Ninh Tiểu Ngư nhìn thấy những phương án này, cô không kìm được mà thở dài, nói: "Cậu thật sự rất giỏi tận dụng cơ hội đấy, bất kể là lúc nào, cậu cũng đều có thể ép tôi phải thân thiết hơn với Ảnh đế."
Hệ thống tình yêu cười lớn.
Nó làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cả hai người họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi hai tâm hồn cô đơn gặp nhau, tiêu cực kết hợp với tiêu cực sẽ trở thành tích cực, chẳng phải là sẽ làm bùng nổ lên một đám cháy, lan ra khắp thảo nguyên hay sao?
Ninh Tiểu Ngư cuối cùng đã lựa chọn phương án A.
B là không thể nào, cô không có thói quen nói chuyện gia đình với người khác. Cho dù đối phương có thông cảm với cô cũng được, hay ngồi xem kịch hay cũng tốt thôi, cô không có mong muốn tâm sự cái gì hết.
Phương án C lại càng không có khả thi.
Loại chuyện ngắm sao này quá lãng mạn, không phải là điều mà một người không hiểu chuyện tình cảm như cô có thể làm được.
Nếu đã như thế, có vẻ như lựa chọn duy nhất còn lại chính là phương án A, uống rượu.
Nghĩ vậy, Ninh Tiểu Ngư đi xuống phòng bếp ở tầng dưới lấy hai lon bia rồi bước thẳng đến cửa phòng của Ảnh đế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gõ cửa hai lần thì cánh cửa được người trong phòng mở ra.
Nhìn thấy là cô, Lục Kinh Độ khẽ nhíu mày: “Đến chúc ngủ ngon à?”
Ninh Tiểu Ngư lắc đầu: "Không, hôm nay không chúc ngủ ngon, hôm nay tôi tới tìm anh uống rượu."
Đầu tiên là chúc ngủ ngon, giờ lại là một mình đến gõ cửa, tìm anh để uống rượu với nhau.
Chuyện này có một loại ám chỉ nào đó, thực ra đã rõ rành rành rồi.
Nhưng mà, không hiểu sao Lục Kinh Độ lại biết được rằng kỳ thật, Ninh Tiểu Ngư cảm thấy bất đắc dĩ khi phải làm như vậy.
Dường như đối với cô, anh chỉ là một rắc rối mà bản thân không thể thoát khỏi.
Cô không phải là thật sự muốn chúc anh ngủ ngon, cô cũng không tự nguyện tới tìm, mời anh uống rượu với mình.
Cứ như thể cô chỉ là đang phải hoàn thành một loại nhiệm vụ bắt buộc nào đó mà thôi.
Nhưng nhiệm vụ ư?
Nhiệm vụ gì?
Lục Kinh Độ suy nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu được.
Có điều, nếu như Ninh Tiểu Ngư đã chủ động đưa ra lời mời, anh tự nhiên cũng sẽ đồng ý phối hợp.
"Được thôi."
Hai người cầm theo bia, chậm rãi đi bộ ra bãi biển.
Vào ban đêm, nhiệt độ trên bãi biển hạ xuống rất thấp.
Cũng may Ninh Tiểu Ngư mặc khá nhiều lớp quần áo, thậm chí còn đội mũ và đeo bịt tai để giữ ấm gấp đôi. Nhìn từ xa, cô trông giống như một chú gấu nhồi bông, ấm áp và đáng yêu.
Ninh Tiểu Ngư thong thả uống một ngụm bia.
Thành thật mà nói, cô không thích mùi vị của bia cho lắm, so với bia, cô vẫn thích nước trái cây có vị ngọt thanh hơn.
Lục Kinh Độ cũng nhấp một ngụm.
Cả hai đều không nói gì và cũng chẳng cất tiếng hỏi câu nào.
Có một số việc, hầu hết người trưởng thành đều có một sự thấu hiểu ngầm. Uống rượu vào đêm khuya, ngoại trừ do trong lòng buồn bã thì còn có thể là vì lý do gì đây?
Đợi đến khi uống xong một lon bia, cả hai người lại đi dọc theo lối cũ, trở về ngôi nhà nhỏ của bạn thân.
Mãi tới lúc Ninh Tiểu Ngư chuẩn bị vào trong nhà, Lục Kinh Độ mới bình tĩnh lên tiếng: “Có một số việc, cô vẫn nên làm theo ý mình.”
Muốn làm gì thì cứ làm đi.
Chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Ninh Tiểu Ngư hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Cô xua tay, thở ra một hơi thở mang mùi rượu: "Cảm ơn, người anh em."
