Nơi yêu quái cát xuất hiện và tấn công mới bị bay màu…
Vì sao nơi này lại đột nhiên bay màu?
Vân Thiển đứng tại chỗ không nhúc nhích theo lời Tô Quân.
Cô không thấy rõ cụ thể Tô Quân đang làm gì, chỉ có thể cảm giác đại khái anh di chuyển rất tốn sức.
Vân Thiển: “Xảy ra chuyện gì, sao ngài lại đột nhiên hộc máu, còn nữa, sao máu lại khiến xung quanh sa hóa?”
Tô Quân không trả lời, anh chống lên thân cây, máu trên tay dính vào đó.
Lấy nơi bị máu dính làm trung tâm, màu xám dần dần lan rộng ra bốn phía.
Vân Thiển phát hiện màu xám ăn mòn màu sắc mặt đất đằng trước xong, bắt đầu lan về phía cô.
Tô Quân rên hừ một tiếng, ảo ảnh đá quý toàn thân anh giống như rèm sân khấu trải rộng, phủ lên tất cả những chỗ màu xám lan ra.
Màu xám cách Vân Thiển một bước thì dừng lại.
Cô nghe thấy Tô Quân nói: “Tìm Đường Giác đến đây.”
Một đá quý màu tím rời khỏi ảo ảnh đá quý, bay khỏi đình viện.
“Tới đây đỡ ta.”
Giọng nói lạnh băng.
Vân Thiển phớt lờ câu nói thể mệnh lệnh của anh.
Cô sẽ giúp đỡ, nhưng chỉ xuất phát từ nguyên nhân không thể thấy chết không cứu.
Vân Thiển nhảy qua vật chất màu xám bị đá quý bao bọc, đi tới bên cạnh Tô Quân, đỡ anh.
Vóc dáng Tô Quân rất cao, Vân Thiển chỉ đến bả vai anh.
Anh đang rất yếu, những lời nói lúc nãy đã tiêu hao toàn bộ sức lực, cả người và mái tóc đen dày đều dán lên người Vân Thiển.
Chỗ cổ hơi ươn ướt, không biết là mồ hôi hay là máu của anh.
“Đi, tới đằng trước, trong phòng.”
Vân Thiển cảm giác bản thân giống như đang gánh một con heo đè nặng lên số phận, đi đứng khó khăn.
Haiz ——
Vân Thiển thở dài.
Ban nãy liếc mắt ngắn ngủi ở khoảng cách gần, cô đã thấy rõ tướng mạo Tô Quân, đúng là lại một Tống Hành Chỉ.
Rốt cuộc đám người kia và thần linh đó có quan hệ gì? Mỗi một thế giới gặp một người, chẳng lẽ là hải đăng thế giới tận thế à?
Đi vào nhà, Tô Quân bảo Vân Thiển cởi ngoại bào của mình ra, đặt mình vào hồ nước.
Nói là hồ nước, chi bằng dùng hồ đá quý để miêu tả thì đúng hơn.
Trong hồ đầy các loại đá quý đủ màu đủ sắc lấp lánh, chỉ còn thiếu khắc chữ “Giàu sụ” lên mép ao.
Tô Quân vừa bước vào ao, ảo ảnh đá quý khổng lồ phun mạnh , đẩy Vân Thiển ra.
Nhờ vậy Vân Thiển mới biết hóa ra ảo ảnh đá quý còn có thực thể.
Dựa vào suy đoán của cô, phỏng chừng Tô Quân đang trị thương.
Vân Thiển tới gần hồ nước, nheo mắt, có ý học tập cơ thể, ý nhầm, cách thức chữa thương của Tô Quân.
Đường Giác đến nơi cắt ngang quá trình học tập của cô, Vân Thiển hơi tiếc rẻ.
Nụ cười của Đường Giác cứng ngắc, anh nói với Vân Thiển: “Cô ra ngoài đợi một lát.”
Vân Thiển ra khỏi phòng.
