Vẻ mặt Vân Thiển càng ngoan hiền, Giới càng câm nín.
Mặt cô bình tĩnh bao nhiêu, tiếng lòng càng mắng dữ bấy nhiêu, hẳn đầu bị đập khá đau nên trong lòng mới léo nhéo chửi rủa liên hồi.
Giới mặt ngoài vô cảm nhưng đã chụp cái danh “tín đồ phiền phức” lên đầu Vân Thiển.
Ngài tùy tiện vung tay liền khiến Vân Thiển không còn đau nữa.
Lần này trái lại Vân Thiển nghĩ sao nói vậy, thật lòng thật dạ khen Giới là người tốt.
Người có thể đột nhiên xuất hiện ở thế giới tận thế, đôi mắt lại phát ra ánh sáng vàng, nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản… Phương pháp loại trừ đầu tiên, anh ta chắc chắn không phải Tôn Ngộ Không.
Vân Thiển luôn là người có suy nghĩ táo bạo, đôi mắt Thần bùn vàng của Vương Tư Tuệ cũng phát sáng, lẽ nào đây là thần linh trong truyền thuyết?
Tay Văn Nhân Du bị thương, thần linh đột nhiên xuất hiện cứu anh.
Giữa Văn Nhân Du và thần linh có quan hệ gì? Gương mặt Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ giống nhau, giữa bọn họ lại có quan hệ gì?
Không đợi cô mở miệng hỏi, khí áp trên người mặc áo giáp đằng trước giảm mạnh.
Ngài phất tay với cô, Vân Thiển lập tức không khống chế nổi cơn buồn ngủ.
Cô ngả người ra sau, một tấm chăn lông thật dày bay từ trên kệ xuống.
Ngay khoảnh khắc cô ngã, thảm lông trải sẵn dưới người cô, Vân Thiển nằm xụi lơ trên tấm chăn ngủ say.
Giới nhìn chăm chú cô một hồi.
Ngài theo bản năng định sờ chiếc nhẫn trên tay, nhưng chỉ sờ trúng mặt ngoài lạnh lẽo của áo giáp, nhớ lại chiếc nhẫn nằm bên trong.
Ngài dời sự chú ý khỏi tín đồ bại não, nhìn về phía Văn Nhân Du đang hồi phục cánh tay.
Giới nhặt cuốn sổ dưới đất lên bằng thần lực, nhìn thấy thanh kiếm bên ngoài bìa sổ, ngài bật tiếng cười nhạo: “Thần Chiến Tranh cũng bắt đầu sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này rồi sao?”
Ánh mắt sau cặp kính của Văn Nhân Du dần khôi phục sự tập trung, đau đớn bỏng rát cả người biến mất, anh khàn giọng hỏi: “Sao ngài lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lúc nãy xảy ra chuyện gì?”
“Có vẻ một vài tên vô vị nào đó biết phương pháp tu luyện của ta, cho rằng giết chết một phân thân là có thể khiến thực lực ta suy yếu.”
Ánh sáng màu xám bạc bao bọc hoàn toàn cuốn sổ, chậm rãi nghiền thành bột phấn bay giữa không trung.
Văn Nhân Du khẽ cau mày: “Là muốn giết tôi sao? Nhưng hôm nay tôi mới chạm vào quyển sổ này…” Anh bất giác nhìn Vân Thiển.
Giới: “Không liên quan đến cô ta.” Câu nói dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của Văn Nhân Du, Giới lập tức nói tiếp: “Ngược lại cô ta đã cứu ngươi, nếu không thời điểm sinh vật trong ngục giam kia chết, cũng là lúc ngươi bị một sinh vật khác giết chết… Thực lực của chúng đã gần với sinh vật bán thần, trong lúc giận dữ có thể giết chết phân thân của thần không chừng.”
Văn Nhân Du: “Làm sao ngài biết là Vân cứu? Ngài rình mò sao?”
Giới: “…Ta sẽ mang hai sinh vật kia rời khỏi nơi này.”
Văn Nhân Du: “Ngài đang lảng sang chuyện khác, vì sao ngài phải rình mò? Mỗi ngày thần linh không có gì làm là lại lén lút ở trên trời xem người khác làm gì à?”
Văn Nhân Du nói xong bỗng nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong lúc đau đớn vừa nãy.
Khi Vân Thiển té từ trên thang xuống và hôn mê, biểu hiện của Giới chắc chắn không giống chán ghét loài người.
