Ngoài hạt dưa, quả hồ đào, cẩu kỷ Ninh Tiểu Ngư lấy từ trong túi ra từ lúc đầu, dù có thể nào thì khán giả cũng không ngờ vào lúc mình còn sống còn có thể nhìn thấy cô lấy táo đỏ ra.
Thế là các loại đồ cô mang theo bên mình càng ngày càng nhiều.
Cơ mà nói thật, con gái mang theo táo đỏ trong người quả thật đúng là một thói quen tốt. Dù sao mỗi tháng con gái đều có vài ngày như vậy, mỗi ngày ăn mấy quả táo đỏ, bổ máu làm đẹp, có rất nhiều tác dụng tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khách mời thấy Ninh Tiểu Ngư đang lẳng lặng ăn táo đỏ thì suy nghĩ trong lòng mỗi người đều không giống nhau. Hi Nhụy không khỏi sáp lại gần hỏi: “Tiểu Ngư, cô còn táo đỏ không?” Cẩu kỷ lúc trước cô ấy cũng ăn ké được một chút nên giờ cô ấy cũng muốn ăn ké táo đỏ.
Ninh Tiểu Ngư không mang nhiều táo đỏ, như bình thường thì mỗi ngày ăn ba bốn quả táo đỏ là cũng đủ rồi, không cần ăn quá nhiều. Ăn nhiều quá lại phản tác dụng thành tốt quá hóa dở.
Ninh Tiểu Ngư cúi đầu nhìn túi đựng táo đỏ, nói: “Vẫn còn năm quả.”
Hi Nhụy cũng không chê, lập tức nói: “Thế cũng đủ rồi.” Cuối cùng, Hi Nhụy lấy ba quả, Thẩm Ước Ước lấy hai quả.
Ninh Du Vi đang hát tình ca trên sân khấu lại chẳng có mấy ai chú ý, đa số khán giả đều đang nhìn chăm chú vào ba khách mời nữ đang ăn táo đỏ. Mà ba khách mời nữ này vừa lắng nghe bản tình ca dạt dào tình cảm này vừa ăn táo đỏ, trông thoải mái biết bao.
[Ha ha ha ha cười chết mất thôi, đầu tiên là cẩu kỷ, bây giờ lại là táo đỏ, sau đây Tiểu Ngư còn lấy ra cái gì nữa đây?]
[Tiểu Ngư: Lấy ra một bảo bối lớn cho mấy người xem. Đầu chó.jpg]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tiểu Ngư: Chỉ cần là đồ ăn, không có gì tôi không mang theo. Cong mắt cười.jpg]
[Nhìn thấy vậy tôi cũng muốn ăn táo đỏ. Tiểu Ngư cũng biết hưởng thụ thật đấy!]
[Không ngờ Tiểu Ngư còn rất chú ý đến sức khỏe, MC chương trình chăm sóc sức khỏe chú ý rồi, ha ha ha.]
Thật ra trà cẩu kỷ táo đỏ có hiệu quả tốt hơn trà chỉ có mỗi cẩu kỷ, chẳng qua nếu cho thêm táo đỏ vào thì không thích hợp cho Lục Kinh Độ uống, thế nên vừa nãy Ninh Tiểu Ngư chỉ pha trà cẩu kỷ.
Lúc cô ăn xong táo đỏ thì bản tình ca song ca giữa Ninh Du Vi và Hứa Trình cũng kết thúc.
Mộc Gia Gia vỗ tay cổ vũ, những khách mời còn lại cũng vỗ tay theo, thế nhưng lúc xuống sân khấu sắc mặt của Ninh Du Vi vẫn rất khó coi.
Lúc những khách mời khác lên sân khấu biểu diễn thì Ninh Tiểu Ngư ngồi im, không làm gì cả, vậy mà cứ nhằm đúng lúc cô ta lên sân khấu hát, Ninh Tiểu Ngư lại bắt đầu ăn táo đỏ chứ? Lấy bài hát của cô ta làm nhạc đệm ăn với cơm sao?
