Nói xong, cô lấy chiếc muỗng đã dùng ra rồi đổi một chiếc muỗng mới chưa dùng cho Hương Hương.
[Mười điểm hoàn hảo cho sự tinh tế của Tiểu Ngư!]
[Ha ha ha ha! Không ngờ được là những bạn nhỏ khác thì khách mời phải dí theo để đút ăn còn trong phòng phát sóng trực tiếp này thì Tiểu Ngư lại được bạn nhỏ đút cho ăn.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Những người khác thì lần lượt gục ngã hết rồi, ha ha ha ha, buồn cười chết mất.]
[Cho nên là tại sao Hương Hương lại ngoan đến vậy nhỉ?]
Sau khi Hương Hương đút cho Ninh Tiểu Ngư một miếng hoành thánh nhỏ thì cô bé chợt nhận ra niềm vui khi đút người khác ăn.
Chẳng trách sao người lớn lại thích đút cho trẻ ăn đến thế.
Cô bé cầm lấy đôi đũa của Ninh Tiểu Ngư, nói với một giọng đáng yêu: “Chị ơi, để em.”
Ninh Tiểu Ngư có chút ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vậy?"
Hương Hương nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói rất rành rọt: “Bởi vì chị lười biếng.” Cho nên, để cô bé làm thay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Thực tế, thực tế quá đi mất!]
[Tôi cười đến chết quá.]
[Ngay cả một đứa trẻ bốn tuổi cũng phát hiện ra bản tính lười như cá muối của Tiểu Ngư! Rốt cuộc Tiểu Ngư phải lười đến mức nào chứ?]
[Tiểu Ngư cũng đã là Vua Cá Muối rồi, cô tự nói đi còn có thể lười đến mức nào?]
[Sau khi dành cả buổi sáng tương tác với nhau, hầu hết những người thông minh đều sẽ nhận ra điều đó thôi, ha ha ha.]
Nếu là các khách mời khác, bị một đứa trẻ gọi là lười biếng như vậy có lẽ sẽ khiến người đó cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận!
Ví dụ như Mộc Gia Gia, sau khi bị cô công chúa nhỏ nói: “Sao chị lại vừa lười biếng vừa ham ăn thế?” thì cảm thấy trong người cực kỳ khó chịu, đến giờ vẫn chưa bình thường lại được nữa.
Nhưng với Ninh Tiểu Ngư thì lại khác.
Vua Cá Muối sở hữu một trái tim vô cùng kiên cường.
Lười biếng thì có gì sai? Đúng là cô khá lười biếng. Hương Hương nói cũng không sai mà.
Vì thế, Ninh Tiểu Ngư ngay lập tức mạnh dạn chấp nhận lời đề nghị này: "Được đó, vậy làm phiền Hương Hương nha."
Sau đó, trong lúc những khách mời khác đang chật vật cho các bạn nhỏ ăn cơm thì Ninh Tiểu Ngư lại thoải mái tiếp nhận đồ ăn được đút từ bạn nhỏ.
Để giúp Hương Hương có thể đút cô ăn dễ dàng hơn, Ninh Tiểu Ngư còn đưa cho cô bé một chiếc muỗng lớn, để cô bé dùng muỗng đút mình ăn.
Dùng muỗng thì lúc nào cũng dễ hơn dùng đũa mà.
"Hương Hương ơi, nhúng sushi vào nước tương và mù tạt nhé."
"Nhiều mù tạt quá rồi, lần sau bớt lại nha."
"Ừm, chị muốn ăn món trứng cá muối trước. Em biết đó là cái nào đúng không?"
"Đúng rồi, Hương Hương thông minh quá đi."
[Nghìn like cho Vua Cá Muối!]
[Vua Cá Muối quả không hổ danh là Vua Cá Muối!]
[Nếu là tôi thì có lẽ tôi sẽ không thể yên tâm mà chấp nhận việc trẻ em đút mình ăn. Chẳng trách sao tôi không thể trở thành Vua Cá Muối.]
[Vua Cá Muối không bao giờ tuân theo luật chơi cả!]
Ninh Tiểu Ngư bình thản ăn miếng sushi được Hương Hương đút cho.
Bạn nhỏ này tuy còn nhỏ nhưng làm việc thì rất nghiêm túc. Có lẽ bình thường cô bé hay chơi trò gia đình nên khi đút cho cô ăn miếng sushi, Hương Hương đã làm khá là bài bản.
Mọi thứ đều hoàn hảo.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là cô khát nước quá, ăn quá nhiều sushi nên giờ khiến cho cô cực kỳ khát nước.