Anh nói: “Tôi là phân thân của ngài, cảm giác của tôi cũng sẽ ảnh hưởng tới ngài, cảm giác của ngài cũng sẽ ảnh hưởng tới tôi? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy đã bị thân thể cô ấy hấp dẫn, thì ra nguyên nhân là do ngài…”
Giới: “Ngươi bị một tên khác ảnh hưởng.
Ta có thể khống chế chính mình, ảnh hưởng của các ngươi đối với ta cực kỳ nhỏ bé.
Bước tới bên cạnh cô ấy đi, các người sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.”
Ngài biến mất tại chỗ.
Văn Nhân Du nghi ngờ Giới thẹn quá hóa giận.
Một tên khác, lẽ nào còn có phân thân khác không muốn trở về bản thể giống anh?
Thế giới ngược.
Người chơi vất vả cần cù lao động, tin chắc thế giới tận thế sẽ càng trở nên xinh đẹp từng ngày dưới sự sửa chữa của bọn họ.
Thế nhưng sự éo ai ngờ, thế giới ngược đột nhiên xuất hiện một người kỳ quặc, bỗng chốc tóm gọn Đen to con, mang Đen to con và Trắng bé nhỏ rời khỏi thế giới ngược.
Giới mang Đen to con và Trắng bé nhỏ về Thần giới.
Thần thông vạn ngữ, ngài nói cho Đen to con và Trắng bé nhỏ biết bây giờ bọn chúng là thú cưng của ngài, mà ngài muốn dắt chúng đi tản bộ.
Nơi tản bộ đương nhiên là địa bàn Thần điện Ánh Sáng.
Vóc dáng của Đen to con đặt ở Thần giới vẫn cực kỳ khổng lồ, tay chân to lớn của nó đi lại lung tung trên mặt đất, bước một bước là nát một thần điện.
Thần linh Thần điện Ánh Sáng trở về nhìn mà tức hộc máu, là ai phá hủy thần điện của bọn họ ra nông nỗi này? Số lượng thần linh có thần điện nhiều như vậy, bình thường ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, ai lại không nể mặt nhau thế?
Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra bóng đen đang đi đứng lung tung trên địa bàn Thần điện Ánh Sáng, vội vàng bay tới tính sổ.
Nhưng đợi tới gần, bọn họ lại nhìn thấy ánh sáng màu bạc bao quanh bóng đen.
Thần thuật của thần linh Thần điện Ánh Sáng là ánh sáng trắng, Thần điện Bóng Tối là ánh sáng đen, thần thuật màu xám bạc chỉ có một tên, chính là thần nhân tạo được Thần Bóng Tối mang trở về từ thế giới loài người.
Ánh mắt chư vị thần linh rối rắm.
Thần nhân tạo là sự tồn tại thấp nhất trong các vị thần, nhưng thần nhân tạo này lại hơi khác biệt…
Chỉ cần thần linh không tự đâm đầu vào chỗ chết, bọn họ đều bất tử bất diệt.
Nhưng năng lực bẩm sinh đi kèm với thần nhân tạo khiến cho ngài không chỉ có thể cướp đi sức mạnh tín ngưỡng của những vị thần khác mà còn có thể ung dung cướp lấy Thần cách của thần linh đã có Thần cách, hơn nữa sẽ không chịu sự trừng phạt của bất cứ quy luật thế giới gốc nào.
Ngài có thể tùy ý ra vào các thế giới nhỏ bằng bản thế, nếu không quản thúc sẽ thành đại họa.
Không phải bình thường tên đó bị Thần Bóng Tối quản thúc sao? Sao lại chạy tới đây lên cơn vậy?
Giới lười biếng nửa nằm trên lưng Đen to con, nhìn thần linh cách đó không xa không dám tới gần.
Ngài ngáp dài: “Thần Chiến Tranh đâu?”
Ngài vỗ đầu Đen to con, Đen to con đạp một bước trúng một thần điện.
Những thần linh khác cuống cả lên.
Đúng lúc bọn họ đang nghĩ phải làm sao, một luồng ánh sáng đen phóng từ phía chân trời tới, bao lấy Giới và Đen to con ở bên trong, giọng nói hư vô thấp thoáng của Thần Bóng Tối truyền tới: “Giới, trở về.”
Giới: “Tên kia dám ngang ngược ở địa bàn của con, con phải tìm y tính sổ.”
Thần Bóng Tối: “Con đã hủy bốn trăm hai mươi ba thế giới nhỏ của y, giết hàng trăm tỷ tín đồ của y, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt...”
