Mùa đông ở Giang Nam hơi lạnh nhưng hôm nay mặt trời ló dạng, ánh nắng vừa phải, gió không quá mạnh. Du thuyền trên sông nước Giang Nam thêm đượm chất trữ tình.
Ánh mặt trời mùa đông hơi se lạnh chiếu vào người Ninh Tiểu Ngư, cô ôm tay, ngồi xếp bằng trên mũi thuyền, một bên vừa nghe tiếng người ồn ào rộn rã, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi. Khu du lịch vẫn luôn không thiếu tiếng người huyên náo, mà âm thanh ồn ào đó dễ thôi miên người ta nhất.
Vì để ghi hình, hôm nay cô đã dậy từ sáng sớm tinh mơ. Ninh Tiểu Ngư vừa định chợp mắt một chút thì phát hiện chiếc thuyền có mái vòm hình như đang chậm rãi di chuyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng cảm thấy tò mò, Ninh Tiểu Ngư mở to mắt nhìn xung quanh, phát hiện Lục Kinh Độ chẳng biết từ bao giờ đã cầm lấy mái chèo, lúc này anh đang đứng cách chỗ cô ngồi không xa, thong thả khuấy nước.
Từ góc độ của cô nhìn sang, Ninh Tiểu Ngư chỉ có thể trông thấy bóng dáng cao lớn của Lục Kinh Độ và cái ót đẹp đến từng sợi tóc.
Ninh Tiểu Ngư: ???
Hệ thống tình yêu một lần nữa hóa thân thành con gà gáy inh ỏi: [A a a a, gái ơi, không ngờ Ảnh đế chèo thuyền cho cô! Đây là đãi ngộ gì thế! Đây rốt cuộc là đãi ngộ gì thế? Đúng là khiến cho người thường hâm mộ, ghen tị chết mất!]
Ninh Tiểu Ngư xoa lỗ tai hơi ngứa. Cô nhiệt tình đề nghị: “Thật ra cậu có thể đi xem mấy bộ phim truyền hình ngọt ngào hoặc đọc tiểu thuyết ngôn tình, xem phim thần tượng cũng được. Mấy couple chính thức bên trong đó đúng là rất ngọt ngào.”
Hệ thống tình yêu không chút suy nghĩ từ chối ngay: [Tôi không cần đâu. Tôi phải xem cuộc sống chung hằng ngày của cô và Ảnh đế, người khác tôi không thèm.]
Ninh Tiểu Ngư dứt khoát từ bỏ khuyên nhủ, cô bắt đầu hưởng thụ cảm giác thuyền trôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không riêng gì hệ thống khiếp sợ mà ngay cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sững cả người ra vì cảnh này, không phản ứng kịp. Người duy nhất bình tĩnh chắc chỉ có mỗi hai đương sự là Ninh Tiểu Ngư và Lục Kinh Độ.
[Ảnh đế… Anh ấy chèo thuyền?]
[Ôi trời…]
[Hu hu hu, mị đen tối quá trời. Ảnh đế chèo thuyền thôi mà cũng đẹp trai quá, hơn nữa cảm giác eo bụng của anh ấy rất có lực.]
[Đôi cánh tay kia tràn ngập sức mạnh, nếu dùng để nâng đỡ, chúng sẽ mạnh lắm.]
[Đôi chân của anh ấy cũng rất khỏe. Anh ấy đứng vững vàng trên mũi thuyền mà không hề di chuyển.]
[Lầu trên, mấy người làm tốt lắm.]
[Trọng điểm là eo bụng và cánh tay sao? Trọng điểm là Ảnh đế ấy vậy mà tự chủ động làm người chèo thuyền! Các người không tập trung vào điểm chính gì cả!]
Lục Kinh Độ lần đầu tiên trải nghiệm công việc chèo thuyền, động tác đẩy mái chèo không quá thông thạo, động tác rất chậm, nhưng dù vậy, chiếc thuyền cũng chậm rãi chuyển động.
Chiếc thuyền có mái vòm từ từ đi về phía trước, Ninh Tiểu Ngư có thể nhìn ngắm nhiều cảnh đẹp trên bờ hơn.
