Chờ đến khi khách mời hoàn thành công việc, lúc mọi người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, đại đa số người xem mới phát hiện hôm nay Ninh Tiểu Ngư đã đổi một tạo hình hoàn toàn mới.
[Hình như Tiểu Ngư đổi kiểu tóc rồi, nhìn đẹp hơn lúc trước nhiều lắm!]
[Tiểu Ngư đeo kính cầm lồng chim vừa nãy là sự kết hợp tuyệt vời.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Không phải chứ, không phải chứ? Hình như đối tượng mấy người khen đeo kính viễn thị nhỉ? Có thế mà mấy người cũng khen được hả?]
[Chậc chậc, còn trẻ mà đã bị viễn thị rồi à? Đã đặt kính viễn thị chưa thế?]
[Sao vậy? Tạo hình không quan trọng nhé, dù sao tôi cũng là fan của Tiểu Ngư rồi, bắt đầu thích vì tính cách thì mãi trung thành với tính cách nhé.]
[Dù Tiểu Ngư có làm một quả đầu bùng nổ, đeo kính đen, quê đến không thể quê hơn thì tôi vẫn yêu cô ấy nha!]
Nói chung, đại đa số người xem đều là người thích ngắm người đẹp. Trước khi bọn họ quyết định xem có nên làm fan của một ngôi sao không đều bắt đầu từ mức độ xinh đẹp của ngôi sao đấy.
Nhưng fans của Ninh Tiểu Ngư thì khác.
Cho dù có một ngày Ninh Tiểu Ngư trở nên già nua hay xấu xí thì có lẽ các fan trung thành của cô vẫn sẽ yêu cô như lúc ban đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao, thứ ban đầu khiến bọn họ yêu cô không phải là vẻ bề ngoài, mà là tính cách của cô.
Mà vừa hay fans như vậy lại có thể đồng hành cùng cô rất lâu.
…
Ngày hôm sau, lúc Ninh Tiểu Ngư xuống dưới tầng lại bất ngờ phát hiện ekip chương trình không chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ.
Thật ra các bạn nhỏ đã được uống sữa bò trước rồi.
Tình hình này, có vẻ như sáng nay bọn họ phải tự chuẩn bị bữa sáng rồi.
Quả nhiên, đạo diễn nhanh chóng nói: “Hôm nay là ngày collab cuối cùng của [Xin chào, bạn tôi] và [Hello Dad], để giúp ngày cuối cùng trở nên đáng nhớ hơn thì bữa sáng của ngày hôm nay sẽ do các khách mời tự dẫn các bạn nhỏ đi mua. Không được gọi đồ ăn giao tận nơi, còn lại thì mọi người làm gì cũng được.”
[Kịch bản, tất cả đều là kịch bản.]
[Chậc chậc.]
“Gần đây có nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng lắm, hầu như muốn ăn gì cũng có hết, kinh phí bữa sáng ekip chương trình cung cấp cho mỗi đội khách mời là năm mươi, đủ cho mọi người đấy.”
Đạo diễn vừa dứt lời, các khách mời cũng bắt đầu hành động.
Lăng Tử Cách hỏi Ninh Du Vi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Ninh Du Vi không muốn ăn lắm, rõ ràng cô ta là sao nữ đang nổi, Ninh Tiểu Ngư chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ vô danh, nhưng độ nổi tiếng của cô ta trong chương trình lại kém xa Ninh Tiểu Ngư. Cô ta miễn cưỡng lên tinh thần: “Tiểu Vị muốn ăn gì chúng ta đi ăn cái đấy đi.”
Tiểu Vị không cần nghĩ ngợi đã nói: “Chị ơi, em muốn ăn thịt gà, có được không ạ.”
Lăng Tử Cách bế cậu bé lên: “Được, chúng ta đi thôi.”
Các bạn nhỏ khác cũng sôi nổi nói món mình muốn ăn.
Lúc đến lượt nhóm của Ninh Tiểu Ngư, Hương Hương tỏ vẻ, cô bé ăn gì cũng được.
Ninh Tiểu Ngư gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cô suy nghĩ một lúc, phát hiện gần homestay có một quán bánh bao đã được trăm năm tuổi, vừa sạch sẽ vừa hợp vệ sinh, ngoại trừ các loại bánh bao ra thì còn có bán cả sữa đậu nành.
Cô đề nghị: “Hay là chúng ta đi ăn bánh bao đi?”
Lục Kinh Độ và Hương Hương đều không có ý kiến gì. Hai người vừa mới định đi ra ngoài mua bánh bao, nhưng lại nhìn thấy Ninh Tiểu Ngư không biết lấy từ đâu ra một chiếc xe ô tô nhỏ màu vàng loè loẹt.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía mình, cô đành phải giải thích: “Cái này là tôi mượn con trai của chủ nhà chơi chơi.”
[Ha ha ha ha, vậy là nhà của chủ homestay có đồ gì là Tiểu Ngư đều biết hết có phải không?]
[Đầu tiên là lồng chim sáo mỏ vàng hôm trước, bây giờ lại là xe ô tô nhỏ.]
[Vậy cái xe ô tô nhỏ này dùng để làm gì thế?]
Người xem nhanh chóng biết được đáp án.
Chỉ thấy Ninh Tiểu Ngư để tiền vào thùng xe của xe ô tô đồ chơi, sau đó cô điều khiển xe con, lái xe con ra ngoài.
Trên xe con được lắp đặt camera và một cái loa được kết nối với điện thoại di động. Ninh Tiểu Ngư có thể nhìn thấy xe ô tô đã chạy đến đâu thông qua điện thoại.
[Cười xỉu, vậy là Tiểu Ngư dùng xe con để đi mua bánh bao hả?]
[Đáng lẽ tôi phải đoán được chứ!]
[Mỗi ngày đều không đoán được Tiểu Ngư sẽ làm gì tiếp theo.]
[Đúng thật, ngày nào Tiểu Ngư cũng khiến tôi phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác ha ha ha.]
Lúc Ninh Tiểu Ngư lười biếng điều khiển xe ô tô đồ chơi lại phát hiện Hương Hương ở bên cạnh đang nhìn cô bằng đôi mắt to sáng long lanh.
Cô nghiêm túc giải thích Hương Hương: “Phải ăn no mới có sức đi đường.”
[Đúng đúng đúng.]
[Tiểu Ngư nói đúng lắm! Không ăn no thì sao đi đường được chứ!]
[Giống như tôi đang giảm béo ấy, không ăn no thì tôi lấy đâu sức để giảm béo! Đầu chó.jpg]
[Tất cả là tại quán bánh bao, sao lại cách xa thế làm gì! Đến đấy thôi cũng vất vả lắm luôn!]
Ninh Tiểu Ngư vừa điều khiển xe ô tô đồ chơi vừa hỏi hai đồng đội của mình: “Hai người muốn ăn bánh bao nào?”
Hương Hương: “Em muốn ăn thịt.”
“Được.” Nói xong, Ninh Tiểu Ngư nhìn về phía Lục Kinh Độ bên cạnh: “Còn anh thì sao?”
“Bánh bao thịt.”
Ninh Tiểu Ngư điều khiển xe con, dọc đường đi gặp được không ít người qua đường hóng hớt ngó vào nhìn.
Xe ô tô chạy băng băng trên đường, chạy thẳng về phía quán bánh bao. Sau khi đến trước cửa quán bánh bao, Ninh Tiểu Ngư nói chuyện với chủ quán thông qua cái loa trên xe.
“Trong quán có còn bánh bao thịt không ạ?”
Trước cửa hàng có ba bốn người đang xếp hàng, chủ quán nhìn về phía xe ô tô đồ chơi với vẻ mặt tò mò: “Có.”
Ninh Tiểu Ngư nói một tiếng “vâng” rồi sau đó điều khiển xe đến cuối hàng người đang xếp hàng, bắt đầu kiên nhẫn xếp hàng.
Trong lúc xe ô tô nhỏ xếp hàng, Ninh Tiểu Ngư tận dụng khoảng thời gian này để đi pha cho mình một ly nước chanh.