Ánh sáng đen lôi kéo, rất nhiều thần linh tựa như nhìn thấy cảnh phụ huynh dạy dỗ đứa con nghịch ngợm, rốt cuộc Giới cũng bị kéo đi.
Giới không tìm được Thần Chiến Tranh tính sổ, ngài bị Thần Bóng Tối cấm túc, chẳng thể đi đâu, chỉ đành ở lại trong thần điện của mình tu luyện.
“Trăm tỷ tín đồ thì hay lắm hả?” Giới rủ mắt, đầu ngón tay chọc thủng một cái hố dưới đất: “Ta cũng có một tín đồ! Đúng một tín đồ!”
Vương Lâm đã quen tính tình thỉnh thoảng động kinh của Giới, tiếp xúc với phân thân dục vọng càng nhiều sẽ càng như thế, đợi sau khi dung hợp thì sẽ hết.
Vương Lâm phải giải quyết phiền phức mà Giới để lại.
Ông ta ngửa đầu nhìn Đen to con còn lớn hơn thần điện của Giới và quả cầu lông nhỏ kêu chít chít bên cạnh, suy nghĩ xem phải nuôi chúng ở đâu, hình như phía sau núi cũng không tệ.
Tốc độ dòng chảy thời gian của Thần giới và thế giới nhỏ khác nhau, giữa thế giới nhỏ này và thế giới nhỏ khác cũng khác nhau.
Lúc này tại thế giới nhỏ mà Đen to con và Trắng bé nhỏ từng ở, người chơi đang bàn tán xôn xao.
“Là thần linh sao? Hình như là thần linh…”
Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu từng gặp thần linh, bọn họ biết người đột nhiên xuất hiện kia chính là thần linh nhưng lại khác với thần linh mà họ từng gặp.
Thần linh mà họ từng gặp thánh khiết, cao không với tới, mà thần linh kia lại không phải, mang đến cho người ta cảm giác rất kỳ lạ.
Sau khi Đen to con và Trắng bé nhỏ bị dẫn đi, Chúa cứu thế đột nhiên phát ra âm thanh như chết máy.
Khoảng nửa tiếng sau, nó mới hoạt động lại.
Vân Thiển bị tiếng nói của Chúa cứu thế trong đầu đánh thức.
【Kiểm tra nhân tố tận thế thất bại.】
【Thanh lý thế giới hiện tại thất bại.】
【Đánh giá thất bại.】
【Chúa cứu thế phát sinh lỗi ngoài ý muốn, đang kiểm tra nguyên nhân lỗi.
Thế giới tận thế lần này không tính vào số liệu thống kê của người chơi.
Ba mươi giây sau tiến hành dịch chuyển, người chơi sẽ trở về thế giới ban đầu.】
【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển sau khi kiểm tra xong lỗi, thời gian cụ thể sẽ thông báo qua tin nhắn.
《 Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】
Vân Thiển vẫn nhớ được người áo giáp kia.
Cô hỏi thăm Văn Nhân Du bên cạnh, nhưng người này lại nói chẳng nhìn thấy gì, vẻ mặt không giống nói dối.
Lúc dịch chuyển đếm ngược, Vân Thiển đặt túi ngủ vào balo không gian trước mặt Văn Nhân Du, vẫy tay hôn gió với anh: “Tạm biệt.”
Văn Nhân Du đè chặt cô xuống thảm lông, tay đặt lên lưng váy làm Vân Thiển cười nắc nẻ.
Tuy nhiên, Vân Thiển nhanh chóng cười không nổi, trước mắt tối đen, cảnh tượng biến trở về nhà cô, mà Văn Nhân Du vẫn đè trên người cô như cũ, đang quan sát cảnh vật xung quanh.
Vân Thiển ngớ người, sao Văn Nhân Du lại theo cô từ thế giới tận thế về thế giới hiện thực rồi?
Văn Nhân Du cười khẽ: “Thì ra đây mới là nơi em ở.” Anh cúi đầu, định hôn Vân Thiển nhưng lại bị cô né tránh.
Vân Thiển: “Sao anh lại ở đây?” Nhìn phản ứng của Văn Nhân Du, anh hoàn toàn không hề kinh ngạc.
Có người đang gõ cửa, động tác hai người cứng đờ.
Thời gian này… Tống Hành Chỉ sao?
Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến nụ cười của Tống Hành Chỉ cứng ngắc, túi bánh trên tay rớt xuống, toàn bộ bánh kem lật nhào.
Xích sắt tuôn liên tục từ dưới đất lên, thẳng tay hất văng người đàn ông trên người Vân Thiển.