“Không ngờ cậu lại giấu giếm chuyện mình bị yêu quái cát đả thương.
Nếu cậu không khống chế được, cậu có biết sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng nào không?! Bảo thạch sư bị nhiễm…”
Trước khi ra cửa, Vân Thiển nghe thấy câu nói như vậy.
Ngoài đình viện, màu sắc cây đá quý bớt rực rỡ hơn trước, kết giới Thành Đá Quý bị màn đêm nhuộm màu xanh thẫm.
Bầu trời ngoại trừ gợn sóng thấp thoáng hiện lên trên kết giới thì chẳng nhìn thấy thứ gì.
Vân Thiển ngồi xổm dưới đất đếm nhịp tim đập.
Lúc đếm đến 650, Đường Giác đi ra.
Anh nói: “Bây giờ Tô Quân không dạy cô được, cô đi theo ta.”
Vân Thiển không hề lưỡng lự đuổi theo.
Đường Giác đi được một nửa, đột nhiên dừng lại nói: “Chuyện tối hôm nay chỉ có ba người chúng ta biết, cũng sẽ chỉ có ba người chúng ta biết.”
Đương nhiên Vân Thiển gật đầu, có điều cô cũng muốn biết thêm thông tin, bèn tỏ ra lo lắng hỏi: “Ngài Thành chủ, Quân sư Tô là Bảo thạch sư lợi hại và hùng mạnh như vậy, vì sao bị đả thương nặng thế?”
“Yêu quái cát bình thường không thể tổn thương được cậu ấy, nhưng thủ lĩnh yêu quái cát thì khác.” Trước mặt Đường Giác là cây đá quý, anh dừng lại nhìn chằm chằm vật chất màu xám trên cây chốc lát rồi nói: “Nếu Bảo thạch sư bị thương, vết thương được khống chế sẽ chỉ sa hóa một phần cơ thể, nếu không thể khống chế…”
Vân Thiển: “Thì sẽ thế nào?”
Đường Giác đáp: “Toàn thân sẽ từ từ sa hóa, đầu tiên là bên trong, độ nhạy với màu sắc giảm sút, thậm chí không thể phân biệt màu sắc.
Tiếp đó là sa hóa bên ngoài, mất đi khả năng khống chế tay chân… cả cơ thể đều mất đi màu sắc.”
Vân Thiển: “Sau đó sẽ biến thành nô lệ của yêu quái cát sao?”
“Không, đó là biến hóa của người bình thường khi bị sa hóa.” Đường Giác nhìn chăm chú vào mắt Vân Thiển, nặng nề nói: “Bảo thạch sư hoàn toàn sa hóa sẽ trở thành yêu quái cát khó đối phó, thậm chí ngay khoảnh khắc biến hóa sẽ khiến tất cả sự vật trong phạm vi trăm dặm sa hóa.”
Vân Thiển sững người, lập tức hỏi: “Quân sư Tô sẽ biến thành yêu quái cát sao? Ban nãy chỗ ngài ấy hộc máu đều bị sa hóa, khi tôi đỡ ngài ấy và nhà, cả người ngài ấy vô lực, không thể nào khống chế hành động cơ thể.”
Đường Giác khẽ giật mình: “Cô đỡ cậu ấy vào nhà?” Anh sờ tay mình: “Chạm vào cậu ấy, đỡ cậu ấy vào nhà?”
Vân Thiển không hiểu vì sao Đường Giác lại quan tâm chuyện bình thường như thế, đây là trọng tâm à?
Trước kia, Tống Hành Chỉ cũng từng là nhân tố tận thế.
Ví dụ Tô Quân có khả năng biến thành đại yêu quái cát khiến Thành Đá Quý xong đời, chưa biết chừng anh cũng là nhân tố tận thế…
Sau khi được Vân Thiển khẳng định, Đường Giác nhìn chằm chằm cô hồi lâu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Anh lầm bầm: “Lạ nhỉ, đặc biệt chỗ nào ta?”
Vân Thiển: “?”
Đường Giác thay đổi ý định, anh không dẫn Vân Thiển đi nữa.
Anh, Tô Quân và Thiết Kính Lôi lớn lên bên nhau nhiều năm, nhưng người có thể đi vào khu vực an toàn của Tô Quân chỉ có một mình anh.
Lúc tâm trạng Tô Quân cực kỳ tốt, Thiết Kính Lôi cũng có thể tới gần một chút.
Nếu Vân Thiển có thể chạm vào Tô Quân, chứng minh cô đặc biệt trong mắt Tô Quân.
Để cô chăm sóc Tô Quân, anh có thể tập trung sức lực lên kế hoạch tiếp theo cho Thành Đá Quý.
Đường Giác nói: “Vân Thiển, cô ở lại đây trông chừng Tô Quân.
Hiện giờ, thân thể cậu ấy không ổn, cần tịnh dưỡng, nhưng việc dạy cô không thành vấn đề.
Có chuyện gì cần, cô có thể liên lạc với ta qua Đá hồng vàng.”
Tiếng nói vừa dứt, ảo ảnh đá quý bên cạnh anh hiện lên, một viên đá quý màu hồng ngọt ngào xuất hiện.
Anh giao viên đá cho Vân Thiển.
“Nếu Tô Quân bỗng nhiên bất thường, cô cứ bóp nát nó, ta sẽ lập tức tới đây.”
“Đá hồng vàng là phân thân đá quý của ta, có thể dùng nó và bản thể truyền đạt tin tức.
Bây giờ, ta dạy cô cách dung nhập phân thân đá quý của người khác.
Bất kỳ chuyện gì liên quan đến đá quý, hầu hết đều liên kết với Anipop.
Lại là một ván Anipop, Vân Thiển thu được Đá hồng vàng.
Cô cảm giác giữa mình và Đường Giác có một mối liên kết.
Đường Giác cảm khái nói: “Đúng là thiên phú của cô rất cao, nhanh thế mà đã nắm được kỹ thuật dung nạp phân thân đá quý rồi.”
Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự.
Đúng là tự hào không nổi, dù sao trong mắt cô đây chỉ là ván Anipop sơ cấp…
Đường Giác lại dặn dò đôi câu.
Có bất cứ chuyện gì, Vân Thiển đều có thể liên hệ trực tiếp với anh, bất luận là thiếu đồ đạc hay cần sự trợ giúp nào khác.
Về một mặt nào đó, đây xem như Vân Thiển đã buộc lên bắp đùi Thành chủ Thành Đá Quý.
Đến mức bất kỳ sự khác thường nào của Tô Quân, Tô Quân có dấu hiệu sa hóa hay không, chỉ cần xuất hiện thì không thể xem nhẹ, lập tức liên lạc với Đường Giác.
Ở điểm này, Vân Thiển coi như là tai mắt Đường Giác sắp xếp bên người Tô Quân.
Trước khi rời khỏi, Đường Giác nói: “Từ nhỏ, Tô Quân đã là thiên tài, tính cách cậu ấy khác người, đôi khi nói chuyện hơi kỳ lạ.
Cô…” Anh ngập ngừng: “Hãy rộng lượng một chút.”
Vân Thiển mỉm cười vui vẻ: “Tôi có thể theo Quân sư Tô học tập đã là niềm vinh hạnh rất lớn.
Người càng giỏi, tính tình càng kỳ quặc, tôi hiểu điều này mà.
Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ cơ hội đi theo Quân sư Tô tu luyện, trở thành Bảo thạch sư tài giỏi.
Ngài Thành chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Quân sư Tô thật tốt.”
Đường Giác hài lòng gật đầu.
Anh nhớ lúc nãy gọi Vân Thiển rời đi, Vân Thiển đi nhanh như gió, giống như muốn cách xa đầm rồng hang hổ vậy…
Chắc là ảo giác, bởi vì mệnh lệnh của Thành chủ nên cô bắt buộc phải nghe theo.
