Trông thấy biểu cảm của Ninh Tiểu Ngư vẫn luôn bình tĩnh, không hề có chút vẻ hưng phấn hay vui mừng nào khi gặp lại người thân của mình, tổng giám đốc Ninh mang vẻ mặt ôn hòa, lên tiếng: “Có lẽ em vẫn chưa thấy quen với sự hiện diện của bọn anh.”
Ninh Tiểu Ngư nhún vai: "Chắc là vậy."
Nụ cười trên khuôn mặt của tổng giám đốc Ninh lại càng xán lạn hơn: “Một ngày nào đó, có thể em sẽ phát hiện ra rằng dù cho thế nào đi chăng nữa, có thêm một người thân sẽ luôn là một chuyện tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng hạn như là Ninh Du Vi.
Theo tin tức mà tổng giám đốc Ninh đã điều tra ra gần đây, anh ấy phát hiện ra rằng Ninh Du Vi đã lén lút làm rất nhiều việc để ngăn cản Ninh Tiểu Ngư trở nên nổi tiếng. Tuy nhiên, ở đây có một vấn đề, đó chính là Ninh Du Vi đã xác định sai chỗ đứng của mình.
Nếu như cô ta quả thực là con cháu nhà họ Thẩm, chuyện đóng băng hoạt động nghệ thuật của Ninh Tiểu Ngư đúng thật là không thành vấn đề. Coi như cô ta không cấm cửa được Ninh Tiểu Ngư, việc gây thêm một chút phiền toái cản trở cô chẳng qua chỉ là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Thế nhưng, cô ta không phải.
Cô ta là đứa con gái do bà Trương mang theo về, không có chút quan hệ máu mủ nào với người nhà họ Thẩm. Người anh trai trên danh nghĩa đang nắm quyền của cô ta cũng sẽ không giúp cô ta làm mấy loại chuyện như vậy. Vì thế, ở trong nhà họ Thẩm, cô ta chỉ như là một phong cảnh làm đẹp bên ngoài mà thôi.
Cô ta chiếm đoạt danh hiệu tiểu thư nhà họ Thẩm, nhưng trên thực tế, cô ta không hề có quan hệ thân thiết với con ruột của tổng giám đốc Thẩm.
Lại ví dụ như là Ninh Tiểu Ngư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô là em họ của anh ấy.
Cho dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn cô bị người ta bắt nạt.
Bởi vậy, giữa anh họ và anh kế vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Tổng giám đốc Ninh không tiếp tục nghĩ về chuyện của Ninh Du Vi và bà Trương nữa. Trái lại, anh ấy quay sang nhìn về phía người đàn ông đang ở trong phòng bệnh kia, đó là chú hai trên danh nghĩa của anh ấy.
"Vậy, ông ấy đã hôn mê nhiều năm rồi sao?"
Ninh Tiểu Ngư ừ một tiếng.
Tổng giám đốc Ninh đưa mắt nhìn Ninh Tiểu Ngư: “Anh đã nói chuyện của hai người với ông nội rồi, ông muốn gặp em một lát.”
Ninh Tiểu Ngư nhún vai: "Hiện tại em đang ghi hình một chương trình giải trí, không có thời gian."
Luôn luôn có thể tranh thủ chút thời gian, nếu không thì hiện tại, Ninh Tiểu Ngư cũng đã không có mặt tại đây.
Đây là một lời từ chối lịch sự. Tổng giám đốc Ninh đã nghe hiểu rồi.
Anh ấy mỉm cười, đáp: "Được, anh sẽ chuyển lời của em đến ông nội."
Dứt lời, hai người nhìn nhau, không nói gì.
Lệ phí mà Ninh Tiểu Ngư đã trả trước đó vẫn còn chưa dùng hết nên lần này không cần phải trả. Cô ngồi một mình bên giường bệnh một lúc rồi lập tức chuẩn bị rời đi.
Tổng giám đốc Ninh vẫn đứng ở ngoài cửa, không hề đến quấy rầy cô.
Khi Ninh Tiểu Ngư đứng dậy, cô nhìn thấy bàn tay đặt bên cạnh người của Ninh Châm khẽ cử động. Cứ như vậy trong chốc lát, chẳng bao lâu sau đã không còn động đậy.
Dường như ông ấy rất muốn tỉnh lại. Có lẽ, ông ấy thực sự sẽ tỉnh lại sớm thôi.
Ninh Tiểu Ngư mím môi: "Ông nội đã về nước, tới tìm ba rồi đó. Bây giờ, cháu của ba đang ở ngoài cửa ra vào kìa, con không có quen bọn họ, có một số việc còn cần ba phải tỉnh lại, tự mình giải quyết."
"Vì thế cho nên, hãy nhanh chóng tỉnh lại đi ba."
