(*).
(*) Dùng để chỉ người có nhiều quan hệ ái muội, nhiều như sinh vật dưới đáy biển, lấy tư tưởng giăng lưới bắt cá làm chính, giống như một vua biển cả
------oOo------