Cá muối trở nên nổi tiếng sau khi bơ đẹp ảnh đế

Sau khi đội khách mời đầu tiên rời đi, chính bản thân Thẩm Ước Ước cũng không nhịn được bật cười.
 
Cô ấy thật sự không biết nên lấy cái gì mới tốt nên tiện tay cầm lấy một quả bóng. Không ngờ cuối cùng lại có hiệu quả gây hài rất tốt.
 
Người xem cũng cổ vũ hăng hái. Trên bão bình luận chỉ toàn [sự kết hợp này thú vị ghê] với cả [buồn cười nha], [một người muốn được lãng mạn một phen, còn người kia lại rất thực dụng, ha ha ha.].
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đội số một có độ ăn ý bằng không, chẳng mấy chốc đã đến đội số hai.
 
Đội số hai là đội của Ninh Du Vi, Lăng Tử Cách và Tiểu Vị.
 
Thứ Ninh Du Vi cầm theo là túi xách phiên bản giới hạn của cô ta, loại mà dù có tiền cũng không mua được. Lăng Tử Cách cũng cầm theo một cái cặp táp phiên bản giới hạn.
 
[Túi xách của nữ với cặp táp của nam, kết hợp rất hợp nhau đấy chứ.]
 
[Độ ăn ý max điểm!]
 
[Nhưng thứ cầm theo không thú vị chút nào.]
 
[Mặc dù sóng não của hai người đồng bộ, nhưng lại thiếu chút gì đấy đặc sắc. Như này quá mờ nhạt.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với màn catwalk của Ninh Du Vi và Lăng Tử Cách, có người xem khen cũng có người xem chê.
 
Fans của Ninh Du Vi và Lăng Tử Cách lại tâng bốc hai người đến mức chỉ trên trời mới có chứ dưới đất thì không, đáng tiếc là người xem người qua đường lại không quan tâm lắm.
 
[Đội tiếp theo, đội tiếp theo đi.]
 
Đội thứ ba là đội của Hi Nhuỵ.
 
Thứ Hi Nhuỵ cầm theo là một cái chổi lông gà, một món đồ dùng để dọn vệ sinh không thể thiếu trong một homestay.
 
Đối tác của cô ấy là Thạch Triêu.
 
Đáng tiếc là Thạch Triêu không cầm theo cây lau nhà, cũng không cầm theo một cái chổi.
 
Thứ anh ta cầm theo là đồ ăn vặt mà các bạn nhỏ rất thích.
 
[Cười chết mất thôi, đồ hai người cầm theo xa nhau tít tắp mù khơi luôn, không hề liên quan gì đến nhau.]
 
[Hình như lịch sử của đội một lại lặp lại ha ha ha.]
 
[Chổi lông gà kết hợp với đồ ăn vặt, quá tuyệt vời!]
 
[Thật ra cũng được đấy chứ, sau khi quét dọn vệ sinh xong thì ăn chút đồ ăn vặt! Ha ha ha.]
 
Sau khi nhìn thấy đối phương cầm theo thứ gì, đến chính khách mời cũng không nhịn được cười nắc nẻ.
 
Độ ăn ý của hai người thật sự có hơi chênh lệch. 
 
Nhưng so với đội một thì vẫn tốt hơn một chút.
 
Hai người dắt tay bạn nhỏ, cùng nhau bước đi trên thảm đỏ.
 
Chẳng mấy chốc đã đến đội thứ tư.
 
Đội thứ tư là đội của Mộc Gia Gia.
 

Thứ cô ta cầm theo chính là nồi được lấy từ trong phòng bếp của homestay. Thứ đối tác cô ta cầm theo là sen đá.
 
[Nồi với sen đá, ha ha ha, xem ra các khách mời vẫn chưa hiểu nhau lắm đâu, tổ chương trình không được rồi, các khách mời phải hiểu nhau sâu sắc hơn nữa mới được. Đầu chó.jpg]
 
[Lầu trên tự dưng đua xe thế? Tôi... Tôi thích!]
 