Lục Kinh Độ: …
[Hệ thống tình yêu: ...]
Hệ thống tình yêu nói toẹt một câu được lắm, thực sự là rất được. Hai người họ đã tiếp xúc với nhau lâu như vậy rồi, nhưng đến giờ Ảnh đế mới được nâng cấp từ khách mời cùng tham gia chương trình giải trí thành người anh em ư?
Vậy thì nó nên cảm thấy vui mừng hay buồn bã đây?
Điều nên mừng chính là cuối cùng, Ảnh đế cũng đã để lại tên họ trong lòng chủ nhân, địa vị của anh đã được thăng cấp rồi.
Tuy nhiên, đáng buồn thay, có vẻ như chủ nhân xem Ảnh đế như là một người anh em. Hình như, điều này chỉ tốt hơn việc coi anh như người xa lạ một chút thôi.
Có điều, cũng có thể xem đó như là một sự tiến triển nho nhỏ. Hệ thống tình yêu thầm nghĩ, cố tìm niềm vui trong sự đau khổ.
Sang sáng sớm hôm sau, đạo diễn chương trình thông báo nhiệm vụ bạn thân mới nhất.
Đạo diễn nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Tôi có một tin vui muốn thông báo cho mọi người biết, chương trình giải trí của chúng ta đã được liên kết hợp tác với [Giới hạn sinh tồn] rồi.”
Ninh Tiểu Ngư: ?
Lại liên kết sao?
Trước đây, đã liên kết với [Hello Dad], lần này lại hợp tác với [Giới hạn sinh tồn]?
Ba chương trình giải trí này đều là những chương trình ăn khách nhất hiện nay. Tất nhiên, xét về độ nổi tiếng thì hiện tại, [Giới hạn sinh tồn] và [Xin chào, bạn tôi] vẫn tương đương với nhau.
Nhưng mà, cái sau vẫn đang trên đà phát triển, tương lai còn đầy hứa hẹn, trong khi cái trước đã không còn phổ biến như thời kỳ đỉnh cao nữa rồi.
Đạo diễn nói với vẻ tràn trề nhiệt huyết: “Trong hoàn cảnh gian nan khó khăn, mọi người càng có thể nhận ra được người bạn này có đáng để mình dựa dẫm vào hay không, có đáng để sống chung hay không.
Nếu như chỉ còn đủ nước ngọt cho một người dùng, bạn sẽ chọn chia sẻ hay là giữ riêng cho mình?
Nếu như không còn đủ vật dụng sinh tồn, bạn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Bây giờ, chúng ta hãy khởi hành, tiến về phía khu rừng nhiệt đới và trải qua ba ngày vui vẻ ở đó cùng các vị khách mời của [Giới hạn sinh tồn]!"
Sau khi lên máy bay, Ninh Tiểu Ngư đang chuẩn bị nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, nhưng trái lại, Thẩm Ước Ước không hề buồn ngủ chút nào.
Tuy rằng từ lúc ký hợp đồng, cô ấy đã biết chương trình sẽ liên kết với các chương trình giải trí. Nhưng mà việc hợp tác với [Giới hạn sinh tồn] vẫn vượt xa tưởng tượng của cô ấy.
Là [Giới hạn sinh tồn] đấy, ngay khi nghe thấy cái tên là đã biết sẽ phải chật vật để sống sót rồi.
Bản chất của con người có thể sẽ được phóng đại vô hạn trong lần liên kết này.
Thẩm Ước Ước thở dài một hơi, đưa mắt nhìn Ninh Tiểu Ngư đã chìm vào giấc ngủ say, cô ấy lại một lần nữa cảm thán thành tiếng, hâm mộ không thôi.
Cho nên, rốt cuộc là làm sao mà cô có thể ngủ ngon lành như vậy vào thời điểm thế này chứ?
Sau khi xuống máy bay, khách mời của hai chương trình giải trí đã gặp mặt nhau.
Việc sinh tồn trong khu rừng nhiệt đới mà họ đến không có độ khó quá lớn, hơn nữa còn có đội cứu hộ chuyên nghiệp túc trực.
Suy cho cùng, tổ chương trình cũng không thể nào thực sự lấy tính mạng của các vị khách mời ra làm trò đùa được. Không những thế, tín hiệu ở đây rất tốt, có thể phát sóng trực tiếp liên tục, hệ số rủi ro đã giảm xuống thêm vài phần.
Mỗi một vị khách mời đều được tặng một túi đồ dùng lớn, trong đó có chứa nhiều vật dụng cần thiết cho việc sinh tồn như la bàn, thiết bị định vị, máy bộ đàm...