Khiến cho phần sau của bài hát không có nhiều người nghiêm túc lắng nghe giọng hát của cô ta, tất cả mọi người đều bị Ninh Tiểu Ngư thu hút!
Chẳng lẽ nhìn Ninh Tiểu Ngư ăn táo đỏ vui mắt như vậy sao?
Nếu như một bộ phận người qua đường và khán giả có thể nghe thấy tiếng lòng này của Ninh Du Vi, có lẽ họ sẽ nghiêm túc trả lời rằng: Quả thật trông rất vui mắt!
Ai mà chẳng thích cảnh hamster cầm hạt thông gặm chứ?
Trong mắt bọn họ, hình ảnh Ninh Tiểu Ngư ăn táo đỏ giống như con hamster đang gặm hạt thông vậy, vô cùng đáng yêu.
Sau phần tiết mục biểu diễn của khách mời chính là phần tiệc lửa trại được mọi người mong đợi. Trong tiệc tối lửa trại, người tham gia sẽ nắm tay nhau, cùng nhau nhảy múa vòng quanh đống lửa trại đang cháy, cùng nhau vừa múa vừa hát, vô cùng sôi động.
Nhân viên làm việc lại châm thêm một mồi lửa vào đống lửa ở chính giữa. Ngay lập tức ngọn lửa bùng cháy rất cao.
Màn đêm đã bao trùm hoàn toàn không gian bên bờ biển, trong màu đen tối tăm của buổi đêm, ngọn lửa đang cháy hừng hực kia vô cùng chói sáng, ánh lửa màu hồng chiếu sáng những khách mời đang vây xung quanh nó.
Đạo diễn cầm loa, hắng giọng cất lời: “Tìm chỗ mình muốn đứng trước đi mọi người, lát nữa có thể nắm tay luôn!”
Không ít khách mời cũng bắt đầu di loanh quanh xung quanh đống lửa trại, chuẩn bị tìm cho mình một vị trí thích hợp.
Ninh Tiểu Ngư cũng đứng lên khỏi ghế ngồi. Chẳng qua cô không muốn đổi chỗ, cũng không muốn cất công chọn đồng đội, quá phiền phức. Cố cứ đứng ở chỗ này, đến lượt đồng đội nào thì chính là người đồng đội đó.
Đừng hỏi làm gì, hỏi thì câu trả lời cũng là tùy duyên.
Kết quả, lúc cô còn chưa kịp để ý xem người đứng bên cạnh mình là ai thì bên tai cô đã vang lên giọng nói phấn khích đến vỡ giọng của hệ thống tình yêu trước.
[Ảnh đế đến rồi!!!]
Ninh Tiểu Ngư: Hả?
Đạo diễn cầm loa cao giọng nói: “Nắm tay! Chẳng lẽ mấy khách mời các cô các cậu còn ngại hay sao? Nắm tay nhau nhanh lên cho tôi! Không nắm tay thì sao có thể nhảy múa vòng quanh lửa trại được?”
Trong lúc Ninh Tiểu Ngư còn chưa kịp có phản ứng gì thì hai tay của cô đã lần lượt bị Thẩm Ước Ước và… Lục Kinh Độ nắm lấy.
Mọi người quay mặt về phía lửa trại, không đối mặt với nhau, cũng không nói gì với nhau.
Bên tay trái Lục Kinh Độ là cô, bên tay phải là phó đạo diễn.
Bên tay trái cô là Thẩm Ước Ước, bên tay phải là Lục Kinh Độ.
Hai tai Ninh Tiểu Ngư ù ù không nghe được gì, chủ yếu là do hệ thống tình yêu quá ồn ào.
[Hệ thống tình yêu: Hu hu hu, cô gái, cô và Ảnh đế nắm tay nhau, còn là Ảnh đế chủ động nữa chứ! Đường hôm nay quả thật dễ cắn quá mà! Độ ngọt vượt chỉ tiêu luôn!]
Ninh Tiểu Ngư bình tĩnh nói: “Bình thường chút đi.]
[Hệ thống tình yêu: Không bình thường được hu hu hu, xin rải đường mạnh hơn nữa đi!]