Cô cầm cốc nước uống từng ngụm nhỏ một, phổ cập khoa học cho người xem: “Uống một lượng nước chanh vừa đủ sẽ giúp da trắng hơn đấy.” Đương nhiên, cô uống cái này chỉ vì cô thích uống thôi.
Nhân lúc vẫn chưa đến lượt mình mua đồ, Ninh Tiểu Ngư hỏi hai người còn lại muốn ăn bao nhiêu bánh bao.
Hương Hương nhỏ người nên ăn một cái bánh bao là đủ rồi, Lục Kinh Độ thì ăn ba cái. Còn về các ba thì bọn họ sẽ tự chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Một lúc sau, đã đến lượt cô mua bánh.
Ninh Tiểu Ngư nói với điện thoại di động: “Lấy cho tôi bốn cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao cải khô ngâm chua, thêm cả ba cốc sữa đậu nành ngọt nữa.”
Giọng nói rõ ràng truyền đến tai tất cả những người gần quán bánh bao thông qua xe ô tô nhỏ.
Chủ quán cúi đầu nhìn chiếc xe ô tô nhỏ, tay vừa bận rộn làm bánh vừa trả lời: “Tôi biết rồi.”
“Tiền ở trong thùng xe đấy.”
“Được rồi.” Chủ quán cúi người xuống lấy tiền rồi bỏ lại tiền lẻ vào chỗ cũ: “Tôi đã trả lại tiền thừa rồi đấy.”
“Ừ.”
Trong lúc này, càng lúc càng có nhiều người tụ tập đến xem.
“Có người đang nói chuyện à?”
“Chắc chắn là có rồi, không nhìn thấy trên xe có camera à?”
“Trông lạ thật đấy.”
“Thời buổi này đúng là có nhiều thứ mới lạ thật.”
Đâu ai ngờ lại có một ngày, không cần phải ra ngoài mà chỉ cần điều khiển xe ô tô đồ chơi là có thể đi mua đồ ăn sáng được chứ?
Chủ quán đặt bánh bao và sữa đậu nành đã được đóng gói cẩn thận vào thùng xe.
Thấy bữa sáng đã vào đúng chỗ, Ninh Tiểu Ngư lại lười biếng điều khiển xe trở về homestay.
Một lúc sau, xe ô tô quay trở về nguyên vẹn.
Trong thùng xe có bánh bao và sữa đậu nành, cùng với tiền lẻ còn thừa.
Ninh Tiểu Ngư đứng dậy, chia bánh bao thịt cho hai đồng đội của mình, còn cô thì bắt đầu ăn bánh bao cải khô ngâm chua.
[Còn có thể làm thế nữa hả!]
[Tôi học được rồi!]
[Dù Tiểu Ngư có muốn ăn thịt gà thì cô ấy cũng có thể điều khiển cái xe này đi mua.]
[Ninh Tiểu Ngư: Được, nhưng không cần thiết. Cửa hàng bán thịt gà cách đây quá xa, không gần như quán bánh bao, không tiện lắm.]
Các khách mời khác phải đi bộ một lúc mới đến được quán bán đồ ăn sáng. Ninh Tiểu Ngư còn chưa cả rời khỏi homestay, thậm chí còn không cả bước ra khỏi cửa đã ăn được bánh bao nóng hầm hậm và sữa đậu nành mới nấu.
Đợi đến lúc các khách mời khác ăn sáng xong đi bộ về, Ninh Tiểu Ngư đã ăn xong nghỉ ngơi được một lúc.
Sau khi mấy người Ninh Du Vi đi bộ về, bọn họ lập tức phát hiện ra chiếc ô tô nhỏ phía trước cửa homestay.
“Cái đấy dùng để làm gì thế?”
“Hơi nhỏ, hình như trẻ con cũng không ngồi được?”
Chủ homestay nghe thấy bọn họ nói chuyện thì giải thích: “Vừa nãy Tiểu Ngư dùng nó để đi mua bữa sáng.”
Vốn dĩ chủ homestay cải tạo lại chiếc ô tô nhỏ này là để cho con trai chơi, không ngờ nó còn có công dụng như vậy. Nhưng thật ra cũng uổng công ông ấy bỏ thời gian ra cải tạo nó.