[Tuy đây là gameshow tình bạn, nhưng mỗi ngày chỉ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon và cùng làm nhiệm vụ với nhau thôi thì vẫn chưa đủ, còn lâu nữa mới đủ.]
 
[Tổ chương trình mau làm gì đấy đi!]
 
Sau đội của Mộc Gia Gia, hai khách mời của đội thứ năm, một người cầm gấu bông của phim hoạt hình, một người thì cầm giá phơi quần áo, dắt theo con gái của tổng giám đốc Ninh, đôi chân dài bước đi thoăn thoắt trên thảm đỏ.
 
[Đẳng cấp thật chứ.]
 
[Đến cả giá phơi quần áo cũng có luôn!]
 
[Thế là đội số hai có độ ăn ý cao nhất đúng không? Độ ăn ý một trăm phần trăm, ngoại trừ việc thiếu cảm giác mới lạ ra thì không có gì để chê.]
 
[Các khách mời mau xông lên đi nào!]
 
[Cười xỉu, chờ đợi sự bất ngờ do đội tiếp theo mang đến.]
 
Sau khi năm đội khách mời đi thảm đỏ xong, cuối cùng cũng đến lượt tổ của Ninh Tiểu Ngư và Lục Kinh Độ, Hương Hương.
 
Cho đến khi Ninh Tiểu Ngư cầm một cái lồng chim bước lên thảm đỏ, cô không khỏi thấy bất ngờ khi nhìn thấy món đồ trong tay Lục Kinh Độ.
 
[Hệ thống tình yêu: Ai bảo đội số hai ăn ý nhất thế! Tôi là người đầu tiên không phục! Rõ ràng hai người cũng rất ăn ý đấy còn gì!]
 
[Cô gái, tôi có thể đoán được cuộc sống sau khi về hưu của cô với ảnh đế rồi đấy!]
 
[Chắc chắn cuộc sống sau khi về hưu của hai người cũng sẽ rất ngọt ngào!]
 
Thứ Ninh Tiểu Ngư cầm theo là lồng chim, bên trong có một con sáo mỏ vàng, nó được chủ homestay nuôi khá nhiều năm rồi.
 
Còn thứ Lục Kinh Độ cầm theo chính là thùng gỗ và cần câu.
 
Hai người nhìn nhau, mỗi người nắm một bên tay Hương Hương, dắt Hương Hương bước đi trên thảm đỏ.
 
[Cười chết ngất, mọi người nhìn biểu cảm của tổng giám đốc Hoắc bên cạnh đi kìa.]
 
[Chậc chậc chậc, có phải tổng giám đốc Hoắc đang hối hận vì đã tham gia gameshow này không thế? Ai mà ngờ được một gameshow chăm trẻ lại liên kết với một gameshow tình bạn chứ. Thế nên mới nói gameshow nổi tiếng quá là chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.]
 
[Không đến mức hối hận đâu, có lẽ là tổng giám đốc Hoắc đang nhớ bà Hoắc thôi.]
 
[Nếu Tiểu Ngư và Ảnh đế, với cả Hương Hương bị nói thành người nhà thì cũng chẳng có gì khó chịu hết. Có lẽ là tổng giám đốc Hoắc ghen tị đó.]
 
[Tổng giám đốc Hoắc ghen +1.]
 
[Một người chơi chim, một người thì câu cá, được đó nha.]
 
[Vậy là thuộc tính của Tiểu Ngư đã quá rõ ràng rồi, dưỡng sinh + cá muối.]
 
[Ảnh đế sắp bị Tiểu Ngư dẫn lệch đường rồi, vui tay vui mắt.]
 
[Quả nhiên, lúc nào cái gì thú vị nhất cũng lên sân khấu cuối cùng!]
 
Sau một lượt đi thảm đỏ, kiểm tra độ ăn ý giữa các khách mời cũng đã có kết quả đại khái.
 

Ngoại trừ đội của Ninh Du Vi ra thì chỉ có đội số sáu là ăn ý nhất.
 