“Vân Thiển, anh ta là ai?”
Văn Nhân Du lau vết máu ở mép môi, nhìn người tới.
Đây là một phân thân khác sao? Người truyền đi cảm giác “thích Vân Thiển” cho những người khác trong miệng Giới… Trông bộ dạng đúng là rất thích Vân Thiển.
Văn Nhân Du cũng hỏi câu tương tự: “Vân, cậu ta là ai?”
Bầu không khí căng như dây đàn, giống như giây kế tiếp sẽ bùng nổ.
Vân Thiển không thể nói trước mặt đứa trẻ đơn thuần như Tống Hành Chỉ rằng Văn Nhân Du là bạn ch*ch của mình.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Văn Nhân Du sẽ theo về, tại sao quan hệ thể xác sung sướng ở thế giới tận thế lại tới đảo loạn thế giới hiện thực…
Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Thấy vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi giải thích của hai người.
Vân Thiển chậm chạp co hai chân, vòng tay qua đầu gối, nhớ lại sự cực khổ mấy năm qua, chớp mắt lia lịa, hốc mắt dần cay xè, nước mắt rơi từng hạt to xuống đất.
Cô nhỏ giọng thút thít giống như tiếng khóc của cún con, nấc nghẹn khiến người nghe vô cùng đau lòng.
“Đồ lừa đảo, hai người các người đều là đồ lừa đảo!” Hai tay Vân Thiển lau nước mắt liên tục chảy xuống nơi khóe mắt: “Tống Hành Chỉ, rõ ràng cậu nói cậu đã trở thành người bình thường, tại sao còn có thể sử dụng xích sắt.
Nếu không phải chuyện bất ngờ hôm nay, có phải cậu vấn muốn gạt tôi không?!”
Xích sắt bên cạnh Tống Hành Chỉ lập tức hạ xuống, tay chân cậu luống cuống: “Không phải, là ngài ấy, ngài ấy cấm không cho tôi nói em biết.”
“Văn Nhân Du, rõ ràng anh biết người mặc áo giáp, anh cũng đã nhìn thấy người đó, người đó là thần linh sao? Hai người có quan hệ gì với người đó? Đừng nói là trùng hợp, tôi sẽ không tin đâu! Rõ ràng các người biết hết nhưng lại ở đây chất vấn tôi đối phương là ai… Nhìn thấy tôi bị các người chơi xỏ vui lắm sao?”
Văn Nhân Du không ngờ Vân Thiển lại phản ứng dữ dội thế, đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Thiển khóc như vậy.
Anh hơi mất tự nhiên, khiến quý cô khóc không phải là chuyện quý ông nên làm.
Vân Thiển khóc đến mặt mày đỏ ửng, lông mi thấm ướt nước mắt, cả người run rẩy dưới đất vì khóc quá nhiều.
Cô lảo đảo đứng dậy, muốn đẩy hai người ra khỏi phòng.
Đương nhiên Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du không thể nào cứ thế rời đi.
“Đồ! Lừa! Đảo!”
Thấy hai người đứng yên, cô giậm chân, quay trở lại giường, quấn chăn quanh người thành một cái kén, kín mít không kẽ hở.
Tống Hành Chỉ: “…”
Văn Nhân Du: “…”
Hai người nhìn tấm chăn chăm chú, ngập ngừng, vừa mở miệng nói một chữ đã nghe trong chăn vang lên tiếng “Cút” bực bội.
Bọn họ chỉ đành đợi cảm xúc Vân Thiển dịu lại.
Tống Hành Chỉ khom lưng nhặt bánh kem dưới đất.
Văn Nhân Du thấy khóe mắt cậu ửng đỏ tựa như sắp khóc tới nơi, lập tức rét lạnh trong lòng.
Bản thể là kẻ ngu ngốc, còn phân thân khác là tên mít ướt sao?
Dọn xong đồ dưới đất, Tống Hành Chỉ xụ mặt với Văn Nhân Du, dùng ngôn ngữ cơ thể bảo anh đứng sang một bên.
Mất năm giây mới khóc, mười giây mới bước vào trạng thái khóc nức nở, Vân Thiển nhớ lại màn biểu diễn lúc nãy thầm nghĩ công lực của cô đã xuống dốc quá nhiều.
Cô móc chiếc gương nhỏ trên gối đầu ra, mượn hình ảnh phản chiếu lén nhìn hai người đàn ông quay mặt vào vách tự vấn, trên mặt mang theo áy náy khác nhau.
Vân Thiển: Đàn ông thật quá ngây thơ.
------oOo------