Trong số đó, đồ ăn là thứ được chuẩn bị ít nhất, đồng nghĩa với việc các khách mời sẽ cần phải tự tìm kiếm thức ăn cho chính mình.
Sau khi Ninh Tiểu Ngư tiến vào rừng nhiệt đới, cô không làm gì khác cả, chỉ muốn đi tìm thức ăn trước.
Cùng nhóm với cô là Lục Kinh Độ và Thẩm Ước Ước. Về phần những vị khách mời khác, bọn họ đã ghép chung vào đội ngũ khách mời của [Giới hạn sinh tồn] và lập một đội với những vị khách cũ. Chỉ có nhóm Ninh Tiểu Ngư là hành động một mình, không đi cùng với khách mời của [Giới hạn sinh tồn].
Mặc dù Thẩm Ước Ước biết rằng mình có thể sẽ làm bóng đèn, nhưng trong tình huống này, cô ấy cũng không đoái hoài gì tới thể diện của mình nữa, vì thế trước tiên cứ ôm đùi của Vua Cá Muối.
Ninh Tiểu Ngư giữ nguyên biểu cảm đơ ra, dẫn hai người đồng đội đi dạo một vòng trong khu rừng nhiệt đới.
Thẩm Ước Ước cảm thấy hơi sợ hãi: "Tiểu Ngư, có khi nào chúng ta bị lạc không? Liệu có gặp phải nguy hiểm gì không?"
Ninh Tiểu Ngư xua tay nói: "Không sao đâu, có thiết bị định vị và máy liên lạc không dây ở đây, hơn nữa phía sau còn có ba nhân viên cứu hộ theo sát, có thể có nguy hiểm gì xảy ra chứ?"
Bởi vì buồn chán không có việc gì làm, Ninh Tiểu Ngư đã từng xem qua một bộ phim tài liệu về khu rừng nhiệt đới này và nắm được cơ bản tình hình trong khu rừng.
Hiện tại, cô chỉ muốn xác minh xem thông tin ghi lại trong phim tài liệu là có chính xác hay không.
Dựa theo la bàn, cô cứ đi theo một hướng nhất định. Ngay lúc các thành viên đội cứu hộ đang định lên tiếng ngăn cản Ninh Tiểu Ngư tiếp tục tiến về phía trước thì một nhóm người mặc quần áo còn rất đơn sơ như thời nguyên thủy đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Trên người họ vẽ những họa tiết ngụy trang, tay cầm cung tên, nói chuyện với đám người Ninh Tiểu Ngư.
Thẩm Ước Ước vô thức nắm lấy cánh tay của Ninh Tiểu Ngư. Tuy rằng cô ấy đã xem phim tài liệu, cũng biết bây giờ tính ra đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi và đúng là vẫn còn sót lại một vài bộ lạc nguyên thủy tồn tại. Nhưng mà, biết và gặp trực tiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lỡ đâu bọn họ vẫn chưa thoát khỏi thói quen của loài người nguyên thủy? Lỡ đâu đến cả nền văn minh cũng vẫn chưa hình thành thì sao?
Trong lúc Thẩm Ước Ước đang không ngừng suy nghĩ, cô ấy nhìn thấy Ninh Tiểu Ngư vỗ nhẹ vào cái bụng của mình, trong miệng phát ra âm thanh "ục ục", bắt chước tiếng bụng réo.
Sau đó, cô lại thực hiện một động tác ăn uống khác, khoa chân múa tay kết hợp cùng biểu cảm có hình tượng trực quan nhất của cô: "Đói bụng, đói bụng, ăn cơm, ăn cơm."
[?]
[Khi nhóm người này mới xuất hiện lần đầu tiên, tôi đã rất sốc, kết quả sau đó Vua Cá Muối bất ngờ lộ mặt!]
[Tôi thật sự đã cười đến đau bụng luôn rồi!]
[Thật không hổ là cô ấy! Để có một miếng ăn nóng hổi, cô ấy vậy lại có thể thực sự giao tiếp bằng ngôn ngữ hình thể với người nguyên thủy (thổ dân) luôn! Thật là tuyệt vời!]
[Chậc, chậc, chậc, khách mời của [Giới hạn sinh tồn] đã ở đây lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa từng bắt gặp nhóm người thổ dân này. Tôi có nên nói là Vua Cá Muối may mắn không đây?]
[Động tác khoa tay múa chân này thật là lợi hại! Chúc mừng Vua Cá Muối đã thành công trà trộn vào đám người nguyên thủy này!]