Nhưng theo mức độ thú vị thì đội số sáu bỏ xa đội số hai.
 
Tổng hợp lại, lần này biểu diễn trên thảm đỏ, vẫn là đội số sáu tỏa sáng nhất.
 
Thẩm Ước Ước tặc lưỡi, đi đến bên cạnh Ninh Tiểu Ngư nói: “Tiểu Ngư, nếu tôi chung đội với cô thì chắc chắn độ ăn ý của chúng ta rất cao!”
 
Tuy là như thế, nhưng hình ảnh Ninh Tiểu Ngư cầm theo lồng chim vẫn nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
 
Hình như sở thích của Ninh Tiểu Ngư khác hẳn sở thích của người thường bọn họ thì phải?
 
Thẩm Ước Ước hơi tò mò hỏi: “Sao cô lại nghĩ việc mang chim lên đi thảm đỏ thế?”
 
Ninh Tiểu Ngư mím môi: “Tôi thích nó lâu lắm rồi.”
 
Từ lúc chuyển vào homestay, ngày nào Ninh Tiểu Ngư đi ra đi vào đều nhìn thấy con sáo mỏ vàng được chủ chăm cho béo mũm mĩm này.
 
Cô vẫn luôn muốn được chơi chim, nhưng tiếc là không lần nào có cơ hội.
 
Chủ của nó thật sự rất cưng nó.
 
Tình cờ vào lúc này, tổ chương trình đã cho cô một cơ hội.
 
Đã thế thì chắc chắn cô phải nắm bắt cơ hội này rồi.
 
Đi trên thảm đỏ chỉ là một chơi nhỏ, sau trò chơi nhỏ này sẽ là một đoạn tương tác.
 
Các bạn nhỏ tiếp tục nghỉ ngơi, các khách mời thì tiếp tục tạo một đội hai người làm đồ thủ công với các bạn nhỏ, trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi chăm trẻ con.
 
Tổ chương trình đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu làm đồ thủ công, để khách mời tự lựa chọn những món đồ mình cần.
 
Ninh Du Vi lựa chọn một ít len và một số món đồ trang trí như ngọc trai: “Gần đây đang nổi mấy loại túi xách thủ công đó, chúng ta làm túi xách đi. Túi xách làm rất đơn giản.”
 
Tiểu Vị gãi đầu: “Chị ơi em là con trai đấy.”
 
Ninh Du Vi cười ngọt ngào: “Con trai thì có thể làm tặng em gái mà, em không có em gái à?”
 
“Có.”
 
“Vậy làm túi xách đi.”
 
Những cuộc trò chuyện tương tự cũng diễn ra ở các đội khác.
 
Ngoại trừ làm túi xách còn có ốp điện thoại DIY.
 
Còn có đội xếp Lego.
 
Lúc đến lượt của đội Ninh Tiểu Ngư, cô lấy một bó dây trượt tuyết và một ít kim chỉ, một mảnh vải canvas có độ co giãn và được may viền là đã xong việc.
 
[??? Các đội khác muốn làm đồ thủ công gì nhìn phát đã nhận ra luôn, đội của Tiểu Ngư với Ảnh đế muốn làm gì thế?]
 
[Không phải Tiểu Ngư với Ảnh đế muốn làm gì, mà là Tiểu Ngư muốn làm gì.]
 

[Tôi không đoán được.]
 
[Cho đến giờ, trong số mười hai khách mời, người duy nhất khiến tôi không đoán được sẽ làm những gì là Tiểu Ngư.]
 
[Đúng vậy, suy nghĩ của Tiểu Ngư chỉ có đúng bốn chữ: Cậu đừng có đoán.]
 
[Đừng đoán nữa, dù sao có đoán cũng không đoán được đâu.]
 
Món đồ Ninh Tiểu Ngư định làm không khó lắm.
 
Hương Hương năm nay mới bốn tuổi, không phù hợp với một số món đồ thủ công có độ khó cao.
 