Nhưng miếng sushi tiếp theo của Hương Hương đã được đưa tới tận miệng cô rồi.
Bạn nhỏ đút rất tích cực nên làm cho cô cũng hơi khó xử.
Đúng lúc này, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một ly nước lọc.
Bàn tay cầm ly nước đó có các khớp xương rõ nét, ngón tay thì thon dài và trắng trẻo.
Anh còn chu đáo cắm một cây ống hút vào trong ly để cô dễ uống hơn.
Ninh Tiểu Ngư còn chưa kịp phản ứng thì bên tai mình đột nhiên vang lên giọng nói đầy hưng phấn, nó hét lên đến mức vỡ cả giọng: [Á á á, Ảnh đế rót nước cho cô kìa! Á á á, cục cưng Hương Hương thì đút cô ăn, Ảnh đế thì rót nước cho cô uống. Cô gái à, hôm nay cô lời rồi đó, thực sự lời to rồi đó!]
Đây có phải là niềm hạnh phúc của cá muối không?
Thế thì sướng quá rồi!
Về việc Lục Kinh Độ rót nước cho Ninh Tiểu Ngư, cô tỏ ra khá tự nhiên chứ không có làm quá như hệ thống tình yêu.
Dù thế nào đi nữa, chí ít cô cũng là ân nhân cứu mạng của Lục Kinh Độ.
Cô nghĩ lại thì mình cũng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì quá đáng cho Lục Kinh Độ nên anh có rót nước cho cô một lần như vậy dường như cũng không phải là việc quá đáng.
Ninh Tiểu Ngư nói một câu cảm ơn rồi sau đó bình thản ngậm lấy ống hút uống nước.
Lục Kinh Độ gật đầu: “Không có gì.”
So với sự bình tĩnh của cô, các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã không thể giữ được bình tĩnh nữa.
[Sốc quá! Đây chính là sức hấp dẫn của Vua Cá Muối sao?]
[Cười khùng, nếu là tui, tui cũng tình nguyện rót nước cho Tiểu Ngư.]
[Nhưng vấn đề là người đó không phải người bình thường mà là Ảnh đế đó! Cô đã bao giờ nhìn thấy anh ấy rót nước cho người khác chưa?]
[Hình như là chưa.]
[Nhưng mà mối quan hệ giữa Lục Kinh Độ và Tiểu Ngư dường như có chút phức tạp, trong đó không phải còn có một lần cô ấy cứu mạng anh ấy sao?]
[Ừm, nghĩ thế này thì có vẻ như cũng không có gì to tát nữa?]
[Anh Lục luôn rất lịch thiệp đối với các cô gái mà.]
[Chẳng qua chỉ là rót cho một ly nước thôi mà, mọi người đừng có nghĩ xa quá.]
Sau khi Ninh Tiểu Ngư ăn xong bữa trưa, những khách mời khác vẫn còn đang bận rộn đút cho những bạn nhỏ kia ăn.
Ninh Du Vi còn tạm ổn vì Tiểu Vị cũng không quá khó chăm, ngoài việc hơi kén ăn một chút thì cũng không còn vấn đề gì khác nhưng bạn nhỏ do Mộc Gia Gia chăm thì khá là không nghe lời.
Lúc thì: "Em không ăn cái này", lúc thì: "Em cũng không ăn cái kia", lúc nữa thì: "Có phải chị muốn đầu độc em đến chết không?" khiến cho Mộc Gia Gia và Tiết Tranh bị giày vò gần chết.
So sánh như vậy mới thấy Hương Hương quả thực là một thiên thần nhỏ vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Sau khi Ninh Tiểu Ngư ăn uống no nê, cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát rồi khi mở mắt ra thì đã là hai giờ chiều rồi.
Trong khoảng thời gian này, Hương Hương vẫn vô cùng ngoan ngoãn mà nằm nghỉ ngơi bên cạnh cô.
Bây giờ đã trôi qua hơn nửa ngày rồi, đã đến lúc đưa các bạn nhỏ về với ba mình rồi.
Tuy nhiên, ekip chương trình lại đặt ra một bài toán khó cho các khách mời.
Họ không thể sử dụng xe của ekip chương trình để đưa các bạn nhỏ về với ba.
Còn việc làm cách nào để họ đến đó thì họ cần phải tự mình tìm cách để đưa các bạn nhỏ đến đó một cách an toàn và đúng giờ thôi.
Nếu không dùng xe của ekip chương trình thì làm sao đưa các bạn nhỏ về?