Đường Giác rời đi.
Nụ cười Vân Thiển nhạt dần, cô cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đối diện Tô Quân, cô giống như nữ phụ nào đó trong trò chơi công lược nhân vật có độ thiện cảm bằng không, mà nhân vật này lại có gương mặt giống hệt với nhân vật có độ thiện cảm tối đa đã từng công lược.
Hoàn toàn không gợi nổi hứng thú.
Vân Thiển gõ cửa, sau khi được sự cho phép, cô bước vào phòng.
Hẳn Tô Quân đã biết tin cô sẽ ở lại từ cách truyền đạt tin tức bằng Đá hồng vàng .
“Ta sẽ dạy cô theo yêu cầu của Đường Giác, trừ chuyện đó ra không còn gì khác.”
Trông Tô Quân đã bình phục không ít, giọng điệu không còn suy yếu nữa.
Vân Thiển cúi đầu, mất tự nhiên nói: “Cảm tạ Quân sư Tô, tôi có thể gọi ngài là thầy chứ?”
Tô Quân hỏi ngược lại: “Chuyện gì xảy ra với mắt của cô thế?”
Vân Thiển nháy mắt nói: “Mắt của tôi không có vấn đề gì.”
Tô Quân: “Đôi mắt gần như chẳng thấy gì.”
Tiếng nước rất nhỏ, Vân Thiển chỉ thấy thứ gì đó bay về phía mình, dán vào mắt cô.
Trong chớp mắt, cô khôi phục thị lực.
Hồ nước không còn là hồ đá quý mà là hồ nước thật.
Áo bào Tô Quân nửa hở, cả người trơn láng mịn màng, mái tóc đen nhánh buông xõa, hàng mi rủ xuống, nốt ruồi lệ đỏ tươi trên khóe mắt, Vân Thiển nhìn mà choáng váng.
Cho dù cùng một khuôn mặt, khí chất khác nhau mang đến cảm giác khác nhau.
Vân Thiển: Ngon, hứng thú lên rồi!
Trong lòng lại cực lực lên án, mặc quần áo tắm là bệnh, phải trị!
Hồ nước nóng hầm hập, xông cả gian phòng nóng rực.
Đằng sau cổ nóng nực ngứa ngáy, cô hơi xoay cổ.
Cảm giác ngứa bớt đi, có điều nơi đó tê rần, giống như mất đi cảm giác.
Xuất phát từ việc thị lực khôi phục và tâm trạng kích động khi thưởng thức mỹ nhân, Vân Thiển không để tâm lắm.
Càng không có tâm trạng nhìn đồng hồ cứu thế.
Tô Quân nhắm mắt nghỉ ngơi dưới hồ nâng mắt, mở miệng: “Góc Tây Nam tủ quần áo, cô lấy bộ đồ dưới cùng đến đây.”
Muốn thay đồ sao?
Vân Thiển vui vẻ đi lấy quần áo.
Tô Quân nhìn bóng lưng Vân Thiển, tóc dài nơi thắt lưng đong đưa theo bước chân.
Qua khe hở tóc, anh nhìn thấy một mảng màu xám âm thầm lan tràn.
Vân Thiển đi được một nửa, đột nhiên Tô Quân lên tiếng: “Cởi quần áo của cô xuống.”
Vân Thiển lấy làm lạ quay đầu.
Tô Quân nhìn thấy ánh mắt cô tràn đầy khiếp sợ.
Anh đang định giải thích.
Động tác Vân Thiển đã dứt khoát nhanh nhẹn, hai chân dài hiện ra, còn có rất nhiều phong cảnh…
Tô Quân: “…”
Động tác cô nhanh đến mức giống như sợ anh rút lại câu nói kia.
Tô Quân lại nhìn ánh mắt Vân Thiển.
Trong đó làm gì có khiếp sợ, rõ ràng là ——
Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy.
------oOo------