Ninh Tiểu Ngư cầm đồ nhìn về phía các thành viên trong đội mình: “Vậy mọi người có biết chúng ta định làm gì không?”
 
Hương Hương thành thật lắc đầu: “Em không biết.”
 
Lục Kinh Độ nhìn số nguyên liệu kia, thật ra trong lòng anh đã đoán được phần nào. Nhưng để giữ cảm giác thần bí, anh sẽ không nói đáp án.
 
Ninh Tiểu Ngư dẫn theo hai thành viên trong đội mình đến một chỗ giữa hai cái cây.
 
Vào lúc các khách mời khác đang làm túi xách thủ công, làm ốp điện thoại, Ninh Tiểu Ngư bắt đầu làm việc.
 
“Chỗ này, lồng dây thừng vào đây.”
 
“Chỗ này cũng cần nữa.”
 
“Phần đầu khá phức tạp, để tôi làm cho.”
 
Chỉ một lúc sau, người xem đã biết Ninh Tiểu Ngư muốn làm gì.
 
[Cô ấy đang làm võng đấy à? Võng đúng không nhỉ?]
 
[Chắc là thế.]
 
[Các khách mời khác: Chúng tôi làm túi xách đẹp/ ốp điện thoại/ lego các thứ. Tiểu Ngư: Chúng ta làm võng đi. Làm võng để làm cái gì ư? Đương nhiên là để nằm rồi.]
 
[Bảo sao Tiểu Ngư lại chọn vị trí giữa hai cái cây để làm đồ thủ công, đã rõ.]
 
Khoảng một lúc sau, một chiếc võng phiên bản đơn giản đã hoàn thành.
 
Hơn nữa còn được cố định chắc chắn trên thân cây, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng được.
 
Mà lúc này, nhiệm vụ của hệ thống tình yêu cũng đến.
 
[Cô gái, đây là lần đầu tiên cô và Ảnh đế, Hương Hương cùng hoàn thành một món đồ thủ công, chuyện này đối với ba người là một chuyện cực kỳ có ý nghĩa. Tình cảm giữa người với người được vun đắp từ những lần ở chung hài hoà. Không có những lần ở chung hài hoà thì lấy đâu ra chuyện cũ và rượu, đúng không? Bây giờ, cô có thể…
 
A: Tất nhiên là hết lời khen ngợi đồng đội của mình.
 
B: Tất nhiên là cho đồng đội của mình một cái ôm đầy yêu thương.
 
C: Tất nhiên là tôi muốn cho đồng đội của mình một cái thơm má.]
 
Nói xong, hệ thống tình yêu chờ đợi sự lựa chọn của Ninh Tiểu Ngư với vẻ mặt háo hức.
 
Hương Hương đáng yêu như thế, sao ký chủ có thể nhịn không cho Hương Hương một cái thơm má chứ?
 
Nếu đã thơm má Hương Hương rồi, vậy chắc chắn ký chủ cũng sẽ cho một thành viên khác một cái thơm má.
 
Vậy nên, thơm má! Muốn thơm má!
 
Xin hãy tận tình ném đường vào mặt nó đi!
 
Đương nhiên Ninh Tiểu Ngư không đoán được suy nghĩ của hệ thống tình yêu.
 
Khác với hệ thống chỉ biết mỗi yêu kia, bình thường cô lười nghĩ đến mấy chuyện tình yêu trai gái kia, cũng lười nghĩ mấy thứ linh tinh đấy.
 
Trong ánh mắt háo hức của hệ thống tình yêu, Ninh Tiểu Ngư không chút do dự đưa tay chọn phương án A.

 
Trên thế giới này, có thể không có ôm một cái, cũng có thể không thơm má, nhưng tuyệt đối không thể không có khen.
 
Học cách khen ngợi người khác cũng là một môn học bắt buộc trong cuộc sống.
 
Dù thế nào đi nữa, đừng bao giờ keo kiệt trong việc khen ngợi người khác.
 