Mặc dù ba của các bạn nhỏ đang đợi ở một nơi cách ngôi nhà nhỏ của bạn thân không xa, chỉ tầm 10 km thôi nhưng 10 km cũng không phải là khoảng cách quá gần.
Hầu hết các khách mời đều nghĩ đến việc đi taxi.
Thật không may là ngôi nhà nhỏ của bạn thân lại cách khá xa trung tâm thành phố nên các tài xế đều không muốn nhận đơn.
"Vậy phải làm sao đây?"
"Cái này... Là ekip chương trình đang làm khó chúng ta mà!"
Ngay khi những khách mời khác đang nhìn nhau tỏ vẻ không biết phải làm sao thì đạo diễn lại lên tiếng nhắc nhở: "Nếu thực sự không được thì các bạn cũng có thể đi bộ đến đó, cũng chỉ có mười km thôi mà."
Cũng chỉ có mười km thôi mà?
Cũng chỉ?
Có thể sử dụng hai từ này cho mười km sao?
Các bạn nhỏ thì chắc chắn là không thể đi xa đến thế rồi.
Nếu thực sự phải đi bộ thì tới lúc đó bọn trẻ còn phải bắt các khách mời cõng hoặc bế đi. Như vậy lại càng là một thách thức cực lớn đối với thể lực của họ.
Ninh Du Vi nhìn qua Lăng Tử Cách đang đứng bên cạnh, hỏi: "Anh tính sao?"
Lăng Tử Cách cũng không có cách nào tốt hơn. Cuối cùng anh ta nói với vẻ mặt bất lực: "Nếu thực sự không được thì chúng ta chỉ đành đi bộ đến đó thôi."
Mười km, nếu đi nhanh một chút thì cũng không mất quá nhiều thời gian. Dù sao thì mọi người ai cũng như nhau chứ không phải chỉ có hai người họ đi bộ. Xem ra Mộc Gia Gia, Hi Nhụy và những người khác có lẽ cũng sẽ đi bộ thôi.
Anh ta còn trẻ nên thể lực khá tốt, có bế Tiểu Vị đi bộ mười km thì cảm thấy cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Hơn nữa, tới lúc đó mọi người đều đi cùng nhau, đi chút rồi dừng chút thì có lẽ cũng không khó khăn gì mấy.
Ninh Du Vi rất hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này, bởi vì nếu phải đi bộ thì cô ta lại phải thay đôi giày cao gót ra nhưng cô ta cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.
Trong khi những khách mời khác còn đang do dự có nên đi bộ tới đó hay không thì Ninh Tiểu Ngư đã đạp chiếc xe ba bánh nhỏ ở phía sau biệt thự ra đây rồi.
Chiếc xe ba bánh nhỏ này ngày thường đều được để ở đó, cũng không biết là ai đã để nó ở đó. Có lẽ là chủ của căn biệt thự này chăng?
Nhưng điều đó không quan trọng.
Chiếc xe ba bánh nhìn khá sạch sẽ, trông không quá bẩn.
Âm thanh cạch cạch cạch phát ra từ chiếc xe ba bánh nhỏ đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các khách mời tại đó.
Bọn họ vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh đó, một giây tiếp theo thì họ nhìn thấy Ninh Tiểu Ngư bước xuống từ cái yên của chiếc xe ba bánh, cô hướng về phía Hương Hương vẫy tay nói: "Hương Hương, đến đây nào, chúng ta ngồi xe này đi."
Hương Hương chạy bước nhỏ tới trước mặt Ninh Tiểu Ngư, hỏi bằng giọng đáng yêu: “Chị ơi, đây là cái gì vậy?”
Ninh Tiểu Ngư cười nói: "Đây là xe ba bánh đó, em chưa bao giờ ngồi qua sao?"
Hương Hương thành thật lắc đầu: "Chưa ạ."
“Vậy hôm nay vừa hay có thể ngồi thử rồi.” Ninh Tiểu Ngư nói xong thì bế Hương Hương ngồi vào thùng xe phía sau.
Sau đó cô cũng nhanh chóng leo lên thùng xe.
Không thể không nói là cá muối và xe ba bánh nhỏ cũng rất hợp nhau. Cá muối ngồi ở phía sau thùng xe, vừa có thể ngồi vừa có thể hóng gió, đây cũng là một kiểu để tận hưởng cuộc sống.
Sau khi hai người ngồi lên thùng xe thì đều đồng loạt nhìn về phía Lục Kinh Độ, người còn lại vẫn chưa đi tới.
Rất hiển nhiên là hai người họ đều đang đợi anh.
Những người khác: !!!
Lục Kinh Độ: ...