Sau khi các khách mời chia nhóm, từng nhóm đưa bạn nhỏ của nhóm mình đến bờ biển chơi đùa.
Ba người trong nhóm của Ninh Tiểu Ngư đều chẳng thích nói nhiều, cô lười nói, Lục Kinh Độ lạnh lùng kiệm lời, Hương Hương thì mới tham gia vào môi trường mới nên không thân thiết với hai người họ.
Những nhóm khác có vẻ rôm rả hơn nhóm họ nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Du Vi dắt tay một bé trai, cười dịu dàng hỏi: “Tiểu Vị, em muốn ăn gì? Chị lấy cho em nhé?”
Mộc Gia Gia nói với bé gái: “Lát nữa chúng ta cùng nhau tắm nắng nhé?”
Bé gái vốn là công chúa nhỏ được gia đình cưng chiều, nghe nói vậy, cô bé kiêu ngạo nói: “Không thèm.”
Mộc Gia Gia hơi bất ngờ nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại không? Phơi nắng trên bãi cát thoải mái lắm đấy.”
Lúc này, cô bé đã hoàn toàn xem lời nói của Mộc Gia Gia là gió thoảng bên tai.
Khi các khách mời đến bãi cát gần phòng nhỏ của bạn thân thì đã là chín giờ sáng.
Lúc này ánh mặt trời không quá chói chang, gió biển cũng không lạnh, là lúc thích hợp để các bạn nhỏ chơi đùa bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Du Vi nhận sữa bò và trái cây từ nhân viên công tác của ekip chương trình.
Cô ta cầm sữa bò bên tay trái, quả táo bên tay phải, cười hỏi Tiểu Vị: “Muốn cái nào nè? Hay là muốn hết?”
[A a a, Vi Vi dịu dàng quá đi mất!]
[Hu hu hu, chắc chắn sau này Vi Vi sẽ là một người mẹ tốt.]
[Ninh Tiểu Ngư kia chẳng đáng tin được như Vi Vi của chúng ta đâu!]
Tiểu Vị không tham lam, chỉ vào ly sữa bò, ngây thơ nói: “Em muốn cái này.”
Ninh Du Vi cúi người đưa sữa bò cho Tiểu Vị: “Được, uống từ từ thôi, đừng để bị sặc.”
Tiểu Vị gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
[Ấm áp quá!]
[Ninh Tiểu Ngư thì làm được gì ngoài việc giật tít đâu chứ?]
[Nói không phải chê chứ ngoài ăn ra Ninh Tiểu Ngư cũng chỉ biết ăn, so sánh với cô ta chỉ hạ thấp Vi Vi của chúng ta thôi.]
Hệ thống tình yêu tức giận nói: [Cô gái, người hâm mộ của cô em gái rẻ tiền của cô đang nói xấu cô đấy!]
Ninh Tiểu Ngư chỉ ừm cho có.
Hệ thống tình yêu: [Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, ai biết cuối cùng cô ta sẽ được mấy điểm chứ?]
Các khách mời phụ trách trông nom các bạn nhỏ, khi hết ngày, các bạn nhỏ sẽ chấm điểm cho khách mời đã chăm sóc mình.
Điểm cao nhất là một trăm.
Bạn nhỏ có thể đưa ra bất kỳ số điểm nào từ không đến một trăm.
Khách mời có số điểm cao nhất sẽ nhận được món quà mà bạn nhỏ đã chuẩn bị trước.
Tuy món quà không đắt tiền nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt.
Mộc Gia Gia đang gặp khó khăn với cô công chúa nhỏ.
“Tư Tư, hay là chúng ta đi câu cá trên biển nhé?”
Công chúa nhỏ chỉ lo đào cát trên bờ, không thèm để ý đến cô ta.
Mộc Gia Gia vốn không phải là người kiên nhẫn, công chúa nhỏ khó tính như vậy nhưng cô ta vẫn phải kìm nén sự nóng nảy của mình mà nhẹ nhàng nói: “Vậy em ở đây chơi, chị qua kia nằm một lúc đây.”
Công chúa nhỏ nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không quan tâm cô ta nói gì.
Sau khi Ninh Tiểu Ngư đến bờ cát thì ngồi xuống, gió biển mang theo hương vị mằn mặn, thời tiết lúc này khá đẹp.
Ninh Tiểu Ngư đang định trò chuyện với Hương Hương nhưng bị ngắt ngang bởi giọng nói của hệ thống tình yêu: [Cô gái, khách mời không muốn đạt giải nhất không phải là khách mời tốt.
Đánh bại cô em gái rẻ tiền và kẻ bắt chước, giành được hạng nhất với Ảnh đế, sau này đây sẽ là một trong những kỷ niệm đẹp đẽ mà hai người có với nhau.
Cô có biết bạn nhỏ Hương Hương đã chuẩn bị món quà gì không? Món quà này cực kỳ có ý nghĩa, nhưng chỉ có nhóm khách mời có số điểm cao nhất mới được biết các món quà của tất cả các bạn nhỏ khác.
Tôi tin chắc chắn cô sẽ nhận được sự yêu quý của bạn nhỏ Hương Hương trong thời gian ngắn.
Cô có thể…
A: Trò chuyện với Hương Hương nhiều hơn, đáp ứng tất cả yêu cầu của cô bé.
B: Ba người cùng nhau tận hưởng “thời gian vui vẻ ấm áp bên cạnh con cái".
C: Tham gia các hoạt động giải trí với Hương Hương, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.]
Ninh Tiểu Ngư biết ngay, vào những lúc như thế này làm sao có thể vắng mặt hệ thống tình yêu được cơ chứ?
Nhiệm vụ của hệ thống tình yêu có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.
Ninh Tiểu Ngư đọc kỹ ba phương án.
Phương án A cũng tàm tạm nhưng Ninh Tiểu Ngư nghĩ cô không thể “đáp ứng tất cả yêu cầu của cô bé".
Nếu Hương Hương đưa ra mấy yêu cầu khó nhằn thì phải làm sao?
Phải biết rằng, trẻ con có cực kỳ nhiều ý tưởng, mà ý tưởng nào cũng viễn vông.
Cô chỉ muốn vượt qua ngày hôm nay một cách thoải mái, không muốn rước thêm phiền phức đâu.
Còn B…
Càng không thể.
Vì phương án B bắt buộc cô phải dành nhiều thời gian và công sức để kết nối ba người lại với nhau.
Hệ thống tình yêu tức giận nói, người hâm mộ của Ninh Du Vi đang khoác lác sau này cô ta sẽ là một người mẹ vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn kia kìa, nó chả thèm tin đâu. Chủ nhân của nó mới là người tốt nhất!
Trong suy nghĩ của nó, dù là A hay B hay C thì cũng sẽ ấm áp vô cùng.
…
Ninh Tiểu Ngư chọn ngay phương án C mà không suy nghĩ gì nhiều.
Hệ thống tình yêu xoa xoa tay: [Cô gái, vậy cô sẽ chọn hoạt động giải trí nào để chơi với bạn nhỏ Hương Hương vậy?]
Ninh Tiểu Ngư không trả lời nhưng hệ thống tình yêu đã nhanh chóng biết được đáp án.
Chủ nhân của nó lại để Hương Hương đi đào hố với mình!
Đây là hoạt động giải trí gì vậy?
Ninh Tiểu Ngư giải thích cho hệ thống tình yêu: “Giải trí giải trí, việc này cũng làm người ta vui vẻ mà đúng không? Bây giờ tôi đang vui lắm, bạn nhỏ Hương Hương cũng vui, chẳng lẽ đào hố không được tính là hoạt động giải trí sao?”
Hệ thống tình yêu vắt hết óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành phải yếu ớt nói: [Hình như cũng có lý. Chấp nhận!]
Đương nhiên là phải chấp nhận. Sao có thể không chấp nhận được chứ?
Chẳng qua là hoạt động giải trí trong tưởng tượng của hệ thống tình yêu bao gồm nhưng không giới hạn cảnh tượng khách mời nam cõng bạn nhỏ chạy bộ còn khách mời nữ hát cho bạn nhỏ nghe, hoặc là trò chơi ba người hai chân chẳng hạn…
Tóm lại, nó không thể đoán trước được kịch bản của chủ nhân.
Ở gần đó, các khách mời thấy Ninh Tiểu Ngư và Hương Hương đang đào hố với nhau, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Ninh Du Vi thầm cười khinh bỉ.
Ninh Tiểu Ngư không thuộc giới thượng lưu nên không biết Hương Hương chính là con gái duy nhất của tổng giám đốc Hoắc, cũng chính là người thừa kế của tập đoàn Hoắc thị.
Ninh Tiểu Ngư không nịnh công chúa nhỏ của Hoắc thị thì cũng thôi đi, thế mà còn bắt cô bé đào hố chung với mình! Không sợ tổng giám đốc Hoắc tức giận à?
Hương Hương đã lớn tới vậy nhưng có thể còn chưa bao giờ đi đào hố đâu.
Mộc Gia Gia cũng nghĩ Ninh Tiểu Ngư thật ngu ngốc.
Nhưng cô ta nhanh chóng bỏ qua Ninh Tiểu Ngư, vì cát rất cứng nên cô ta nằm không được thoải mái lắm.
Cô ta ngồi dậy, lấy ra một nắm hạt dưa trong túi bắt đầu cắn.
Người hâm mộ Ninh Tiểu Ngư thấy vậy thì tức giận lắm.
[Đang cố tình bắt chước Tiểu Ngư của chúng tôi đấy à?]
[Không phải chứ, lần trước đã ê chề một lần rồi mà. Sao mà lì dữ vậy?]
[Chứ không phải vì ghen tỵ với độ nổi tiếng của Tiểu Ngư à? Người nổi tiếng nào mà làm thế hả trời?]
Đương nhiên người hâm mộ Mộc Gia Gia cũng không chịu thua.
[Sao sao sao? Trên đời này chỉ có chủ kênh của chúng mày biết cắn hạt dưa thôi hả?]
[Cắn hạt dưa vui lắm còn gì, có ai chưa cắn bao giờ không?]
[Bạn nhỏ của Mộc Gia Gia khó chiều quá mà, cô ấy chỉ có thể cắn hạt dưa để giết thời gian thôi.]
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhao nhao nói, trong lúc các khách mời khác đang hóng hớt, Ninh Tiểu Ngư vẫn đang đào hố với Hương Hương.
Hơn nữa, lực lượng đào hố chính không phải là Ninh Tiểu Ngư mà là Hương Hương.
Giữa chừng, Lục Kinh Độ đi tới hỏi mình có thể giúp gì không, Ninh Tiểu Ngư đọc lướt qua các phương án, xác định trong phương án chỉ có mình và Hương Hương nên đã từ chối lao công miễn phí là Lục Kinh Độ.
Sau nửa tiếng đồng hồ cũng đã đào hố xong.
Hai mắt Hương Hương sáng bừng.
Đây là lần đầu tiên cô bé được nghịch cát, vui thật đấy, cô bé chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Chị ơi, làm gì tiếp đây?”
Làm tiếp?
Sau đó, Ninh Tiểu Ngư thoải mái chui cả người vào trong hố, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài.
Nằm thẳng lên cát thì khó chịu lắm, nếu nằm vào trong hố như thế này thì thích hơn nhiều.
Ninh Tiểu Ngư không quên Hương Hương: “Bên cạnh vẫn còn phòng trống, em có muốn nằm không?”
Hương Hương nhìn Ninh Tiểu Ngư bằng đôi mắt sáng ngời, nhưng sau đó cô bé vẫn lắc đầu.
Thấy Hương Hương từ chối, Ninh Tiểu Ngư cũng không để ý, cô tiếp tục nằm trong hố, hai tay đặt sang hai bên, làm một con cá muối yên tĩnh.
[Lại nữa rồi lại nữa rồi, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện nữa rồi, ha ha ha ha.]
[Sao trông tư thế nằm yên bình này quen thế nhỉ?]
[Nhìn mắt của bạn nhỏ Hương Hương kìa, sáng như bóng đèn vậy, sáng mắt rồi phải không?]
[Cười chết mất, chắc đây là lần đầu tiên bạn nhỏ gặp được người cá đấy, tò mò ghê.]
Đúng là Hương Hương khá tò mò về Ninh Tiểu Ngư.
Vậy chị gái này rủ mình đào hố không phải vì để chơi với mình mà là để nằm vào trong đó à?
Không thể không nói, tuy Hương Hương còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại cực nhanh.
Lúc này, khi Mộc Gia Gia đang cắn hạt dưa thì công chúa nhỏ cũng đã chịu liếc mắt nhìn cô ta.
Hơn nữa còn châm chọc: “Tại sao chị vừa lười vừa ham ăn thế?”
Mộc Gia Gia bị tấn công tinh thần:...
Người xem:...
Tiết Tranh, đồng đội của Mộc Gia Gia:...
Đương nhiên Ninh Tiểu Ngư ở bên kia không biết đến cuộc nói chuyện này.
Cô nằm một lúc, vẫn không thoải mái nên lấy ra một cái bịt mắt mới tinh từ trong túi, mở ra đeo lên, sau đó lại nằm xuống trước mặt tất cả mọi người.
Cả quá trình chỉ mất có vài giây.
Vua Cá Muối không hổ là Vua Cá Muối!
Chắc là rút kinh nghiệm từ lần làm cá muối đợt trước nên lần này Ninh Tiểu Ngư đã chuẩn bị sẵn bịt mắt!