Ninh Tiểu Ngư vỗ tay: “Làm xong cái võng rồi, mọi người giỏi quá đi! Ba người đồng tâm hiệp lực nên mới làm xong đồ thủ công nhanh vậy đấy, đây là thành quả từ sự cố gắng của ba chúng ta. Nhưng độ an toàn của võng vẫn chưa được xác nhận, không sao hết, tôi sẽ kiểm tra độ an toàn cho mọi người ngay đây.”
 
Bước ngoặt này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hệ thống tình yêu.
 
[Hệ thống tình yêu: A này... Cô gái, cô...]
 
Nói xong, Ninh Tiểu Ngư lưu loát xoay người, ba giây sau, cô đã thoải mái nằm lên trên võng.
 
Tất nhiên độ an toàn của võng không có vấn đề gì hết.
 
Chắc chắn, an toàn, thoải mái.
 
Hơn nữa, hoạ tiết trên vải canvas do tổ chương trình cung cấp trông rất mới mẻ, không hề sến một tý nào.
 
Từ lúc tổ chương trình bắt đầu quay đến bây giờ cũng đã khá muộn rồi.
 
Vừa đi trên thảm đỏ, vừa làm đồ thủ công. Hơn nữa hôm nay Ninh Tiểu Ngư ở bên ngoài cả ngày, cô đã muốn nằm xuống từ lâu rồi.
 
Tuy cô đã nghỉ ngơi trên xe một lúc, nhưng dù sao nằm nghỉ trên xe cũng không được thoải mái như nằm nghỉ.
 
Vừa nằm xuống võng, Ninh Tiểu Ngư đã cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
 
Ai mà từ chối được việc nằm xuống chứ!
 
Dù sao Ninh Tiểu Ngư cũng không làm được.
 
Cô cũng không nằm quá lâu, sau khi nằm một lúc, cô bảo hai đồng đội của mình lần lượt lên trải nghiệm thử.
 
Hương Hương bình thường đi đâu là lại được ngồi xe tiền triệu, lúc đi dã ngoại cô bé cũng được ngủ trong túi ngủ được thiết kế riêng.
 
Đây là lần đầu tiên cô bé được nằm võng.
 
Không thể không nói, trong cuộc đời bốn tuổi ngăm ngủi của cô bé lại có thêm một trải nghiệm mới lạ khác.
 
Những trải nghiệm mới lạ gần đây đều là do Ninh Tiểu Ngư mang đến cho cô bé.
 
Dù là đào hố cát hay là ngồi xe ba bánh, hoặc là mắc võng như bây giờ, đều là những việc lần đầu tiên trong đời Hương Hương được thử.
 
Dường như chị gái này không giống những người khác lắm.
 
Cụ thể là khác chỗ nào thì cái đầu nho nhỏ của cô bé vẫn chưa đoán ra, nhưng ít ra có một thứ cô bé biết rất rõ, đó chính là cô bé thích chị gái này.
 
Sau khi Hương Hương trải nghiệm nằm võng xong, tất nhiên Lục Kinh Độ cũng được trải nghiệm.
 
Để tất cả đồng đội có thể thoải mái trải nghiệm chiếc võng, lúc Ninh Tiểu Ngư chọn vải đã cố tình chọn miếng vải có diện tích lớn nhất.
 
[Lâu lắm rồi không được nằm ngủ trên võng trong công viên, tuần này tôi định sẽ đi ôn lại cảm giác nằm võng.]
 
[Vữa nãy Tiểu Ngư nói giúp kiểm tra độ an toàn, sau đấy cô ấy nhanh chân nhanh tay nằm lên võng, tôi chỉ có thể nói: Đúng là cô ấy.]
 
[Thật sự không thấy bất ngờ chút nào luôn, ha ha ha.]
 
[Cười bò.]
 
[Đúng là cô ấy.]
 
Hệ thống tình yêu vẫn luôn ở bên cạnh quan sát cũng theo sát đoàn người, lớn tiếng nói: [Cô gái, chỉ có thể là cô!]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận