Cơ thể Hải thú sứa khổng lồ phát ra ánh sáng tím, chuẩn bị vồ tới, cho đến khi người trước mặt nó ném ra một con cá nhỏ bộ dạng kỳ lạ.
Nó lắc lư cơ thể, hiển nhiên rất vui vẻ.
“Ta biết một chỗ có rất nhiều loại thức ăn này, nếu ngươi bằng lòng giúp ta một khoảng thời gian, sau này ta sẽ nói nơi đó cho ngươi biết.”
Hải thú sứa rất kinh ngạc.
Không ngờ tộc Người trước mặt có thể nói ra lời mà nó hiểu được, phía sau người đó còn có vô số Hải thú.
Nó hỏi: “Thật không?”
Tộc Người gật đầu: “Thật.”
Hải thú sứa gia nhập đại quân Hải thú sau lưng tộc Người.
Nhân số đội quân này càng ngày càng nhiều, trông cực kỳ đáng sợ.
Người nói chuyện với Hải thú là người hầu được phù thủy biển phái đi bắt Phong Lập Hạo.
Anh ta còn có một thân phận khác, hoặc nên nói cô mới đúng, cô là Đại công chúa Lôi Hoài An của Lôi Quốc.
Thân thể cô rất yếu ớt, tên ngốc muốn giúp cô rời khỏi đáy biển, nhưng cô vốn không chịu nổi áp lực nước mà chết ở trong lòng tên ngốc.
Tên ngốc dẫn cô đi tìm Phù thủy biển giao dịch, cứu mạng cô.
Đó là phục sinh, cái giá rất lớn.
Cô bị Phù thủy biển lấy đi gương mặt, giọng nói và trái tim, đồng thời phải trở thành người hầu phục vụ cô ta hai mươi năm.
Lôi Hoài An không thể lãng phí hai mươi năm ở đó.
Cô lợi dụng tên ngốc hỏi thăm tin tức tộc Người, lại bảo tên ngốc nói cho Phong Lập Hạo biết chuyện Phù thủy biển, cô muốn Phong Lập Hạo đến tìm Phù thủy biển.
Cô và Phong Lập Hạo cùng nhau lớn lên, biết rõ tính tình gã.
Dã tâm của gã rất lớn nhưng thực lực và trí tuệ không tương đồng, rất dễ bị người khác khiêu khích… giống như cha cô.
Quả nhiên cô chỉ mới dụ dỗ, Phong Lập Hạo đã nổi lên ý xấu với kho báu, kế hoạch của cô rất thuận lợi… Không những cô có được cơ thể khỏe mạnh, còn có năng lực kỳ lạ.
Vật trong kho báu mà Phong Lập Hạo trộm rồi cũng sẽ trở thành đồ của cô.
Thời điểm cô phục vụ Phù thủy biển đã hỏi thăm kỹ lưỡng tất cả mọi chuyện.
Cô sẽ không trở lại chỗ Phù thủy biển, chỉ cần không trở lại, Phù thủy biển sẽ không thể nào thu hồi thứ đã ban.
Trái tim Phù thủy biển nắm giữ không phải trái tim của cô mà là của tên ngốc.
Cho dù hết hạn ba tháng, người chết cũng là tên ngốc, không phải cô.
Tên kia chết cũng chẳng sau, chỉ là một tộc Biển ngu xuẩn mà thôi.
Cơ thể đã rất khỏe mạnh, nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy tức ngực khó chịu?
Lôi Hoài An đứng trên đỉnh đầu một Hải thú, chầm chậm trồi lên mặt biển.
Đằng trước cách đó không xa là hạm đội mới của Phong Lập Hạo.
Mái tóc dài ướt sũng dán lên thân, nước biển trượt xuống chiếc cổ trắng nõn.
Cô đã không thể kiềm nổi sự hưng phấn.
…
Nước biển bỗng nhiên trở nên sẫm màu, tiếp theo đó là từng con Hải thú lục tục nhô lên một phần cơ thể, trải dài không dứt.