Lúc cô ở trên bờ, quán trà bên bờ sông là nơi thu hút ánh nhìn nhất nhưng trên thực tế, khu du lịch rất rộng. Khi rời khỏi quán trà kia sẽ bước vào một vùng cảnh đẹp rộng lớn hơn nhiều.
Bên đường bán đủ các loại đồ ăn đặc sản, các cửa hàng quà lưu niệm độc đáo.
Cực kỳ đông đúc và nhộn nhịp.
Ngồi trên thuyền ngắm nhìn thế giới cho cảm khác khác hoàn toàn so với ngắm nhìn cảnh quan khi đứng ở trên bờ. Lúc ngồi ở trên thuyền ngắm cảnh, thuyền trôi chậm rãi, cô còn phải ngửa đầu lên, cảm giác tốc độ thời gian trôi dường như cũng chậm đi.
Hơn nữa ngẩng đầu nhìn người trên bờ cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Bên bờ sông có mấy bến đỗ, trên đường, Lục Kinh Độ dừng lại một lần, nhờ người qua đường nào đó giúp bọn họ chụp chung một tấm.
Người qua đường vui vẻ đồng ý.
Lục Kinh Độ cầm mái chèo, Ninh Tiểu Ngư ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền, người qua đường chạy ngược dòng người ngược xuôi, vô tình chụp được một bức ảnh từ góc độ tuyệt vời.
Giờ phút này, hai bên bờ tiếng người qua lại ồn ào nhưng trên thuyền mái vòm lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
Vắng gió, nước trong xanh, ánh mặt trời dịu nhẹ.
Chụp ảnh xong, hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, Lục Kinh Độ tiếp tục chậm rãi chèo thuyền.
Mái chèo xẻ đôi mặt nước, bọt sóng lăn tăn tạo thành vòng tròn. Sau nửa tiếng, hai người đã đi gần hết khu du lịch.
-
Chuyện Lục Kinh Độ làm người chèo thuyền cho Ninh Tiểu Ngư nhanh chóng truyền đến tai các vị khách mời khác.
Thẩm Ước Ước tỏ vẻ may mắn, cũng may mà cô ấy rời đi nhanh, không ở lại, nếu không chẳng phải cô ấy sẽ phá hỏng bầu không khí rồi sao?
Biểu cảm của những khách mời khác khác biệt.
Cứu Lục Kinh Độ một lần là được nhận đãi ngộ như thế à?
Sớm biết vậy, bọn họ cũng đi cứu!
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Mộc Gia Gia mím môi, cô ta hỏi Ninh Du Vi bên cạnh: “Này, Ninh Tiểu Ngư và Lục Kinh Độ, bọn họ…”
Mặt Ninh Du Vi lạnh tanh, cô ta nói: “Giữa bọn họ không có khả năng, phụ huynh hai bên không đồng ý.”
Mộc Gia Gia hoang mang hỏi tiếp: “Thế nhưng ba Lục Kinh Độ không còn nữa.”
Ninh Du Vi cười khẩy: “Tuy bác trai không còn nhưng vẫn còn bác gái. Bác gái là kiểu người quan trọng môn đăng hộ đối nhất, những người không có gia cảnh tốt, bà ấy sẽ không liếc mắt nhìn. Vừa hay Ninh Tiểu Ngư thuộc về loại người mà bà ấy sẽ không thèm liếc mắt.”
Nói xong, Ninh Du Vi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Trừ phi Lục Kinh Độ phản kháng kịch liệt với mẹ mình. Thế nhưng dù bác gái có không phải đến mức nào thì bà ấy cũng đã nuôi Lục Kinh Độ đến năm mười mấy tuổi. Anh ấy không thể không cho bác gái chút mặt mũi nào.”
Mộc Gia Gia gật đầu: “Hiểu rồi.”
Đám người Ninh Du Vi chụp không ít ảnh trên đường.
Hai trong bốn người bọn họ là nữ nghệ sĩ, mà nữ nghệ sĩ có yêu cầu rất cao đối với ảnh chụp, nào là góc độ phải đẹp, ai cũng phải quản lý biểu cảm vừa phải. Sau khi chụp xong còn phải photoshop, nếu không chỉnh sửa, bọn họ không thể đăng tấm ảnh đó lên.
Nhóm người chụp cả trăm bức ảnh, nhưng chụp nhiều như thế mà Ninh Du Vi vẫn không tìm được tấm nào ưng ý.
Khóe miệng Lăng Tử Cách và Hứa Trình sắp cười đến mức cứng đờ.
Ninh Du Vi cố lựa ra một tấm ảnh rồi nói: “Chúng ta đến công viên đi, tiện thể nếm thử bánh xốp matcha.”
Những người khác vội vàng hưởng ứng: “Được, đi thôi.”
-
Lúc những người khác đến công viên, Ninh Tiểu Ngư và Lục Kinh Độ cũng lên bờ.
Chỉ có thể nói, tốn 100 tệ không thiệt.
Sau khi lên bờ, hai người nghỉ ngơi một lát trước.
Lúc mới từ thuyền lên bờ, hai người hơi không thích ứng kịp. Nghỉ ngơi hơn mười phút, Ninh Tiểu Ngư vừa định gọi Lục Kinh Độ tiếp tục xuất phát thì không biết có một cô gái từ đâu vọt ra, tay kéo theo một con ngựa, vẻ mặt kiêu ngạo, gào to lên: “Tiểu Ngư, em là fan của chị, đi đường mệt mỏi lắm phải không? Em dắt tới cho chị một con ngựa chân ngắn. Chị có thể cưỡi ngựa đi dạo quanh khu du lịch này, như thế sẽ đỡ mệt hơn nhiều.”
[???]
[!!!]
[Fan chân chính, không thể nghi ngờ.]
[Cho nên Tiểu Ngư cá muối nhà chúng ta đã có fan đặc biệt tới đưa ngựa chân ngắn cho cô ấy cưỡi?]
Bản thân Ninh Tiểu Ngư cũng hơi kinh ngạc: “À thì, có thể cưỡi ngựa trong khu du lịch sao?”
Bạn fan tủm tỉm cười, nói: “Có thể chứ, chỉ cần nắm chắc cương con ngựa này là có thể cưỡi.” Nói xong, fan nhiệt tình mời gọi: “Tiểu Ngư mau đến đây, nó hiền với ngoan lắm luôn.”
Ninh Tiểu Ngư gật đầu: “Vậy cảm ơn em.”
Bạn fan nữ có một gương mặt tròn trịa phúc hậu, nghe vậy, cô ấy vội xua tay, cười xán lạn như ánh mặt trời: “Không có gì, Tiểu Ngư, để em dắt ngựa cho chị.”
Ninh Tiểu Ngư chưa nói gì thì Lục Kinh Độ bên cạnh lên tiếng: “Có làm phiền cô không?”
Fan lắc đầu, vừa định nói không phiền thì Lục Kinh Độ đã cầm lấy dây cương từ tay cô ấy, thong thả nói: “Để tôi làm cho.”
Hệ thống tình yêu: [A a a a a a!]
Hệ thống tình yêu: [Sao người đàn ông này lại như thế! A a a a!]
Ninh Tiểu Ngư ngồi trên con ngựa chân ngắn, đi trong đám người. Giống như lời fan nói, con ngựa lùn này đúng là ngoan ngoãn hiền lành, nó đi chậm rì rì, cách mặt đất không cao, rất có cảm giác an toàn.
Trong lúc này, fan đứng bên liên tục khen ngợi Ninh Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, em đã thích chị từ rất lâu rồi, hy vọng tương lai chị sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
Ninh Tiểu Ngư cong môi cười rộ lên: “Cảm ơn vì đã thích tôi.”
Bạn fan này hay nói, cô ấy nói: “Ban nãy có phải hai người chụp một tấm ảnh bên chỗ sông đào bảo vệ thị trấn không? Hay để em giúp hai người chụp thêm mấy tấm nữa, đến lúc đó có thêm lựa chọn.”
Ninh Tiểu Ngư đâu thể từ chối, nếu fan người ta đã nhiệt tình đến vậy thì nhờ cô ấy chụp cho mấy tấm.
Vì vậy, bạn fan cầm máy ảnh chụp tách tách cho hai người không ít.
Để cảm ơn bạn fan này, Ninh Tiểu Ngư chi tiền mua cho cô ấy không ít đồ ăn.
[Tiểu Ngư chiều fan quá!]
[Fan cũng chiều Tiểu Ngư.]
[Yêu rồi, yêu rồi.]
Tới nơi đông đúc nhất trong thị trấn, ngựa chân ngắn không thể đi lại bên trong, trên mặt bạn fan tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Ngư, ngựa của em chỉ có thể đi đến khu vực gần đây, chị…”
Ninh Tiểu Ngư xua tay: “Không sao, cảm ơn em.”
Fan còn định nói gì thêm thì đúng lúc này, có bốn người nâng kiệu đi về phía bọn họ, một trong bốn người mở miệng hét to: “Tiểu Ngư, ngồi kiệu đi.”
[???]
[!!!]
[Lại thêm một đám fans tới à?]
[Vui quá đi, Tiểu Ngư nhà chúng ta quá may mắn, trong khu du lịch có nhiều fans Tiểu Ngư như vậy.]
[Đầu tiên là ngựa, sau đó là kiệu. Cho nên đám fans các người còn có phương tiện đi lại nào tốt hơn nữa không?]
[Ha ha ha, cười chết tôi, các người nhìn bọn họ trang điểm đi.]
Bốn người khiêng kiệu có cả nam lẫn nữ, bọn họ mặc trang phục khá buồn cười, tóc cột lại bằng dây đỏ, trang điểm như người trong giang hồ, kịch bản cổ trang.
Thật ra một vài khu thắng cảnh sẽ có các dịch vụ thu phí, chẳng hạn như khiêng kiệu. Dịch vụ này nhằm đáp ứng nhu cầu trải nghiệm sử dụng kiệu thời cổ cho du khách.
Ninh Tiểu Ngư đi dạo hơn nửa khu du lịch, bản thân cô không đụng đến mấy dịch vụ thu phí đó, đám fans nghĩ cho cô nên trực tiếp xách kiệu đến trước mặt cô.
Hệ thống tình yêu vui mừng nói: [Cô gái à, cô đúng là nổi tiếng rồi, có nhiều fans chiều chuộng cô như thế.]
Đột nhiên có nhiều fans ruột đáng yêu như vậy, bản thân Ninh Tiểu Ngư khá là bất ngờ.
Tuy cô lười thật nhưng không đến mức ngay cả đi bộ cũng nhác.
Chẳng qua nhóm fans quá nhiệt tình nên cô cũng không đành lòng từ chối bọn họ. Hơn nữa bọn họ thoạt nhìn có vẻ rất muốn khiêng cô.
Fans đầu tiên lên tiếng đón tiếp cô cười hào sảng, nói: “Tiểu Ngư mau vào kiệu đi, cô muốn đi đâu, chúng tôi chở cô đi.”
[Ôi trời ơi, các fans chiều Tiểu Ngư hết cỡ.]
[Tiểu Ngư, fans chúng tôi mãi mãi là hậu phương vững chắc của cô!]
[Ảnh đế bên cạnh hình như bị mọi người lơ rồi thì phải?]
[Cười sảng, Ảnh đế như tàng hình là sao?]
[Chà chà, fans ra sức quá, cũng không có chỗ cho Ảnh đế nữa.]
Lúc này, một fan nữ chủ động mở miệng chào hỏi Lục Kinh Độ: “Cỗ kiệu này rất lớn, hay là anh cũng vào đi?”
Lông mày Lục Kinh Độ hơi nhướn lên: “Thêm cả tôi có ổn không?”
Những người khác mỉm cười, nói: “Ổn chứ sao không, yên tâm đi, cỗ kiệu này vốn dùng để chở hai người.”
Lục Kinh Độ gật đầu: “Vậy thì cảm ơn mọi người.”
Nói xong, Lục Kinh Độ cũng bước lên kiệu.
[???]
[Ô kìa…]
[Sợ quá! Cho nên tính ra Ảnh đế lại được hưởng sái ánh sáng của Tiểu Ngư nhà chúng ta một lần nữa ư?]
[Từ ngày gặp được Tiểu Ngư, hình như Ảnh đế bước luôn trên con đường ăn cơm mềm một đi không trở lại?]