Ninh Tiểu Ngư trở về ngôi nhà nhỏ của bạn thân không được lâu, đạo diễn đã bảo bên ngoài có người đến tìm. Ninh Tiểu Ngư cũng không có suy nghĩ gì nhiều, dù sao thì dạo gần đây có không ít chủ thương hiệu tìm kiếm cô.
Đợi tới lúc cô đi ra ngoài, liếc mắt cái cô mới phát hiện ra, đứng bên ngoài là một ông già tóc bạc trắng, chống gậy.
"Ông…"
Trên khuôn mặt đã già nua của ông cụ hiện lên một nụ cười hiền lành: "Cháu là Tiểu Ngư nhỉ, cũng đã lớn như vậy rồi."
Một câu nói này đã tiết lộ thân phận của đối phương.
Quả nhiên, cô tìm thấy thấp thoáng gần đó là tổng giám đốc Ninh đang âm thầm canh giữ ở không xa phía sau ông cụ.
Ninh Tiểu Ngư không muốn đi gặp ông cụ, lại không ngờ đến rằng ông sẽ trực tiếp tìm tới tận cửa. Có vẻ như đối phương thật sự rất muốn nhận lại ba cô, người con trai của mình.
Ông cụ mỉm cười hiền lành, chủ động giải thích: “Trước đây, tính cách của ông và ba cháu đều quá ngang ngược, hai ba con chúng ta thực sự rất giống nhau, đều cứng đầu không chịu nhận thua. Nó một lòng muốn cưới, còn ông thì nhất quyết không đồng ý, vậy nên mới dẫn đến sự chia ly xa cách nhiều năm này. Về nhà đi cháu, những gì là của ba con, ông đều giữ lại cho nó cả."
Ninh Tiểu Ngư: ... Đây là điều mà cô nên nghe sao?
Tài sản để lại cho ba của cô chắc cũng không phải là số tiền nhỏ nhoi gì.
Sau vài giây im lặng, cô lên tiếng: “Mấy lời này thì ông nên nói với chính ba con.”
Nghĩ đến đứa con trai đã trở thành người thực vật, ông lão thở dài một hơi.
Nơi đáy mắt của ông hiện lên sự khôn ngoan, đã trải qua gió bão và muôn màu muôn vẻ của cuộc sống.
Ngay từ đầu, ông đã nhìn ra Trương Tuyết là hạng người gì.
Ham mê hư vinh, coi trọng đồng tiền.
Chỉ có điều, nếu như nói bà ta không có chút tình cảm nào với Ninh Châm thì chắc chắn là không đến mức đó.
Giữa hai người bọn họ cũng đã từng có một tình yêu nồng cháy. Cảm xúc đó thực sự đã tồn tại và đó là lý do Ninh Châm không ngại gây náo loạn với gia đình đến nỗi rạn nứt quan hệ.
Ông cụ hiểu rõ con trai của mình, trái tim đầy đam mê, tận tâm, giàu tình cảm, xuất sắc và đẹp trai. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Trương Tuyết đem lòng yêu ông ấy.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao Trương Tuyết cam tâm tình nguyện sinh cho ông ấy hai cô con gái.
Đáng tiếc thay, tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất, lại là do hormone gây ra. Khi tình yêu cháy bỏng một thời bị thời gian và chuyện cơm áo gạo tiền mài mòn từng chút một, liệu rằng hơi ấm ngày xưa còn có thể sót lại được bao nhiêu?
Từ trước tới nay, Ninh Châm không bao giờ là người thích thể hiện. Có lẽ là bởi vì từ nhỏ, ông ấy đã có gia thế hơn người, không thiếu một thứ gì cho nên ông ấy chưa từng cho rằng gia cảnh của mình là thứ quan trọng.
Ông ấy không ưa gì cái gọi là môn đăng hộ đối, chỉ để ý đến cảm xúc của chính bản thân.
Ông ấy sẽ hiếm khi nói về thân phận của mình, là con trai thứ hai của nhà họ Ninh. Hơn nữa, bình thường ông ấy rất khiêm tốn và không tham gia họp mặt nhiều nên cũng không có nhiều người trong giới biết đến ông ấy. Suy cho cùng, ông ấy có phần ngây thơ, kiêu ngạo và yêu đời.
Ông lão thở dài: “Ông nuôi nó lớn lên quá đơn thuần.”
Trong gia đình, con trai cả đã được ngầm định sẵn sẽ được thừa kế khối tài sản khổng lồ trong gia đình, con trai thứ chỉ cần nhận tiền lãi là tốt rồi. Chỉ riêng khoản tiền lãi này cũng đã đủ để ông ấy sống thoải mái đến hết cuộc đời.
Sau khi người con út giận dỗi rời bỏ gia đình, ông ấy không mang theo bất cứ thứ gì trong nhà mình.