Ninh Tiểu Ngư cảm nhận sâu sắc rằng người tạo ra hệ thống tình yêu này chắc chắn là một kẻ yêu đương mù quáng. Hơn nữa còn là kiểu không có tình yêu ngọt ngào thì không vui.
Nếu không sao lại tạo ra hệ thống tình yêu một lòng muốn cắn đường như thế này, luôn luôn đưa ra đủ loại nhiệm vụ chứ?
Đáng tiếc người mà hệ thống tình yêu trói buộc lại là một ký chủ không hiểu tình yêu.
Ngoại trừ đạo diễn ra thì hầu hết những nhân viên làm việc đều tham gia vào nhóm nhảy múa vây quanh lửa trại này.
Đạo diễn bắt đầu ra lệnh: “Được rồi! Nhảy đi!”
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng từng khuôn mặt trẻ tuổi xinh xắn tuấn tú kia. Cho dù mối quan hệ riêng giữa các khách mời như thế nào thì chí ít vào giờ phút này, bầu không khí vui vẻ bên lửa trại đã lan đến mọi ngóc ngách của bờ biển.
Các khách mời vung tay vung chân với biên độ lớn, nhảy những động tác vũ đạo thường gặp. Chân phải nhấc lên, sau đó chân trái nhấc lên, sau đó chân phải lại nhấc lên lần nữa, cứ lặp đi lặp lại động tác đơn giản này.
Vì để khán giả có thể chú ý đến mình nhiều hơn, có vài khách mời còn nở nụ cười vô cùng ‘công nghiệp’ trên gương mặt mình, công nghiệp tuyệt đối, vui vẻ đến nỗi nhìn điểm nào cũng thấy giống gala cuối năm.
Lúc này Ninh Tiểu Ngư - người không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý - lại trông có hơi ngu ngơ.
Cô mặc đồ ngủ kiểu cá muối, hai chân đung đưa với biên độ nhỏ, vừa nhìn đã có thể nhìn ra thái độ ‘kinh doanh’ hết sức qua loa, chẳng qua cái mũ hình đầu cá muối kia thỉnh thoảng cũng lắc lư theo động tác vũ đạo của cô, khiến màn nhảy múa này có thêm chút hài hước và dí dỏm.
[Cười bể bóng, cá muối thành tinh thật rồi!]
[Cá muối mở vây rẽ sóng!]
[Đã là cá muối lại còn biết nhảy nữa chứ!!]
[Ninh Tiểu Ngư: Xê ra? Mấy người biết phép lịch sự không hả? Ha ha ha ha ha.]
Khán giả cảm thấy phải khen ngợi nhà sản xuất tạo ra bộ đồ ngủ nhà nhiều hơn, bởi vì cái đầu cá muối được nhà sản xuất làm giống y như thật!
Đôi mắt cá chết có nhiều lòng trắng kia quả thật rất sống động, giống như biểu tượng cảm xúc đã thành sự thật.
Nhóm khách mời vừa múa vừa hát, bầu không khí vô cùng vui vẻ, buổi tiệc tối bên lửa trại này được tổ chức rất thành công.
Chẳng qua người thành công nhất vẫn là Ninh Tiểu Ngư, cô trở thành người có thêm nhiều fan nhất trong số khách mời tham gia chương trình.
Lúc mới tham gia chương trình, số fan hâm mộ của cô còn chưa vượt quá mười nghìn, thứ nhất là do cô không hoạt động bán hình tượng, thứ hai là do cô không mua fan ảo, thế nên số lượng fan trung thành rất ít.
Chẳng qua sau mấy lần lên hot search, số lượng fan hâm mộ của cô đã vượt một triệu.
Cơ mà sau đêm nay, số lượng fan hâm mộ của cô đã đạt cột mốc mới chỉ trong một lần, vượt 1,5 triệu fan.