Người của hạm đội Phong Quốc phát hiện tình huống này, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, giọng run run thông báo việc này cho hạm đội.
Nghe thấy thông báo, người đi bộ trên boong té đụng đầu, người bổ sung đạn pháo làm vuột đạn pháo, lăn tròn dưới đất,…
Người ngã ngựa đổ.
“Tôi chưa từng thấy tình huống như vậy, làm sao Hải thú có thể tập hợp lại với nhau?”
“Mau gọi Hoàng tử điện hạ, mau gọi ngài ấy ra đây!”
“Một người đang đứng trên đầu Hải thú, là gã khống chế Hải thú sao?”
Phong Lập Hạo lập tức bước ra.
Gã nhận lấy ống nhòm dũng sĩ chuyển tới, nhìn thấy người trên đầu Hải thú.
Đó là người hầu của Phù thủy biển… Phù thủy biển tìm tới rồi!
Lòng gã dâng lên sợ hãi, nhưng nhanh chóng dằn xuống.
Bảo vật trong kho báu đều nằm trong tay gã, gã đã biết cách sử dụng bảo vật thông qua người hầu, gã có thể đối phó đám Hải thú này dễ dàng!
Phong Lập Hạo bình tĩnh nói: “Các người không cần sợ, giao cho ta.” Gã cầm túi nhỏ treo trên thắt lưng, lấy một bảo vật giống như cái ống từ bên trong ra, cái này có thể hút sạch nước biển một khu vực nhất định trong nháy mắt.
Nhưng không đợi gã sử dụng, Hải thú đã bắt đầu xông lên.
Xúc tu khổng lồ vươn từ dưới biển lên, quấn lấy mỗi một con thuyền trong hạm đội.
Nó tựa như có chỉ số IQ, giác hút giật đi túi nhỏ trên thắt lưng Phong Lập Hạo.
Phong Lập Hạo: “Chết tiệt!”
Một nguyên nhân lớn khiến tộc Người có thể đối phó Hải thú là vì chỉ số IQ Hải thú không cao, tộc Người có thể dựa vào đoàn kết giết chết chúng… Nhưng đám Hải thú này đang tiến hành đánh phối hợp như tộc Người, là do người kia sao!
Người đứng trên đầu Hải thú khẽ mấp máy cánh môi, nói cho đám Hải thú nên đối phó đạn pháo đáng sợ trên thuyền của tộc Người thế nào, làm sao cô ta cho Phong Lập Hạo cơ hội sử dụng bảo vật chứ.
“Giành thứ đó lại!” Phong Lập Hạo như phát điên, ra lệnh cho dũng sĩ, đồng thời đu dây cột buồm, thật sự giành lại được túi nhỏ từ bạch tuộc to xác.
Nhưng vì sao gã không sử dụng được bảo vật?
Rõ ràng gã đã tra hỏi cách sử dụng mỗi bảo vật từ trong miệng tên kia, tại sao lại như vậy?
Phong Lập Hạo trừng mắt nhìn người nọ, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Thân thuyền gã đứng lắc lư dữ dội, gã nhìn quanh bốn phía.
Đa số thuyền hạm đội đã bị Hải thú đánh tan tác, chiếc duy nhất còn nguyên vẹn là chiếc của gã.
Dũng sĩ đang trôi nổi trên biển, Hải thú cũng không thèm ăn thịt người.
Phong Lập Hạo: “Ta trả lại bảo vật cho ngươi!” Gã nhận ra tình thế, biết mình đánh không lại người hầu Phù thủy biển, có điều gã có thể dụ người lại gần, giết chết đối phương.
Con người này chắc chắn là kẻ chỉ huy Hải thú.
Hải thú mang người hầu đến chiếc thuyền của Phong Lập Hạo.
Gã ta và dũng sĩ trên thuyền ngẩng đầu nhìn, người nọ đứng ngược sáng, bọn họ vốn không thấy biểu cảm trên mặt đối phương thế nào.
Lôi Hoài An nhảy khỏi đầu Hải thú: “Ngươi không nên trộm bảo vật của quý bà phù thủy.” Vừa đi, gã vừa cởi dây bó bên trong áo: “Trả lại bảo vật là cách làm đúng đắn.” Thân hình cô dần khôi phục hình dáng nữ giới.
Đợi lúc đứng trước mặt Phong Lập Hạo, cổ áo mở rộng, cảnh xuân chợt hé, nhưng không ai dám thưởng thức vẻ đẹp này.
Người hầu là phụ nữ!
Phong Lập Hạo muốn trở quẻ nhưng xúc tu Hải thú bạch tuộc vẫn luôn bám sát lấy cô, bất cứ kẻ nào có hành động khác thường đều bị đập chết.
Gã chỉ đành từ bỏ, chuyển túi nhỏ cho đối phương, nhưng lén giấu đi vài món bảo vật nho nhỏ.
Phong Lập Hạo nghe thấy tiếng cười khẽ.
Gã nâng mắt, nhìn thấy người hầu luồn năm ngón tay vào tóc, vuốt sợi tóc rũ bên mặt ra sau gáy, lộ ra cả khuôn mặt.
Rõ ràng là một gương mặt hết sức bình thường nhưng vì đôi mắt sáng như lưu ly kia mà toát lên nét quyến rũ, đồng thời liếc ánh mắt mà gã quen thuộc.
Phong Lập Hạo sững sờ: “An An?”
Dũng sĩ phía sau gã sửng sốt.
Lôi Hoài An: “Là ta, ngươi vẫn luôn muốn cứu ta, khiến ta rất cảm động…”
Đột nhiên Phong Lập Hạo nhớ đến hành động của đối phương trong kho báu: “Cô cố ý dụ ta lấy bảo vật trong kho báu, cô biết Phù thủy biển sẽ phái cô đi tìm ta.
Cô làm tất cả đều là… vì ta sao?”
Lôi Hoài An trước mặt mỉm cười trong trẻo gật đầu.
Lúc nghe đến câu nói sau cùng, nàng nở nụ cười tươi hơn: “Đúng vậy, để báo đáp sự chăm sóc của ngươi từ trước đến nay…” Cô khựng lại, vì những dũng sĩ Lôi Quốc đã chết vì cô: “Ta sẽ đích thân san bằng Phong Quốc.”
Vẻ mặt Phong Lập Hạo khó tin, gã và tất cả dũng sĩ đều bị xúc tu cuốn lấy.
Xúc tu tiết ra chất lỏng mùi hương thơm ngọt khiến cho bọn họ rơi vào hôn mê.
Lôi Hoài An tìm ra bảo vật Phong Lập Hạo giấu trên người, cầm túi nhỏ lên, bỏ vào.
Cô nhìn mặt biển rộng lớn: “Ta sẽ thành lập một đất nước mới nhanh thôi.”
Hải thú đẩy chiếc thuyền về hướng Lôi Quốc.
…
Mặt biển dao động rất nhỏ, nhìn có vẻ sóng yên biển lẳng, nhưng bên dưới lại nổi sóng vì một con Hải thú.
Vân Thiển ngồi trong miệng Ô Tề Hải, gõ răng cậu hỏi: “Cậu được không đó? Hạm đội ném nhiều châu báu như vậy mới khiến Phù thủy biển xuất hiện, cậu chạy lung tung cũng được à?”
Ô Tề Hải không đáp.
Ở trạng thái bản thể, cho dù cậu trả lời thì Vân Thiển cũng nghe không hiểu.
Vân Thiển nhàm chán nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ cứu thế nhảy nhót.
Một phút, hai phút, năm phút, một tiếng…
Đột nhiên cô bị văng ra, mà Ô Tề Hải đang thở dốc nửa quỳ dưới đất.