Suy cho cùng, ông ấy cũng đã tốt nghiệp một trường danh tiếng nhưng cuối cùng lại sống một cuộc sống như thế này, điều đó vẫn khiến ông cụ đau lòng và tiếc nuối không thôi.
"Nếu như cháu đồng ý, ông sẽ tổ chức một bữa tiệc nhận lại người thân, để cho mọi người trong giới này đều biết đến sự tồn tại của cháu và ba cháu."
Ninh Tiểu Ngư vẫn trưng ra bộ mặt cá muối, giữ nguyên nét mặt bình tĩnh: “Cháu không thể nào quyết định việc này thay ba cháu được.”
Đối mặt với sự cám dỗ to lớn như thế, Ninh Tiểu Ngư cũng không hề nao núng, khiến ông cụ càng lúc càng phải thay đổi cách nhìn về cô.
Nếu đổi lại là người bình thường, nhìn thấy một người họ hàng giàu có như vậy đến cửa nhận người thân, ắt hẳn đã trực tiếp đồng ý từ lâu rồi.
"Được, vậy thì đợi nó tỉnh lại. Nhưng mà, ông vẫn mong muốn tổ chức một bữa tiệc nhận người thân cho cháu trước. Cháu có thể suy nghĩ lại kĩ lưỡng."
Nói nhiều lời như vậy khiến việc hít thở của ông cụ đã trở nên hơi khó khăn.
Ông lão trông có vẻ đã rất già rồi, mái tóc bạc trắng, nhìn qua thì sức khỏe cũng không được tốt lắm. Lúc này, tổng giám đốc Ninh kịp thời đỡ lấy cánh tay ông cụ, lên tiếng: “Ông nội.”
Ông lão xua tay, bảo: "Ông già rồi, không còn hữu dụng nữa, ông nội đi trước đây. Nếu như cháu có chuyện gì cần thì có thể liên hệ ông bất cứ lúc nào." Ông lão để lại danh thiếp cho Ninh Tiểu Ngư rồi rời đi.
Khi cô cầm danh thiếp quay trở về phòng thì bắt gặp Ninh Du Vi.
Ninh Du Vi hoài nghi nhìn cô: "Vừa rồi người đó là ai đấy?"
Tại sao tổng giám đốc Ninh lại luôn đi theo bên cạnh người đó? Tại sao ông lão kia lại nhìn Ninh Tiểu Ngư bằng ánh mắt hiền hòa và ấm áp như thế?
Giống như là người lớn đang nhìn con cháu trong nhà vậy.
Trong các chương trình giải trí trước đây, tổng giám đốc Ninh đã từng nói rằng lần này họ trở về nước là để tìm người thân.
Hơn nữa anh ấy cũng mang họ Ninh...
Điều cô ta đang nghĩ không thể nào là sự thật đâu, đúng không?
Không, làm sao có thể chứ?
Ông ba vô dụng kia của cô ta mà lại có quan hệ thân thích với tổng giám đốc Ninh ư?
Nếu như thật sự có liên quan gì đó, khi ấy, cô ta và mẹ cũng đã không phải sống khổ cực suốt nhiều năm như vậy.
Ninh Tiểu Ngư nhún vai: "Tôi không biết, không hiểu, không quan tâm."
Dứt lời, cô đi thẳng về phòng của mình.
Hệ thống tình yêu kích động hét lên bên tai cô: [Ký chủ, cô làm tốt lắm, cuối cùng thì cô cũng đã học được cách hành động quái gở rồi, chúc mừng cô!]
Ninh Tiểu Ngư chẳng thèm để ý tới Ninh Du Vi. Sau khi trở về phòng, cô nằm phịch xuống giường.
Cô không biết người khác sẽ có phản ứng như thế nào khi biết được tin tức lớn này, nhưng đối với bản thân cô, cô dường như không có suy nghĩ gì đặc biệt.
Lúc Ninh Tiểu Ngư đang chuẩn bị đi ngủ, bên tai cô đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống tình yêu: [Cô gái, kể từ khi xảy ra chuyện trong nhà, cô đã đóng cửa trái tim của mình rất lâu rồi. Nhưng, tôi mong rằng cô có thể bất chấp tất cả mà yêu hận, nghĩ thoáng ra thì trong lòng sẽ vui vẻ, muốn giận thì giận, chứ không phải luôn giữ khư khư cái bộ mặt cá muối, cảm xúc vẫn cứ không lay động được chút nào như vậy.
Nếu như cô muốn giải tỏa phần nào tâm tình của mình, đây là những gợi ý tôi dành cho cô…
A: Đi uống rượu với Ảnh đế.
B: Tâm sự hết về chuyện này với Ảnh đế và lắng nghe ý kiến của anh ấy.
C: Lặng lẽ ngắm sao với Ảnh đế.]