Trước mặt những nữ diễn viên nổi tiếng có hàng chục triệu fan hâm mộ thì 1,5 triệu fan hâm mộ này có lẽ không có gì đặc biệt nhưng đây đều là fan trung thành, mức độ trung thành cực cao. Nếu như Ninh Tiểu Ngư đại diễn nhãn hàng nào đó thì có lẽ bọn họ đều sẽ mua hàng ủng hộ.
Một đêm tăng mấy trăm nghìn fan, bản thân Ninh Tiểu Ngư lại không có cảm xúc gì quá đặc biệt, chẳng qua sang sáng ngày hôm sau, cô vừa đi đến sảnh lớn của ngôi nhà nhỏ của bạn thân thì đã cảm nhận được chút sự khác biệt vi diệu khó diễn tả bằng lời.
Dường như ánh mắt Mộc Gia Gia nhìn cô có ý gì đó sâu xa.
Cơ mà Ninh Tiểu Ngư không thèm để ý. Cô dùng 4 xu tình bạn mua cho mình một bát sủi cảo vỏ mỏng nhiều nhân, còn lấy một đĩa dấm nhỏ, ăn sủi cảo chấm dấm.
Thẩm Ước Ước lấy một suất cháo trứng muối thịt nạc.
Hai người vừa ăn sáng vừa câu được câu không nói chuyện với nhau.
Đột nhiên, Thẩm Ước Ước thần thần bí bí nói: “Cô có phát hiện ra điều gì không?”
Ninh Tiểu Ngư lắc đầu: “Phát hiện ra gì cơ?”
Thẩm Ước Ước hạ giọng: “Cô nhìn khuyên tai của Mộc Gia Gia xem.”
Ninh Tiểu Ngư ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, lúc này mới phát hiện cảm giác vi diệu kia đến từ đâu.
Kiểu dáng khuyên tai Mộc Gia Gia đeo lại là kiểu đầu cá muối.
Chẳng qua đeo cái gì là quyền tự do của người ta, Ninh Tiểu Ngư không thèm quan tâm, cũng không muốn xen vào.
Sau khi khách mời ăn uống no say xong, yêu cầu hoạt động hôm nay cũng đã được đưa ra.
Đạo diễn cười híp mắt nói: “Trong tiệc tối lửa trại ngày hôm qua, trông mọi người đều vui chơi rất vui vẻ. Đáng tiếc là hôm nay không có tiệc tối lửa trại.” Đám khách mời còn chưa kịp bày tỏ sự tiếc nuối của mình thì đạo diễn đã nói luôn: “Cơ mà hôm nay chúng ta đi công viên cảnh quan ở gần đây, muốn tổ chức hoạt động gì, mấy cô cậu có thể tự mình suy nghĩ.”
Mức độ tự do của khách mời trong chương trình [Xin chào, bạn tôi] rất cao, toàn bộ hành trình không có kịch bản, có thể tạo ra hiệu quả chương trình như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tài năng của khách mời.
-
Công viên cảnh quan cách biệt thự không xa, chỉ cần một giờ lái xe là đến.
Vừa xuống xe, đạo diễn đã chỉ vào cái đình nghỉ mát cách đó không xa, nói: “Buổi chiều khách mời hoạt động ở gần đây, đừng tản ra chỗ khác.” Mặc dù chuyện fan cuồng lần trước cuối cùng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió nhưng vẫn khiến đạo diễn bị hù dọa.
Khách mời có mặt ở đây cho dù là ai xảy ra chuyện thì đều không phải chuyện nhỏ.
Thế nên bây giờ ông ấy đều để khách mời hoạt động tập thể, như thế không chỉ náo nhiệt mà một khi có chuyện gì xảy ra thì những người khác cũng có thể giúp đỡ kịp thời.
Trong công viên có không ít các cụ già về hưu, đình nghỉ mát có diện tích không nhỏ, gần đó cũng có các cụ già đang chơi cờ.
Ninh Tiểu Ngư vừa định tìm một chỗ nào đó thoải mái để nằm thì đúng lúc này, bên tai cô đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống tình yêu: [Cô gái, Ảnh đế chơi cờ cùng một cán bộ về hưu, Ảnh đế có kỹ năng chơi cờ cao siêu, nhìn anh ấy chơi cờ chắc chắn là một kiểu hưởng thụ đó. Giờ phút này, để thể hiện sự quan tâm và quấn quýt của mình, cô có thể…
A: Đứng sau lưng Ảnh đế, cổ vũ anh ấy trong suốt quá trình chơi cờ!
B: Sau khi ván cờ này kết thúc, chơi một ván cờ với Ảnh đế, mặt đối mặt nói với anh ấy “Yêu nhau lắm cắn nhau đau!”
C: Dùng một hoạt động giải trí khác thu hút sự chú ý của Ảnh đế, làm cho anh ấy tham gia vào hoạt động của cô!]
Ninh Tiểu Ngư nhìn lướt qua ba phương án lựa chọn, cô còn chưa kịp lựa chọn xong thì đã đột nhiên nhìn thấy Mộc Gia Gia đã chọn được một chỗ rộng rãi, thoải mái nằm xuống. Trong lúc cô còn chưa kịp có phản ứng gì, hệ thống tình yêu đã kêu lên: [Cô gái, hình như cô ta đang bắt chước cô!]
[Hệ thống tình yêu: Cô gái, sao cô ta có thể như vậy chứ!]
Mặc dù hệ thống tình yêu cảm thấy ký chủ nhà mình mỗi lần đều làm việc không giống như nó kỳ vọng nhưng điều này không có nghĩa nó cho phép những người khác bắt chước ký chủ nó. Lúc này, không chỉ hệ thống tình yêu phát hiện ra chuyện này mà khán giả cũng phát hiện, phải biết rằng phần lớn khán giả đều có một đôi mắt sáng giống như hỏa nhãn kim tinh.
[Mộc Gia Gia?]
[Cô ta như này là đang bắt chước Ninh Tiểu Ngư à?]
[Lầu trên nói buồn cười thật đấy, ai quy định chỉ Ninh Tiểu Ngư mới có thể nằm ngủ? Chẳng lẽ từ trước đến nay thím không nằm à? Cười chết mất thôi, cái này cũng chẳng phải độc quyền của Ninh Tiểu Ngư.]
Hệ thống tình yêu thì vô cùng tức giận, song người trong cuộc là Ninh Tiểu Ngư lại không có phản ứng thái quá gì.
Mộc Gia Gia nghĩ bắt chước là có thể bắt chước được sao, dù sao cô cũng không thể qua đó nói: “Cô không thể nằm chỗ này được?” Thực ra thì cũng có thể nhưng hoàn toàn không cần thiết.
Ninh Tiểu Ngư không có hứng thú với cờ tướng, cờ vua hay cờ vây, cô cảm thấy nó rất buồn tẻ, phương án A và B không thể chọn được rồi.
Thế là cô chỉ có thể bất đắc dĩ chọn phương án C.
Phương án C à… Hệ thống tình yêu ngay lập tức quẳng Mộc Gia Gia ra sau đầu. Nó hết sức chờ mong, muốn xem rốt cuộc Ninh Tiểu Ngư chọn hoạt động giải trí gì, liệu có đủ để thu hút Ảnh đế cùng tham gia không?
Là cùng nhau tắm nắng hay là cùng nhau cắn hạt dưa?
Hoặc cũng có thể cùng nhau uống trà cẩu kỷ dưỡng sinh cũng nên!
Cho dù là hoạt động gì đi chăng nữa, chỉ cần hai người cùng nhau làm thì đó chính là sự ngọt ngào đây này.
Trong lúc hệ thống tình yêu còn đang mỏi mắt mong chờ, không biết Ninh Tiểu Ngư mượn được ở đâu cái cần câu, sau đó cô gắn mồi câu vào lưỡi câu rồi cứ thế nhẹ nhàng tung cần câu lên, sau đó ngồi xuống ghế, bất động như núi, bắt đầu thong dong đợi cá cắn câu.
Hệ thống tình yêu: Hả cái này… Cái này…
Sao hình như không giống lắm với khung cảnh ngọt ngào trong tưởng tượng của nó vậy nè.