Bọn họ đang ở trên bờ biển màu bạc quen thuộc.
Lúc Ô Tề Hải rời khỏi làng sẽ sử dụng mặt nạ ngụy trang bên ngoài.
Cậu nâng mắt nhìn về phía Vân Thiển: “Không cho chị nói em không được!”
Vân Thiển: “Ban nãy tôi dùng câu nghi vấn.”
Cô vươn tay kéo Ô Tề Hải, hai người đi tìm Phù thủy biển trước.
Vân Thiển sẽ không chết, Ô Tề Hải thì không sợ chết.
Hình như cậu có chút năng lực đặc biệt, nhưng cụ thể là gì thì không nói cho Vân Thiển biết.
Cung điện Phù thủy biển bị hủy sạch hoàn toàn, xương cốt đầy đất.
Lúc Vân Thiển và Ô Tề Hải gặp Phù thủy biển, cô ta đang buồn bực sử dụng đám xúc tu kia của mình di dời rác dưới đất.
Cô ta cũng không phát hiện hai người.
Vân Thiển: “Quấy rầy rồi.”
Phù thủy biển hét lên: “Làm sao các người vào được?!”
Ô Tề Hải: “Cô không đóng cửa kỹ, tôi men theo khe cửa mà vào.”
Phù thủy biển phủ nhận: “Không thể nào, không có ta dẫn đường, ngươi không thể nào vào được, trừ khi ngươi là…” Cô ta quan sát kỹ Ô Tề Hải, quạt tay, dường như đang ngửi mùi trên người cậu.
Cô ta nhăn mày: “ Thực lực của ngươi đã mạnh đến mức sắp biến hóa rồi sao?”
Ô Tề Hải không hiểu Phù thủy biển đang nói gì.
Cô ta làu bàu: “Nếu như ngươi có thể hấp thu thần lực, ngươi có thể biến thành bán thần giống ta… Đáng tiếc thần linh đã không trở về đây nữa, ngươi chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn này.”
Phù thủy biển: “Nể tình ngươi và ta là đồng loại, ta không tính sổ chuyện ngươi xông vào.”
Ô Tề Hải không có hứng thú với những chuyện Phù thủy biển nói, cậu mở miệng: “Tôi muốn tìm cô giao dịch.”
Cậu nói ra yêu cầu của mình, Phù thủy biển thoáng sững sờ.
Cô ta nhìn sang Vân Thiển: “Ta càng muốn giao dịch với cô hơn, ta có thể khiến thân thể cô tiếp nhận được nó.”
Vân Thiển từ chối, còn lâu cô mới thèm đặc tính hố đen vũ trụ.
Ô Tề Hải: “Vì sao chọn chị ấy mà không chọn tôi?”
“Ngươi không thể nào cho ta thứ ta muốn, dù ta muốn giao dịch với ngươi thì bảo vật trong kho báu đã mang đi phần lớn sức mạnh của ta.
Ta cần bổ sung sức mạnh mới, như vậy mới có thể thực hiện yêu cầu của các ngươi.”
Phù thủy biển lắc người, xúc tu dưới thân biến thành đôi chân dài thẳng tắp.
Cô ta đi ngang qua Ô Tề Hải, đứng trước mặt Vân Thiển.
“Hoặc là mang bảo vật trở về, ta lấy lại sức mạnh lần nữa.
Hoặc là bây giờ chúng ta cầu khấn thần linh, chỉ cần có một chút thần lực, ta có thể khiến các người không còn tồn tại trở ngại.”
Phù thủy biển áp sát Vân Thiển quạt hai tay, khẽ ngửi, vẻ mặt say mê: “Mặc dù mùi rất nhạt nhưng ta có thể ngửi thấy mùi thần linh trên người cô.
Cô là một tín đồ.”
Vân Thiển: “?”
Vân Thiển: Sao tôi lại là tín đồ được? Nếu tôi thật sự là tín đồ, e là tín cái rắm thì có.
------oOo------