Sau khi lên sân khấu, cô ta chụm các ngón tay lại, đứng thẳng lưng, hai tay dường như đang nắm chặt lấy micro.
Ánh mắt cô ta long lanh, khoé mắt còn lấp lánh ánh nước.
Trên gương mặt xinh đẹp thanh tú ấy hiện lên nụ cười cảm động và hạnh phúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi rất vinh dự khi được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này. Thật may mắn khi nhận được chiếc cúp vàng của giải thưởng khoa học công nghệ lần này, đây không chỉ là niềm tự hào cho cá nhân tôi mà còn là vinh dự cho toàn thể đồng đội của tôi. Những ngày sắp tới đây, tôi sẽ không quên đi hẹn ước ban đầu, khắc ghi sứ mệnh của mình và cống hiến hết mình cho khoa học công nghệ. Tôi sẵn sàng cống hiến những giọt mồ hôi của mình để gắn bó với mảnh đất này cho đến hết cuộc đời. Tôi thật sự rất yêu mảnh đất này. Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người.”
[À hiểu rồi, Vi Vi đang diễn cảnh một nhà nghiên cứu khoa học giành được giải thưởng.]
[Huhuhu, Vi Vi nhập tâm quá, nước mắt của tôi cũng sắp rơi theo rồi này.]
[Ai mà không yêu mảnh đất này đây? Nếu như siêu năng lực của tôi là trí tuệ vượt bậc, tôi cũng sẵn sàng cống hiến vì mảnh đất này!]
Có thể nói, mặc dù kỹ năng diễn xuất của Ninh Du Vi chỉ ở mức trung bình, nhưng được cái đầu óc lại khá thông minh.
Thế nhưng phần diễn xuất vừa rồi của cô ta lại có một lỗ hổng lớn, đó chính là yêu cầu ‘thể hiện cuộc sống hàng ngày’ được viết trên mảnh giấy.
Trên thực tế, một nhà nghiên cứu khoa học không thể coi việc nhận giải thưởng là chuyện thường ngày được, đúng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù có là nhà khoa học tài năng xuất chúng đến mấy thì cũng không thể ngày nào cũng đi nhận giải thưởng được.
Điều này là không thực tế.
Thẩm Ước Ước chống cằm, thì thầm vào tai Ninh Tiểu Ngư: “Lấy lòng khán giả, loè thiên hạ.”
Lúc này chỉ còn có ba người vẫn chưa tham gia diễn xuất.
Ý tưởng về nhân vật của Thẩm Ước Ước trùng với Hy Nhuỵ nên tạm thời cô ấy vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng khác. Một nữ diễn viên khác tên Diêu Liên thì lại trông có vẻ như không mấy hứng thú với việc diễn xuất lần này.
Không còn cách nào khác, Ninh Tiểu Ngư đành phải lên trước.
Chỉ thấy cô nằm dài trên ghế sofa, mắt nhắm nghiền, hai tay đặt lên thành ghế.
Vài giây sau, cô mở miệng và uống ừng ực thứ gì đó.
Uống xong, cô vui vẻ nói: “Ngon thật đấy!”
Rồi cô lại nói tiếp: “Robot số ba, gội đầu cho tôi đi nào. Số bốn quét dọn vệ sinh, số năm order cho tôi pizza sầu riêng. À đúng rồi, tôi còn muốn ăn bánh kem ngàn lớp nữa. Số sáu, lại đây nói chuyện với tôi một lúc đi.”
[Ôi ĐM vãi cả chưởng!]
[Đây chính là khung cảnh mà tôi đã từng tưởng tượng ra hồi còn nhỏ, thề luôn!]
[Việc gì cũng để cho robot làm hết, bản thân chỉ cần nằm một chỗ thư giãn và hưởng thụ. Ôi cuộc sống trong mơ của tôi chính là như vậy đấy!]
[Vậy tức là siêu năng lực với trí tuệ vượt bậc ở đây là chế tạo và phát triển robot để cải thiện cuộc sống hả?]
[Mặc dù bối cảnh không phải là thứ gì quá to lớn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất gần gũi và chân thực…]
[Hay thật đấy, đỉnh vl! Trong nhà có nhiều người máy như vậy, tất cả đều chỉ phục vụ một mình cô ấy. Tôi có một câu hỏi, không biết có robot nào được thiết kế đặc biệt để phục vụ cho người trưởng thành không? Ờm… thì là kiểu… mấy người cũng hiểu mà.]
[Đến cả robot chuyên gội đầu cũng có luôn, robot chuyên dụng cho chuyện kia kiểu gì chả có. (Mặt chó.jpg)]
[Thế nhưng phát minh này cũng được coi như là phát minh phục vụ đại chúng rồi! Giải phóng lực lượng lao động, để con người hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn!]
Sau khi Ninh Tiểu Ngư xuống sân khấu, Thẩm Ước Ước nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Sao cô nghĩ ra được ý tưởng này hay vậy?”
Ý tưởng này vừa mới lạ vừa phù hợp với tâm lý của đại bộ phận người xem.
Ai mà chưa từng tưởng tượng ra một xã hội tương lai với khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, tất cả mọi thứ đều được máy móc thực hiện cơ chứ?
Ngay cả bản thân cô ấy cũng từng mơ mộng về điều đó. Nếu như có robot có thể làm hết mọi việc trong cuộc sống, liệu người ta có chịu để bản thân phải chịu khổ không?
Ninh Tiểu Ngư ừm một tiếng: “Bình thường tôi cũng hay nghĩ như vậy, vừa hay hôm nay có dịp dùng tới nên cứ thế mà diễn thôi.”
Thẩm Ước Ước: Ôi người chị em ơi, không cần phải thành thật đến vậy đâu…
Sau Ninh Tiểu Ngư, màn thể hiện của Thẩm Ước Ước và Diêu Liên chỉ có thể nói là rất bình thường, không gây được nhiều tiếng vang.
Khi Thẩm Ước Ước bước xuống sân khấu, cô ấy vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không phải là người đầu tiên lên sàn biểu diễn.
Ninh Tiểu Ngư an ủi cô ấy: “Sau này sẽ lại có cơ hội thôi.”
Đến lượt các nam diễn viên biểu diễn, đạo diễn đột nhiên lại lên tiếng: “Tới giờ ăn cơm rồi, tiết mục biểu diễn của các nam diễn viên sẽ được rời sang ngày mai.”
Ninh Tiểu Ngư nhìn đồng hồ mới nhận ra đã tới giờ ăn cơm tối, bảo sao bụng của cô đánh trống từ nãy tới giờ.
Bữa tối của các vị khách mời là buffet hải sản.
Biệt thự suối nước nóng này có rất nhiều hải sản, Ninh Tiểu Ngư lần lượt đi dọc các bàn, trên bàn bày đủ loại tôm hùm, sò điệp và hải sản. Đương nhiên cũng có những món ăn chính khác, vì thế không cần phải lo lắng về việc đói bụng.
Khi Ninh Tiểu Ngư đang lựa chọn mỗi món một chút, Thẩm Ước Ước đột nhiên nói vào tai cô: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”
Ninh Tiểu Ngư hả một tiếng: “Sao vậy?”
“Khi ghi hình một số chương trình, các khách mời sẽ quay liên tục tám chín tiếng một lần, thế nhưng hôm nay các nữ khách mời mới chỉ ghi hình có vài tiếng? Mới chỉ có hơn ba tiếng mà đạo diễn đã bảo khách mời đi ăn cơm rồi?”
Ninh Tiểu Ngư cũng không suy nghĩ gì nhiều, chủ yếu là bởi vì cô đã quá lười khi phải suy đoán ý đồ của ekip chương trình.
Đoán sai hay đoán đúng thì cũng như nhau, ekip chương trình có ý đồ gì thì sớm muộn cũng sẽ biết cả thôi, ai rảnh mà bận tâm.
Cô thản nhiên đáp: “Đạo diễn ở các chương trình đương nhiên không giống nhau rồi, đạo diễn cho chúng ta đi ăn cơm đúng giờ là quá tuyệt vời rồi còn gì? Không ăn uống đúng giờ mới có hại đó!”
Thẩm Ước Ước muốn mở miệng nói gì đó, nghĩ nghĩ một chút rồi lại thôi. Cô đè nén suy đoán ở trong lòng, cười nói: “Cô nói cũng đúng, cơm ăn ba bữa, bữa nào đúng giờ bữa đó, ekip chương trình đúng là tuyệt vời thật.”
Ninh Tiểu Ngư hai tay bưng hai cái đĩa đầy ự, cô đang chuẩn bị đi tìm chỗ ngồi cùng Thẩm Ước Ước thì đột nhiên lại có tiếng nói thúc giục của Hệ thống tình yêu vang lên ở bên tai.
Chắc chắn mỗi lần lần giọng nói này vang lên là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Ninh Tiểu Ngư là hoàn toàn chính xác.
Ngay sau đó, hệ thống tình yêu nhanh chóng lên tiếng: [Cô gái à, có một cô gái xinh đẹp không tỏ tình thành công với Ảnh đế dẫn đến tính cách của cô ta ngày càng trở nên bướng bỉnh, cô ta lén lút vào trong bếp, nhân lúc nhân viên nhà bếp không để ý đã âm thầm bỏ một loại thuốc hưng phấn vào trong rượu.
Lúc này, cô ta đang cầm chai rượu, chặn đường Ảnh đế lại và mời anh ấy uống cùng mình một ly.
Cô gái xinh đẹp ấy đã yêu thầm Ảnh đế nhiều năm, lần này ra tay, không thành công cũng thành nhân, cô ta đã bỏ không ít thuốc vào trong rượu, để gia tăng thêm dũng khí cho bản thân mà đã uống rất nhiều rượu, nên bây giờ đã bắt đầu không khống chế được bản thân. Cô ta lợi dụng thân phận em gái của đối phương để mời Ảnh đế một ly rượu, chuẩn bị tấn công anh ấy.
Chú ý! Chú ý! Chú ý!
Để bảo vệ sự trong sạch của Ảnh đế, ngay bây giờ, bạn sẽ…
A: Xông tới, chụp lấy ly rượu và tự uống một ngụm lớn! (Cô gái đừng lo sợ, ngoại trừ việc hơi khó chịu một chút thì sẽ không có tác dụng phụ nào cả.)
B: Xông tới, dùng cách của trà xanh để chạy tới giành chủ quyền: ‘Anh ấy không uống được rượu đâu’.
C: Sử dụng bộ não linh hoạt của mình để giải quyết vấn đề phiền phức này một cách hoàn hảo giúp cho Ảnh đế!]
Ninh Tiểu Ngư nhìn những phương án này rồi rơi vào trầm tư.
Có một câu hỏi mà cô đã thắc mắc từ rất lâu.
“Tại sao Ảnh đế lại gặp nhiều rắc rối thế nhỉ?”
Nếu như cô không bị hệ thống tình yêu kia ràng buộc, vậy Ảnh đế sẽ phải làm sao đây?
Hay những chuyện này đều là do hệ thống tình yêu cố tình tạo ra?
Nếu như là do hệ thống tình yêu kia tạo ra, vậy thì Ảnh đế đúng là thảm thật.
Hệ thống tình yêu mà đọc được suy nghĩ của Ninh Tiểu Ngư chắc hẳn sẽ kêu oan. Nếu như nó có thể cố tình gây ra nhiều chuyện như vậy thì nó đã không phải là một hệ thống chỉ biết hít ke, mà đã trở thành một hệ thống tình yêu chỉ hít mấy cục đường kỳ quái rồi!
Liệu nó sẽ hèn nhát như vậy sao?
Sau khi nghe được câu hỏi của Ninh Tiểu Ngư, hệ thống tình yêu đột nhiên gửi tới những khung cảnh.
Có rất nhiều khung cảnh và vô cùng lộn xộn.
Nhưng thực tế thì Ninh Tiểu Ngư cũng không mất nhiều thời gian để tiêu hoá những khung cảnh ấy.
Đến khi định thần lại, cô chớp mắt đầy bối rối.
“Vậy tức là tôi là một nữ phụ chuyên đi đỡ đạn cho người khác trong tiểu thuyết ấy hả? Vì không thể trả tiền viện phí cho ba nên phải sống trong cảnh nghèo đói, cùng ba tôi lưu lạc khắp đầu đường xó chợ rồi cuối cùng kết thúc trong khổ cực? Còn Ảnh đế thì bị fan cuồng làm bị thương và tàn tật vĩnh viễn, phải rút khỏi [Xin chào, bạn tôi] rồi kết cục là lụi tàn trong giới giải trí?”
Hệ thống tình yêu: [Đúng vậy!]
Ninh Tiểu Ngư ưỡn ngực, đứng thẳng dậy nói: “Mẹ kiếp, mặc dù trước nay tôi chưa từng đóng vai nữ chính, nhưng tôi cũng là nhân vật duy nhất ở trong cuộc đời của chính mình mà, lấy đâu ra nữ phụ chuyên đi đỡ đạn! Cuộc đời của tôi, tôi sẽ không làm nữ phụ cho người khác!”
Hệ thống tình yêu: [Cô gái à, thật tuyệt khi cô có ý thức phấn đấu để trở thành nữ chính! Xông lên nào! Tinh thần chiến đấu tràn trề, giải cứu Ảnh đế, giành được sự ưu ái của Ảnh đế, tận hưởng cảm giác nổi như cồn sau một đêm. Nhất định cô sẽ làm được mà!]
Ninh Tiểu Ngư: Tôi thật sự rất là cảm ơn luôn nhé! Đang yên đang lành cứ suốt ngày đi thúc giục người khác làm nhiệm vụ, Chu Bái Bì* cũng không siêng bằng cậu!
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm [Nửa đêm gà gáy] của Trung Quốc.